Thanh Không Vạn Lý
Lại nói, trên thế gian này đoán chừng cũng chỉ có lão thiên gia mới có thể đem những thứ như bông tuyết, hạt mưa, không phân dòng dõi, bất luận thân phận, vẩy loạn khắp nơi a, cuối năm Khang Hi thứ bốn mươi hai tuyết lớn đầy trời phủ lên thành Bắc Kinh, đương nhiên Tử Cấm thành cũng không thể thoát được, tuyết trắng ngần rơi vào cung lầu đài các, cảnh vật bạt ngàn, đám quan viên hạ triều lại chỉ là bị tuyết rơi trúng, nhìn liếc qua một chút, cảnh vật cuối cùng hàng năm đều như thế, cũng sẽ không hấp dẫn người ta nhìn nhiều thêm vài lần.
Đã có mấy đống tuyết trắng thật dầy, bị bọn thái giám dùng chổi quét sang hai bên đường, không tránh khỏi nhiễm một chút bùn đất, sau đó, vẫn như cũ là mấy con đường đá rõ ràng, không chút do dự bày ra trước mặt mỗi người, sẽ không làm ướt giày, sẽ không giẫm ra tạp âm, phối với rất nhiều đám người đi vào toà Tử Cấm thành này. . .
"Chủ tử, tuyết này khiến người cảm thấy lạnh lẽo, thân thể người vốn đã hư lạnh, đừng đứng đây chịu lạnh nữa." Một cung nữ phúc hạ thân thể chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, nói với bóng lưng vị phi tử mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh trắng bạc trước mặt.
Tấm lưng kia cũng không nói lời nào, chỉ là ngây ngốc đứng ở trong tuyết, vỗ về chơi đùa cành mận đông còn chưa có nở trong tay, mấy bông tuyết trượt xuống từ trong bàn tay cũng không trắng noãn của nàng, rơi xuống cạnh giày đế hoa của nàng, vỡ tan ra, nàng bị mũ đầu trang trọng đè ép, chỉ là ánh mắt có chút liếc liếc xuống dưới, thanh âm nhàn nhạt, nhẹ nhàng vang lên: ". . . Ta còn tưởng rằng đã tới lúc. . ."
"Hoa này, sau mỗi năm sẽ càng nở muộn. . ." Nàng xoay người lại, một đôi lông mày thanh tú rũ xuống không vương giãy giụa, đôi mắt có chút linh động, thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng khóe môi lại không hợp với lông mày nàng đang rũ xuống, có chút giương lên, "Vào thời điểm này năm ngoái, đã nở rồi. . ."
Cung nữ không nói gì, chỉ là co rụt lại xoa tay, tiểu thái giám bên cạnh cũng chỉ là quỳ gối, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời có chút xám xịt: "Cách hạ triều còn bao lâu?"
". . . Bẩm chủ tử, xem chừng, cũng hẳn là tới lúc hạ triều rồi, vạn nhất Hoàng Thượng tới chỗ chủ tử, chủ tử lại đứng ở chỗ này không có tiếp giá, nên làm thế nào cho phải đây, xin chủ tử đừng chờ nữa." Cung nữ phúc hạ thân, cũng chỉ là run rẩy thân thể, không có ý định đi lên khuyên bảo.
". . . Tính theo ngày thường, hôm nay, Hoàng Thượng sẽ không đến, ta tại chỗ này thưởng thức mận đông. . ." Nàng vẫn như cũ đứng trong tuyết, mặc cho bông tuyết rơi trên mũ đầu của nàng, cơ hồ có chút hưởng thụ đứng nơi đó, khẽ lay động đầu, lại trong nháy mắt, phát hiện một mảnh bóng râm bao phủ trên người nàng, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một chiếc ô giấy dầu từ phía sau bảo bọc nàng, đã không còn một mảnh tuyết dám đánh bạo làm càn trên người nàng. . .
Quay người lại, đã thấy một khuôn mặt tám phần giống mình tươi cười rơi vào tầm mắt của nàng, môi mỏng nhẹ câu, mang theo đường cong ấm áp, thanh âm êm dịu thoát ra khỏi miệng: "Ngạch Nương, muốn thưởng thức mận đông, nhưng vì sao ngay cả đem ô che tuyết cũng không mang?"
"Bát A Ca cát tường!" Cung nữ, thái giám đột nhiên quỳ đầy đất, rung mình nhìn Bát A Ca chẳng biết cầm ô đến gần lúc nào, trong lòng bọn họ hiểu rõ, câu nói kia, bề ngoài là đang nói với Lương Phi, nhưng trên thực tế là đang trách cứ bọn hắn.
Lương Phi xoay người lại, chớp mắt nhìn người trước mặt cười khẽ: "Ta đến xem mận vàng lúc nào mới có thể nở. . . Sau khi tuyết rơi một chút, cách ngày mận nở cũng không xa. . ." Nàng đem bàn tay đi sờ tuyết trên cánh hoa, lại bị một bàn tay khác từ sau lưng bắt lấy, trở về. . .
"Ngạch Nương muốn thưởng mận, Nhi thần có thể phụng bồi, nhưng phải chọn ngày nắng ấm, mang thêm đồ chống lạnh, hôm nay coi như đến đây thôi được chứ?" Hắn vừa nói, vừa đưa tay cởi xuống áo lông trắng xám treo ở trên người, khoác lên người Lương Phi.
"Con đến rồi, ta có thể không coi như đến đây thôi sao?" Nàng cũng không có kiên trì, chỉ là nhẹ nhàng cười, "Chờ ngày mận nở, con đi theo ta, chọn hai cành, đưa đi cho Hoàng A Mã con, được chứ?"
"Nhưng có phần của Nhi thần không?" Trong tay hắn cầm ô, cười nhẹ lôi kéo Lương Phi trở về, hạ nhân đi tới muốn bung dù ra che chở bọn hắn, hắn chỉ lạnh lùng phất phất tay, đuổi bọn họ rời đi.
"Con hiếm có hoa mận của Ngạch Nương làm gì? Nghe nói, chỗ ở của con gần đây không thiếu hoa hoa cỏ cỏ mới phải." Cười nhẹ, giễu cợt hắn một chút, nhưng mà hắn lại vui vẻ tiếp nhận nhún vai, "Đến cùng là ai, người tặng hoa cỏ, con còn không biết?"
Hắn cười nhạt một tiếng, đang muốn mở miệng, đã thấy nàng ôm ngực, bỗng nhiên ho khan một hồi, lời vừa muốn nói bị ép về lại cổ họng, hắn nhíu mày, nhẹ tay vuốt dọc lưng nàng, đã thấy nàng có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn hắn. . .
"Khục. . . Khục. . . Cái này. . . Không phải. . . Không phải hôm nay xối tuyết mới nhiễm bệnh. . ." Nàng vội vàng giải thích, lại thoáng nhìn hắn chỉ là cười nhàn nhạt, không có quá nhiều lời, chỉ là ôn nhu đáp trả, hắn hiểu được, lại càng thêm cẩn thận lôi kéo nàng trở về. . .Dù che tuyết cũng càng thêm xê dịch về phía nàng.
Mãi cho đến khi trở lại tẩm cung của nàng, hắn lập tức sai người bưng tới lò sưởi, nhìn nàng uống xong chén thuốc, cuối cùng khuyên nàng lên giường nghỉ ngơi, nhìn nàng rốt cục đã ngủ say, lúc này mới an tâm, quay người ngồi tại chính sảnh của tẩm cung, bưng lên tách trà đã nguội lạnh, nhẹ uống một hơi, nhìn chằm chằm lá trà đã chìm đến đáy chén, không có quan tâm những cung nữ cùng thái giám run rẩy quỳ ở đó: ". . . Xem ra, đám nô tài các ngươi căn bản không có đem lời của Bát Gia ta để ở trong lòng. . ."
". . ." Đáp lại hắn, là một trận trầm mặc. . .
"Người đâu, kéo ra ngoài cho ta, mỗi người ba mươi đại bản." Khẩu khí khoan thai, nhu hòa, hoàn toàn không thể liên tưởng đến nội dung lời nói của hắn, nhẹ nhàng thả xuống chén trà trong tay, tựa như một thanh âm nhẹ vang lên đều sẽ kinh động người vừa mới nằm ngủ bên trong, lướt qua triều phục trên người, nhìn thoáng qua, những người kia cũng không có cầu xin tha thứ, rất tự giác đi ra ngoài, rất tốt, coi như bọn họ thức thời, đánh thức Ngạch Nương, cũng chỉ có thể ăn nhiều gậy hơn.
Hắn giẫm lên giày, vượt qua ngưỡng cửa, liếc qua hoa cỏ đầy trong sân, bởi vì tuyết đông mà phủ lên một tầng ngân bạch, bông tuyết tung hoành tàn phá, bậc thềm dưới mái hiên cũng nhiễm ẩm ướt, tiểu thái giám bước tới, đem áo khoác lông xám của hắn phủ lên, hắn nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, lạnh nhạt nói với cung nữ thái giám đang lãnh phạt: "Kéo ra xa một chút, không cho phép báo cáo lại với Lương chủ tử."
"Vâng!" Các nô tài cầm gậy đánh chỉ là cúi đầu đáp lời.
Áo khoác lông của hắn vẽ một vệt tuyết trên mặt đất, không có đi trên con đường mà những tiểu thái giám kia không quản ngày đêm quét dọn, không phải là để giày ướt sũng, mà là hàn khí tiến vào trong chân hắn, lạnh cóng đến mức hắn không còn cảm giác, trời tuyết, chạng vạng tối luôn luôn tới rất nhanh, hắn giẫm lên đôi giày ướt đẫm đi ra cửa cung, ngồi lên cỗ kiệu hồi phủ, tựa ở trong kiệu nghỉ ngơi một lúc, mãi khi đến phủ đệ, mới nghe thấy có người gọi hắn.
Hắn từ trong kiệu đi xuống, không có đi cởi đôi giày ẩm ướt, vẫn là theo thói quen đi ra cửa sau, tay đang muốn mở cửa bỗng nhiên dừng lại, lông mày nhẹ nhàng nhíu, đẩy ra đám tuyết rơi trên then cửa, cuối cùng vẫn là "Kẹt kẹt" một tiếng mở cửa ra. . .
Một chùm mận đông nở rộ khẽ tựa vào cạnh góc tường, đỏ tươi tựa trên nền tuyết trắng, mà người nào đó đang buông xuống cành mận đông khó có được phẩm vị, mắt trợn tròn nhìn hắn, chùm mận đông vừa buông xuống trong tay, không biết nên thu hồi lại, hay vẫn là đặt ở tại chỗ, chỉ là lúng túng mắc kẹt ở nơi đó, ngồi xổm xuống, cũng quên mất muốn đứng lên hành lễ, chỉ là ngẩng đầu lên, nhìn giày hắn ướt sũng bước ra ngưỡng cửa, đi đến trước mặt của nàng. . .
Trên đầu của nàng phủ đầy bông tuyết, ngay cả trên mi mắt cũng không may mắn tránh khỏi, dính vào một chút, nàng mặc quần áo mùa đông, bao bọc như cái bánh bao, đoi giày mùa đông trên chân cũng bị bông tuyết nhiễm lên ướt sũng, giống hệt giày của hắn, màu sắc trở nên tối sẫm không ít. . .
Nàng vô thức nuốt một ngụm nước bọt, liếc qua cành mận đông vừa bị nàng buông xuống, coi như tiểu hài chết dẫm kia có lương tâm, xét thấy nàng giúp hắn tráng cơm chiên trứng dỗ dành A Mã hắn, nên đem mận đông nở sớm trong viện nhà hắn đánh gãy một nhánh để nàng cầm đi chơi gái. . . Ách. . . Không. . . Là đưa cho Bát Gia. . . Tốt xấu gì, cũng là một chút đồ vật từ Tứ Gia phủ đem ra, đưa cho Bát Gia, để bù đắp tổn thất trước kia của Bát Gia nha. . .
Hắn nhìn xuống nàng, nhìn thoáng qua mận đông đặt tại góc tường, nhưng không có khom người xuống đi lấy, chỉ là bận ung dung duỗi tay ra với nàng, khăng khăng muốn nàng tự mình đem bó mận đông kia đưa tới trên tay của hắn. . .
Nàng đem mận đông cầm ở trong tay, đứng dậy vỗ vỗ tuyết trên người, vừa muốn mở miệng nói cái gì, lại bị hắn bắt lấy ôm vào trong lòng, không có bất kỳ cảnh báo gì trước để nàng đâm vào lồng ngực của mình, nàng thậm chí còn không kịp phản ứng, cái mũi liền bị lồng ngực của hắn đâṁ đến đau nhức, trước mắt đen như mực, tay cơ hồ không có lực buông thõng hai bên chân, mũi chân hơi nghiêng về phía trước. . .
Hắn cảm thấy nàng run rẩy ở trong ngực hắn, ngay từ đầu đã run lên vì lạnh, về sau đột nhiên ý thức được cái gì đó mà càng khẩn trương run, càng ngày càng trở nên trầm trọng hơn, ngay cả bông tuyết rơi ở trên người hắn, cũng bị nàng run đi, hắn không nói lời nào, chỉ là phát ra vài tiếng cười lưỡng lự, rơi vào trong lỗ tai đỏ ửng của nàng, gây ra một cơn run rẩy kịch liệt hơn. . .
Hiện tại là tình huống gì, nàng từ bên trong mùi hương tươi mát của hắn, tìm về tư tưởng của mình, lại phát hiện tầm mắt đen kịt, đầu óc trống không, ngược dòng tìm lại cảnh tượng này trong ký ức còn sót lại của nàng, sau đó chiếu lại, đã khắc sâu trong đầu của nàng chính là, hắn có chút lạnh nhạt lại mang theo thâm ý cười, nàng không giải thích được, nhưng tuyệt đối không phải biểu hiện tâm tình rất tốt, hắn nhìn mận đông, ánh mắt có chút trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại không phải là hoàn toàn cự tuyệt, cảnh tượng sau cùng, đúng. . . Đúng rồi. . . Hắn vừa cau mày, vừa dùng tay phải kéo cánh tay trái của nàng, không nói lời gì ấn đầu nàng, nhét vào ngực hắn, sau đó. . . Nàng liền cái gì cũng đều không nhìn thấy nữa. . .
"Lạnh không?" Thanh âm của hắn từ sau gáy nàng truyền đến, nàng cảm thấy trên vai có chút nặng nề, ách. . . Dường như là hắn đem đầu đặt trên vai của nàng, nàng muốn hít sâu, lại phát hiện quần áo tơ lụa của hắn luôn dính chặt lấy cái mũi của nàng, đầu nàng thiếu dưỡng khí khủng khiếp, răng càng không ngừng run lên. . .
"Như này vẫn còn lạnh sao?" Lại nắm chặt cánh tay thêm một chút, thanh âm của hắn như dò hỏi, âm cuối cùng giương lên độ cong mang theo chút quay cuồng, xoay xoay cái đầu đang choáng váng của nàng, trái tim trong lồng ngực hoạt động quá sức, hai má bỏng rát, nàng co mình ở trong ngực hắn, cố gắng tìm kiếm suy nghĩ của chính mình. . . Lại phát hiện trong đầu óc của mình tất cả đều là tiếng pháo nổ, kêu lốp bốp đến mức không thể suy nghĩ. . . Hạ Xuân Diệu, ngươi bình tĩnh một chút. . . Ngươi ngàn vạn phải tỉnh táo một chút. . . Ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút, ngươi còn biết mình là ai không. . . Ngươi là Hạ Xuân Diệu, không phải là bị hạ xuân diệu. . .
"Kia. . . Cái kia. . ." Nàng rốt cục khôi phục được một chút giọng nói thuộc về mình, lại phát hiện thanh âm có chút uất ức, nhẹ nhàng trong ngực ho khan một tiếng, một tiếng cười của hắn từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nàng nhếch miệng, phát hiện mình cũng không còn có thể chịu đựng, hung hăng dùng lòng bàn tay đẩy hắn ra, "Ta muốn thở! ! Hu hu hu. . ." Nàng mở miệng lớn, hít thở sâu vài hơi, lúc này mới không có trở thành người đầu tiên chết ngạt chỉ vì một cái ôm. . .
Rốt cục đại não thiếu dưỡng khí đã được cứu trở về, lúc này mới phát hiện bản thân tự làm một chuyện nhân thần cộng phẫn, nhìn lại một chút bàn tay của mình, cơ hồ không thể tin nổi, nuốt nước bọt, nàng vậy mà dùng cái này hai móng vuốt chó này đem cái ôm hoa lệ của Bát Gia đẩy ra. . . Nàng đang làm cái gì vậy. . . Điều này hiển nhiên nói rõ một vấn đề, chó gấp cuối cùng vẫn là biết nhảy tường. . .
Liếc qua, Bát Gia bị nàng đẩy ra, hắn chỉ là nhướng mày nhìn nàng, đứng ở một bên không nói gì, nụ cười khẽ cũng không có biến mất khỏi khuôn mặt của hắn, nàng chột dạ nhìn thoáng qua lồng ngực nàng mới vừa ngây ngốc ở đó rất lâu, nuốt nước miếng một cái, trong nháy mắt, vấn đề tiểu lão bà gì đó đều bị nàng ném đến Thái Bình Dương đút cho cá mập ăn, vò đầu bứt tai. . .
"Ư. . . Vừa rồi, không được tốt cho lắm, không tính. . ." Tầm mắt của nàng chỉ là nghiêng nghiêng lướt qua ngực hắn, chính là không dám nhìn mặt hắn. . .
"Cái gì không tính?" Hắn đối với hành vi ăn xong lau sạch của nàng không thể tán thành, nào có lý do gì mà không tính. . .
". . . Chính là. . . Cái kia. . ." Ngón tay của nàng co lại, chỉ chỉ lồng ngực của hắn. . .
Nhíu mày, hắn tựa trên vách tường sau lưng: "Vì sao không tính?" Tuyệt đối không được nói với hắn, nàng mỗi ngày tặng hoa cho hắn, chỉ là vì phát tiết một chút tinh lực dư thừa, không phải là có ý tứ gì khác, nếu như là vậy thật, hắn cam đoan, ngay lập tức sẽ phát sinh ra sự kiện nguy hiểm đến mạng người. . .
". . . Ách. . ." Nàng cắn cắn môi dưới, khống chế lại nụ cười mờ ám sắp trào ra, "Ta. . . Có thể. . . Thử lại một lần nữa hay không. . ." Cảm giác vừa rồi kia thực sự quá oan uổng, nàng còn chưa cảm giác được cái gì là đằng vân giá vũ, còn có cái gì là cảm giác phiêu phiêu dục tiên, liền chỉ cảm thấy nghẹt mũi, khó thở đến mức kém chút nữa nàng liền cưỡi hạc về tây thiên, còn may nàng từng học qua bơi lội, biết cách nín thở, nếu không, đoán chừng Bát Gia liền phải trở thành hung thủ giết người, còn là giết người không chớp mắt. . .
". . . Phốc phốc. . ." Hắn cố nén nụ cười sắp bay ra khỏi cổ họng, " Nàng có phải hít thở xong rồi, lại tới dựa vào sẽ tương đối tốt hơn phải không?" Hắn cho ra ý kiến vô cùng đúng trọng tâm, nhìn xem nàng cau mày, dùng sức gật gật đầu. . .
Sau đó há to miệng, bắt đầu hít sâu, nín thở một hơi, rón rén tiến tới bên cạnh hắn. . .
"Nàng đã sẵn sàng chưa?" Hắn phải xác định lại một lần, hắn cũng không có hứng thú lại bị nàng đẩy ra lần nữa. . .
Nàng dùng sức gật gật đầu, thở phì phò, lần này tuyệt đối không thể lại không nín thở được nữa, không thể mất mặt, tuyệt đối không thể lại mất mặt nữa, cơ hội hiếm có, Bát Gia thả đậu hũ cho người ta ăn, ăn chùa thì ngu hay sao mà không ăn, qua cái thôn này liền không có cái tiệm này nữa*(không có cơ hội lần nữa). . .
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn xem nàng khó khăn di chuyển bước chân, từng bước tới gần hắn, rất có cảm giác muốn đem hắn cởi ra, ăn sạch vào trong bụng, hắn cũng lười phản kháng, chỉ là lạnh nhạt đứng ở nơi đó mặc cho nàng hái hoa, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn nàng làm sao thúc đẩy. . .
Một. . . Hai. . . Ba. . .
Dựa vào đi. . .
"Ba" nàng đột ngột đem đầu đặt trên ngực hắn. . . Ưm. . . Thật hạnh phúc. . . Không phải đặc biệt mềm nhũn, cũng không phải đặc biệt cứng rắn, ấm áp, còn tản ra một mùi hương thanh nhã trên người Bát Gia, tại lồng ngực của hắn dùng đầu xoay một vòng tròn, bảo đảm cả khuôn mặt đều nhận được một chút sủng hạnh, sau đó vô cùng vinh hạnh để mặt bên trái lưu thêm mấy khắc đồng hồ, sau đó đến lượt mặt bên phải. . .
Nàng tựa trên ngực hắn, hung hăng tàn phá bừa bãi nửa ngày, đã thấy hắn không có phản ứng gì, đứng tại chỗ không có nhúc nhích, hả? ? Chỉ có thể dựa vào, dựa vào thôi sao, không có ôm một cái sao, ôi. . . Biết ngay mà, cơ hội vừa mới bỏ lỡ mất rồi. . . Được rồi, được rồi, có dựa là đã thỏa mãn lắm rồi. . . Nàng vừa tự an ủi bản thân, vừa khó chịu bĩu môi. . .
"Hít một hơi!" Hắn từ bên trên ra lệnh xuống.
"Hả?" Nàng còn chưa có kịp phản ứng, liền cảm thấy cái cằm bỗng nhiên bị nâng lên không ít, sau đó. . . Một trận ấm áp ẩm ướt xâm nhập vào miệng của nàng, đầu lưỡi bị dây dưa sau mấy phút, nàng mới phản ứng được hơi ấm xen lẫn một chút băng tuyết kia là ý tứ gì, sau đó hít vào một hơi, mẹ ơi, lần này lại muốn ngạt thở nữa rồi. . .
Hắn đưa nàng kéo vào một chút, tiếp nhận nhánh mận đông còn bị nàng nắm ở trong tay, tuyết còn đang bay a, hắn vẫn đang suy nghĩ, nàng còn có thể chống đỡ bao lâu, rồi lại muốn đẩy hắn ra lần thứ hai. . . Nàng, đồ ngốc này, hắn đang chuyển không khí cho nàng, nàng không thể thở bằng miệng sao?
"Lại hít vào một hơi!" Hắn tạm ngừng một chút, cười nhẹ, từ môi nàng kéo ra một chút khoảng cách, nhấc tay gõ gõ đầu của nàng. . .
"Hả? ? Còn muốn sao? ? Ưm. . ." Lời còn chưa có nói xong, tiếp tục ngạt thở. . .
Xong đời. . . Xong đời rồi. . . Thật muốn chết người mà. . . Lão thiên gia, hẳn là biết nàng hôm nay định sẵn chạy không thoát khỏi vận mệnh hít thở không thông mà, bởi vậy đang cho tuyết bay giúp nàng kêu oan a. . .
Chẳng qua kiểu chết này còn rất tao nhã, nàng miễn cưỡng tiếp nhận nha. . .