Thanh Không Vạn Lý
Lại nói, ngực Hạ Xuân Diệu nhét hai cái bánh bao hoa lệ Bát A Ca tặng, ôm Trạng Nguyên đẻ trứng hoa lệ hoàn toàn yếu ớt, ngâm nga ca khúc lung tung ngổn ngang, nhảy vào gian phòng của mình, lập tức không nói hai lời, đem hai cái bánh bao còn nóng hổi từ ngực lấy ra, cung kính, đang chuẩn bị vừa nhìn vừa chảy nước miếng. . . Nhìn vật nhớ người, tương tư thành hoạ, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, Xuân Đào bên kia lại ném ra một cái chỉ thị:
"Cửu Gia phân phó, chờ sau khi cô trở lại, muốn cô lăn đến chỗ ngài nằm sấp xuống."
Khinh bỉ nhìn Xuân Đào một chút, nữ nhân này nô tính tư tưởng quá nghiêm trọng, truyền lời cũng không cần rập khuôn không thiếu một chữ đi, chữ "Lăn" kia nghe rất chói tai, có biết hay không. . .
Khinh bỉ thì khinh bỉ, nàng vẫn là lưu luyến không rời, nhìn thoáng qua hai cái bánh bao còn toả ra nhiệt độ của Bát Gia, cười ngớ ngẩn: ". . . Ta đi một chút liền về a, duy trì nhiệt độ này ở đây chờ ta trở về vuốt ve an ủi ngươi a hắc hắc hắc hắc. . ." Nói xong nở một chuỗi cười dâm, chạy vội ra ngoài, để lại Xuân Đào một mặt co giật nhìn hai cái bánh bao bị ngực người nào đó ép tới biến dạng . . . Ghê tởm. . .
Vỗ vỗ lông gà trên người, tay áo loạn xạ bay sượt tro bụi trên mặt, đứng trước cửa thư phòng Cửu Gia, đoán chừng nam nhân này khẳng định lại đang bận đếm tiền kiếm được , mà quan sát hơn một tháng, Hạ Xuân Diệu nàng phát hiện, Hoàng A Ca này chỉ có thời điểm kiếm tiền tâm tình tốt nhất, đoán chừng lúc này đi vào, nhiều lắm là đạp nàng hai cước, phạt nàng quét hầm cầu hai ngày cũng liền không sao nữa. . . Dù sao cũng không phải là lần một lần hai. . . Quen thuộc liền tốt. . .
Nghĩ tới đây, nàng yên tâm gật gật đầu, tay đang muốn gõ lên cửa thư phòng. . .
"A. . . A. . ." Đột nhiên một trận tiếng thở dốc dày đặc bay vào lỗ tai của nàng, ừm. . . Thanh âm này làm sao nghe quen tai như thế? Dường như là nàng đã từng ghé vào trong bụi cỏ nào đó, nghe qua hương diễm kích thích bản. . . Không. . . Không phải chứ. . . Làm nửa ngày, Cửu Gia lại đang điểm mỹ nữ thoát y a. . .
"Cửu Gia. . . Người ta không được nha. . ." Một trận thanh âm tê dại tận xương rơi vào lỗ tai của nàng, khiến nàng toàn thân nổi da gà. Tuy là nổi da gà, nhưng ánh mắt lại không khống chế, bắt đầu nghiêng mắt nhìn trong khe cửa. . . Hắc hắc hắc hắc, khó có được nam chính tuấn mỹ phiên bản hạn chế cấp, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại oa. . .
Không nghĩ tới, Cửu Gia lại mạnh như vậy. . . Lại đem tiểu lão bà người ta kêu đến "Không được" . . . Nuốt nước miếng. . . Những tiểu lão bà kia cũng buồn lo vô cớ quá nhiều đi, mạnh như vậy, còn tìm người hầm canh bổ thận cho hắn? Các nàng đến cùng là muốn như thế nào a? Đáng thương cho Cửu Gia. . . Ách. . . Nàng làm gì muốn đồng tình với giai cấp địa chủ này, cưới nhiều lão bà như thế, cưới đến chân nhũn ra chứ? Phi phi phi. . . Nàng tuyệt đối không thể bởi vì nam sắc liền ruồng bỏ số đông đồng bào phụ nữ vô tội bị áp bức và kiềm chế a. . .
Chỉ là vị đồng bào phụ nữ kia ngăn trở nàng quan sát vẻ mặt soái ca để lọt * điểm, có thể đem cái mông phiền phức kia dịch chuyển một chút xíu được không. . . Nàng không phải đến để nghiên cứu lưng trần nàng ta hoa lệ cỡ nào đâu. . .
Con mắt của nàng trong khe cửa nhảy vọt xuống, đột nhiên một ngón tay thon dài đang quấn bên trên lưng trần mỹ nhân kia, đem quần áo rơi xuống đột ngột kéo cao lên. . . Ưm. . . Không phải chứ, làm sao cổ nhân bảo thủ đến mức hắc hưu* cũng phải đem y phục mặc cho tốt a? Lần này không có làm theo yêu cầu ban đầu, vốn dĩ là còn có lưng trần mỹ nhân cho đỡ thèm, lần này cái rắm gì cũng không có. . .
(hắc hưu: quan hệ tình dục)
". . . Cô là muốn tự mình lăn tới đây, hay là chờ gia ra ngoài đánh cô tới đây. . ." Một giọng nam rõ ràng còn mang theo dày đặc khàn khàn từ trong thư phòng vang ra, nhưng đối tượng lại là người nào đó ở ngoài cửa nghiêm trọng quấy rầy người khác sinh hoạt bình thường vợ chồng hợp pháp a . . .
Tiểu thiếp trên bàn còn đang choáng váng, căn bản không có kịp phản ứng, chỉ là lôi kéo vạt áo nhìn về phía Cửu A Ca đột nhiên thối lui bên cạnh mình, mãi đến khi ngoài cửa náo động, một kẻ đáng giết ngàn đao nắm lấy cái ót, cực độ vô tội cười, từ cửa phòng dập đầu tiến vào: ". . . Hắc hắc. . . Hắc hắc hắc hắc. . . Cửu. . . Cửu Gia. . . Ngài. . . Các ngài cứ tiếp tục làm việc. . . Nô tỳ. . . Đi rót chén trà cho hai người. . ."
"Hừ? Rót trà?" Giọng nam khàn khàn tiếp tục vang lên trong gian phòng ngập mùi thơm ngát: "Xem ra, đám nô tài trong Cửu Gia phủ đều chết hết rồi, cuối cùng tìm không ra người làm hài lòng chủ nhân như cô có đúng không?"
Lôi kéo quần áo trên thân hoàn hảo, sửa sang cúc áo trên cổ, liếc xéo một chút tiểu thiếp còn chưa kịp hồi hồn: "Còn ở đây làm gì? Đi xuống đi."
Tiểu thiếp cắn răng, sửa sang quần áo, thu dọn trang sức, giẫm lên ba tấc Kim Liên, căm giận đi qua kẻ nào đó còn đang mắc kẹt lại thư phòng, cúi đầu run run. . .
Xong, xong rồi, ánh mắt này. . . Đoán chừng mấy ngày kế tiếp nàng sẽ bị làm khó dễ vài ngày, thật muốn quất cái miệng chính mình, dù sao Tầm Âm Các cũng có hương diễm kích thích bản, nàng làm gì phải tham thứ mới mẻ này, ai làm chuyện kia, không phải là cùng một đức hạnh sao. . . Cũng sẽ không bởi vì mỹ nam làm, bối cảnh phía sau liền sẽ nở ra hoa. . . Ô. . . Run a run. . .
"Đến lúc nào." Cửu A Ca liếc xéo kẻ nào đó toàn thân run rẩy giống như động kinh. . . Đem bím tóc quăng về phía sau lưng. . . Bưng trà trên bàn uống một ngụm. . .
Làm loại chuyện này quả nhiên rất tiêu hao thể lực. . . Cũng sẽ khát nước a. .
". . . Hồi. . . Hồi Cửu Gia. . . Là đến lúc phu nhân kêu 'Người ta không được nha' . . ." Thành thật trả lời, thành thật trả lời, nói không chừng còn có hi vọng sống. . .
". . ." Mãnh liệt nhịn xuống cảm giác muốn phun trà, lông mày của hắn co rút một trận, khóe miệng cũng co giật theo, cơ mặt đau nhức nói cho hắn, cả khuôn mặt hắn đều đang hoa lệ co giật, tốt. . . Rất tốt. . . Hắn biết, hắn biết, nàng chính là có bản lĩnh làm nổ phổi hắn a. . .
"Bắt đầu từ ngày mai, cô không cần ở trong phủ nữa, "Hắn khống chế lại mình không có một chân đưa nàng đạp ra ngoài cửa, từng chữ từng chữ khai ra phân phó của hắn: "Đi hỗ trợ hiệu ăn của Gia đi!"
"Hả?" Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với phân phó bất thình lình này kinh ngạc một chút: "Đi hỗ trợ hiệu ăn?"
"Cô có dị nghị?" Hắn hơi nheo mắt, nha đầu chết tiệt kia, thật sự cho rằng có chỗ dựa là tiểu quỷ Thập Tứ, phách lối không thành, liền chọc giận hắn, hắn đem trói nàng cùng Thập Tứ, treo lên đánh một trận rồi lại nói. . .
"Không không không. . . Nô tỳ là muốn hỏi. . . Chuyện kia. . . Liên quan tới vấn đề tiền công. . . Hắc hắc. . ." Nàng híp mắt, kìm lòng không được chảy nước miếng, Cửu Gia a, cổ áo kéo cho tốt, đừng cố ý lộ ra xương quai xanh đến dụ hoặc thiếu nữ vị thành niên a, càng để lộ nhiều hơn, hắn không sợ cảm mạo sao. . . Ưm. . . Thật gợi cảm. . .
". . . Cô còn dám cò kè mặc cả với Gia?" Hắn đến gần nàng hai bước, híp mắt lại cảnh cáo.
". . . Không. . . Không dám. . ." tnnd. . . Nếu không phải xét thấy hắn hi sinh nhan sắc, lộ ra xương quai xanh gợi cảm thanh tú, còn cố ý tới gần cho nàng nhìn, nàng mới không khuất phục đâu. . . Muốn dụ dỗ nàng liền nói ra nha, làm gì quanh co lòng vòng như vậy, đừng tới gần nữa. . . Nàng sẽ phun máu mũi đó. . .
"Hừ, tin rằng cô cũng không dám!" Hắn hất lên ống tay áo, quay người kéo ra khoảng cách với nàng, nàng liền thở phào một hơi. . . Không nên tùy tiện khảo nghiệm lòng trung trinh của nàng đối với Bát Gia a, còn sử dụng cả hạn chế cấp hương diễm bản đến khảo nghiệm nàng. . . Dễ chết người lắm đó. . .
"Cửu Gia không còn phân phó gì khác, nô tỳ liền lui xuống đây ạ." Nàng liếc qua cửa muốn chạy trốn, đang chuẩn bị bôi trơn lòng bàn chân. . .
"Chờ một chút!"Cửu Gia khảo nghiệm định lực của nàng lại đem chân nàng mạnh mẽ kéo trở lại. . . Không muốn a. . . Hắn không phải vừa nãy chưa hoàn thành trọn vẹn động tác, bây giờ đói bụng ăn quàng chứ, chuẩn bị tham gia vở kịch đùa giỡn nha hoàn, trắng trợn cướp đoạt dân nữ sao? Nàng. . . Nàng thừa nhận định lực của nàng rất yếu, rất không đáng tiền, rất rác rưởi, còn không được à. . . Đừng khảo nghiệm nàng nữa mà, tuyệt đối không được khảo nghiệm nàng. . . Trái tim của nàng còn ở chỗ Bát Gia không sai, nhưng là thể xác cùng chân tâm là bất phân nha. . . Nàng sợ đến cuối cùng, hắn sẽ bị nàng Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng đoạt**). . .
Mà hôm sau nàng liền sẽ mang tội danh đùa giỡn Hoàng A Ca bị kéo đi Ngọ môn chém đầu a. . . Ô. . . Nói không chừng còn sẽ bị Bát Gia khinh bỉ. . . Đừng mà. . . Nàng là đang đi thanh thuần lộ tuyến mà . . .
Nhìn nàng một mặt "Lại tới, ta. . . Không. . . Là ngươi liền chết chắc", Cửu A Ca chỉ là liếc nàng một cái, tiện tay cầm lấy cái bát sứ đặt ở một bên, bên trong đựng hai cái bánh bao trắng bóng. . .
"Phòng bếp đã khóa." Mặc dù là hắn phân phó. . . Cho nên hắn không khỏi vì thế mà có chút cảm giác áy náy vô cớ: "Cho nên. . . Cầm lấy ăn đi."
Hắn nhíu mày, cảm thấy đứng ở chỗ này đem bánh bao đưa tới tay nàng thực sự có chút ngu xuẩn, nhìn thoáng qua nét mặt của nàng. . . Đó là cái biểu cảm xấu xí gì thế. . . Tròng mắt lồi ra, cái mũi cũng nhăn lại, miệng há to đến mức không ra cái gì. . . Có cần kinh ngạc như vậy sao? Có cần giật mình như vậy sao? Lúc bình thường hắn tệ hại như vậy sao? Hiếm khi thương cảm người khác, có cần thiết lộ ra vẻ mặt "Ngươi có phải đứt sợi dây thần kinh nào không" cho hắn nhìn chứ. . .
Càng xem càng tức giận, hắn nhíu mày, nắm lấy cánh tay của nàng, đem bánh bao nhét vào trong ngực nàng, đem nàng đẩy ra khỏi thư phòng của mình: "Mau cút đi, cút xa một chút cho Gia, đồ ngu ngốc không biết tốt xấu! Hừ!"
"Ba" cửa thư phòng đột ngột đóng lại. . . Ngoài cửa chỉ còn lại Hạ Xuân Diệu há hốc miệng nhìn chằm chằm hai cái bánh bao trắng bóng trong chén. . . Hóa ra mọi người đều nhất trí đối với ngực của nàng cảm thấy thật có lỗi. . . Trong vòng một ngày bị hai soái ca nhắc nhở ngực nàng cần phải bồi bổ, cảm giác thật đúng là khó chịu. . . Nàng đúng là sân bay một chút. . . Nhưng chuyện này nàng có thể chọn lựa sao. . . Nàng ở cổ đại vừa tỉnh dậy liền phát hiện mình bị thu nhỏ lại. . . Nàng cũng rất bất đắc dĩ a. . .
Nhưng bọn hắn cũng không nên quá đáng như vậy, vậy mà đánh giá ngực nàng như vậy. . . Hừ, đợi nàng uống mấy vạc canh đu đủ rồi đến trước mặt bọn hắn phách lối. . . Ưm. . . Chẳng qua bụng thật sự rất đói nha. . .Bánh bao Bát Gia đương nhiên muốn cúng bái, Cửu Gia sao. . . Được rồi, coi như là tiền công hắn cho nàng đi, ăn hết. . .
Cắn một cái. . . Ưm. . . Ngon quá. . . Bánh bao nhân rau thuần thiên nhiên không ô nhiễm, ăn thật là ngon. . . Mặc dù hơi nguội. . . Ưm. . . Ăn thật ngon. . .
Nói đến, lý do Hạ Xuân Diệu bị Cửu A Ca sung quân hiệu ăn thực sự rất đáng cân nhắc, nhưng Thập Tứ A Ca cực kỳ kiên định nói, đây là Cửu Ca vì Cửu Gia Phủ trường kỳ yên ổn, làm ra quyết định sáng suốt, mà Xuân Diệu lại kiên trì cho rằng, đây là thủ đoạn bóc lột tàn khốc khác của giai cấp địa chủ, nhất định phải đem tiểu nha hoàn như nàng cho vắt kiệt sức nhưng. . .
Công việc phải làm, tiền phải kiếm, muốn ăn cơm, yêu đương đương nhiên cũng phải bàn đến, xét thấy chuyện đưa cơm lần trước, Hạ Xuân Diệu suy tư sâu sắc, thuận tiện hỏi thăm một chút vị trí chính xác phủ Bát Gia, làm nửa ngày, hai người này tương lai như nước với lửa đúng là ở sát vách a. . . Đột nhiên phát hiện, lịch sử cũng là thứ vô cùng kịch tính nha. . . Mà nàng còn kịch tính hơn, đập sai mông ngựa. . .
(vỗ mông ngựa: nịnh nọt, lấy lòng)
Ngày đầu tiên làm việc, chưởng quỹ hiệu ăn tựa hồ đối với tiểu nha đầu này cực độ không ưa, một tiểu nha đầu nhỏ nhắn, vai không rộng tay không vững, còn muốn cầm dao làm bếp, khua muôi lớn?
Tuy nói là người Cửu Gia quăng ra, lãnh đạm cũng không tốt, chỉ đành tìm một chút việc cho nàng làm, thu dọn rửa bát, xếp bàn, chạy bàn sai vặt, mà nàng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thỉnh thoảng đánh vỡ hai cái bát, thỉnh thoảng giẫm chân khách nhân, thuận tiện nghe lén chút chuyện bê bối thú vị trong kinh thành, thế mới biết: Thập Tứ Gia đã đến tuổi cưới lão bà, Khang Hi Đại Nhân đang tìm kiếm ứng cử viên cho vị trí con dâu; Dụ Thân vương gia Phúc Toàn đang bệnh nặng, cũng không biết qua được mùa đông này hay không. . . Nào là cô nương nào xinh đẹp nhất trên tám con đường lớn của kinh thành, vương công quý tộc nào lại vung tiền như rác bao toàn bộ khán đài, Trương lão gia đầu phố nghe nói lại cưới tiểu thiếp, còn hùng hồn nói ở tuổi 55 chưa sinh được con trai nhỏ hơn cháu mình, quả phụ đường kế bên nghe nói trèo tường vụng trộm bị bắt, tiểu thư đường bên cạnh cùng thư sinh nghèo hẹn ước lấy nhau cả đời. . .
Từ sáng sớm đến chạng vạng tối nghe buôn chuyện, cũng không biết có phải nàng bị khách nhân khiếu nại quá nhiều lần hay không, hoặc là thỉnh thoảng nghe chuyện phiếm, nghe đến nỗi dứt khoát cầm đĩa hạt dưa say sưa ngon lành ngồi trên ghế đẩu hóng hớt, bị chưởng quỹ khinh bỉ, chưởng quỹ xua tay, bảo nàng không có chuyện gì làm thì về sớm một chút nghe Cửu Gia phân phó, nàng nghe xong, ánh mắt sáng lên, xoay tít chạy ngay vào bếp, qua cái mấy khắc đồng hồ, mang theo hộp thức ăn nhỏ, nở một tia cười dâm, chảy nước bọt để chưởng quỹ hoàn toàn không rõ ràng cho lắm, chạy ra ngoài. . .
Lần này tuyệt đối không thể lại sai lầm. . . Sát vách nhà Tứ Gia là nhà Bát Gia . . . Sát vách nhà Tứ Gia là nhà Bát Gia . . . Sát vách nhà Tứ Gia là nhà Bát Gia . . . Mặc niệm một trăm lần. . . Xuất phát. . .
Nàng vui vẻ bước chân, quanh người bong bóng hồng phấn, vừa đi vừa đong đưa đến cổng phủ Bát Gia. . . Ngẩng đầu, nheo lại mắt, nhất định phải thấy rõ ràng tấm biển trên đầu. . . Lần trước bởi vì màn đêm vừa xuống nàng liền chớp mắt, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cảm thấy hùng vĩ liền vụt qua, lần này thì khác, nàng đã thám thính tốt tình hình quân địch, bắn tên có đích mà đến.
Nàng híp mắt, tập trung, khó khăn xác định mấy chữ to kia, đang muốn cười hì hì, gõ cửa, chỉ nghe thấy sát vách vị thủ vệ đại ca kia rất quen mắt, cầm thương đi về phía nàng. . . Hắn. . . Hắn muốn làm gì. . . Nàng không có phạm tội gì. . . Làm gì cầm thương tới gần nàng chứ. . .
"Cơm trứng chiên cô nương?" Thủ vệ đại ca hướng nàng vẫy tay, ra hiệu nàng đi qua. . .
". . . Làm. . . Làm gì. . ." Nàng run rẩy hai lần, ai là cơm trứng chiên cô nương a, xưng hô quái quỷ gì thế. . . Nếu không phải nhìn thấy trong tay hắn có vũ khí, nàng tuyệt đối sẽ hào khí vượt mây trả lời hắn, chỉ là. . . Xét thấy nguyên tắc an toàn trước tiên, ngậm miệng. . . Ngậm miệng lại. . .
"Tới đây! Gọi cô tới đó!"
". . ." Chẳng lẽ cổ nhân đều bắt chuyện như vậy sao. . . Phương pháp thật thấp kém, hàm lượng kỹ thuật hoàn toàn không đủ nha, không cùng đẳng cấp với nàng, kỹ thuật kia mà cũng muốn nàng bắt chuyện. . . Ách. . . Bây giờ không phải là lúc nghiên cứu chuyện này”. . . Huynh muốn làm gì. . ." Lần trước tưởng hắn là người nhà Bát Gia. . . Nghĩ đến tốt xấu gì, tương lai nói không chừng chính là người một nhà. . . Nàng mới hi sinh nhan sắc cười ngây ngô một lúc lâu. . .
"Cô cuối cùng là qua hay không qua!" Ngọn giáo dừng lại một chút. . . Người nào đó cũng bị dọa cho bể mật gần chết, cầm lấy hộp thức ăn, tiến lại gần . .
"Cô lại tới đưa cơm trứng chiên à?" Thủ vệ đại ca nhìn thoáng qua hộp trong tay nàng, thái độ thân thiết hoàn toàn khác hẳn lần trước. . .
". . . Ta là. . ." Nàng chỉ chỉ sát vách nhà hắn, nàng là "Lại" đưa tới, nhưng không phải cho gia chủ của hắn. . .
"Chủ tử nhà ta nói, nếu là cô nương lại tới đưa cơm, muốn ta thay hắn nhận." Thủ vệ đại ca tiếp tục hòa ái dễ gần, lại làm cho Xuân Diệu đứng ở một bên thiếu chút gãy lưng. . .
". . . Chủ tử huynh. . ."
"Nào, đưa hộp cho ta đi, cô có thể đi về rồi." Thủ vệ đại ca tiếp nhận hộp cơm trong tay nàng, chỉ chỉ đường , nhiệm vụ hoàn thành, có thể đuổi nha đầu này đi rồi. . .
"Ta. . . Không. . . Đây là ta. . ." Nàng khóc không ra nước mắt chỉ chỉ hộp trong tay thủ vệ đại ca, ông trời ơi, con mắt của ông liền không thể từ mông dời lên vị trí bình thường à, nào có chuyện như này, nàng là vì Bát Gia hoa lệ làm cơm trứng chiên, nào có đạo lý nào liên tiếp hai lần đưa đến nhà Tứ Gia chứ, đừng mà. . . Trả lại cho nàng đi. . .
"Chẳng qua ta thực sự không nhìn ra, tiểu nha đầu cô còn có tay nghề như thế, để chủ tử nhà ta cùng Thập Tam Gia đều nhớ chén cơm này của cô nha! Hả. . . Cô làm gì vậy?" Thủ vệ nhìn nàng không rõ nguyên nhân vẻ mặt cầu xin, hai cánh tay có chết cũng không chịu buông ra hộp cơm. . .
"Đại ca, huynh coi như ta chưa từng tới, cơm trả cho ta, có được không? Hức. . . Huynh bỏ qua cho ta có được không? Ta kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp cho huynh!" Nàng lôi kéo hộp cơm cơ hồ muốn nằm trên mặt đất, không thể tiếp tục như vậy nữa, chén cơm này hạ nguyền rủa so với lần trước còn độc gấp trăm lần, suýt chút nữa nàng liền cho giọt máu của mình đi vào, vì đạt được hiệu quả hôn gián tiếp hôn, nàng còn len lén ăn hai ngụm. . . Muốn mạng a. . .
"Nô tài nhà ta làm chuyện thiên lý bất dung gì với cô, mà để cô cầu khẩn như vậy?" Một thanh âm lạnh sống lưng lần nữa bay lên sau lưng của nàng, nàng kinh hãi hô một tiếng, "Ba" ngồi trên mặt đất, cực kỳ không có hình tượng bò đi, cuối cùng cũng buông ra hộp cơm, quay đầu nhìn Tứ Gia sắc mặt lạnh lẽo. . .
Nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc, nàng nằm rạp trên mặt đất lập tức dập đầu: "Tứ. . . Tứ. . . Tứ Gia cát tường. . ."
"Đứng lên đi." Hắn giơ tay. . .
". . ." Huhu. . . Nàng cũng rất muốn đứng lên. . . Thế nhưng là chân nhũn ra, dậy không nổi. . .
Nhìn thoáng qua hộp cơm trong tay thủ vệ, Tứ a ca kiệm chữ như vàng, hỏi thăm: "Cơm trứng chiên?"
". . ." Huhu . . Nàng giống như nhận tội gật gật đầu, trong chốc lát, nàng chưa bao giờ ghét cơm trứng chiên đến thế. . . Đây thật là một thứ đồ ăn xui xẻo mà. . .
"Đi gọi Thập Tam gia tới đây." Tứ A Ca tiếp nhận hộp cơm trên tay thủ vệ, vẫn như cũ lạnh lùng phân phó một tiếng.
"Vâng!" Thủ vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức quay người liền đi, để lại nàng lẻ loi trơ trọi mà đối diện tương lai Hoàng đế đại nhân. . .
Rất muốn khóc a, huynh đệ bọn họ bị bệnh gì đây, cầm cơm trứng chiên làm vật định tình không thành của nàng, vậy mà hai lần ở trước mặt nàng chia sẻ mối tình đầu của nàng ư. . .Huhu
"Làm như thế nào?" Lại một trận thanh âm lạnh lùng áp xuống. . .
"Hả?" Nàng hơi giật mình ngẩng đầu lên, chỉ chỉ mũi mình, dùng ngôn ngữ cơ thể hỏi, có phải là đang cùng nàng nói chuyện.
Tứ A Ca gật nhẹ đầu: "Đầu bếp nhà ta làm, cũng không ra được hương vị kia của cô."
". . ." Hẳn là nàng nguyền rủa còn nguyền rủa ra mùi vị khác sao. . . Không muốn mà. . . Hóa ra vị giác Ung Chính Đại Nhân nhạy cảm như thế, có thể nếm ra khác biệt như vậy, vậy bát cơm có nước bọt cơm của nàng đem qua, nàng không phải là chết chắc sao, muốn chết người a. . .
"Lão Thập Tam nói là vấn đề về trứng, cô dùng thứ quý hiếm gì?" Hắn nhướng mày tiếp tục hỏi. . .
". . . Trứng? ?" Nàng nghi ngờ chớp mắt: "Ngài là nói hoa lệ lệ đẻ trứng sao?"
". . . Con gà Trạng Nguyên kia?"
". . . Ách. . ." Lạnh quá lạnh quá. . . Nàng là đến yêu đương, không phải là ghé vào đây nghe hắn cười lạnh, chuyện cho tới bây giờ, đoán chừng cơm kia là không thể trở lại. . . Huhu. . . Bát Gia, lần nữa có lỗi với ngươi rồi: ". . . Tứ Gia nếu là muốn trứng kia, nô tỳ chỗ này còn có hai cái. . ." Nàng lập tức đứng dậy, đưa tay vào trong túi quần, lại đụng đến một mảnh dinh dính, mới phát hiện một chuyện rất bi thảm. . .
". . . Ôi. . . Nát. . . Nát rồi. . ." Tay nàng run run, moi ra một quần bầy nhầy, ô. . . Lần này quá mất mặt, vừa nãy "Ba" quỳ xuống liền đập vỡ. . . Sền sệt quần dính vào trên mông, giống như đái ướt cả quần. . . Ôi. . . Trước mặt Ung Chính Hoàng đế đại nhân tè ra quần. . . Lần này chết chắc. . .
Nhìn nàng móc ra một tay dính trứng nhây nhớt, hắn nhếch nhẹ khóe môi, nhàn nhạt giơ tay: "Thôi, trở về đi."
"Đa. . . Đa tạ Tứ Gia!" Được lệnh đặc xá, không để ý tới tay đầy trứng, trên quần sền sệt, lộn nhào cũng phải bò đi. . .
"Nghe Thập Tam Đệ nói, cô chạy bàn trong hiệu ăn Cửu đệ kinh doanh?" Hắn đột nhiên nhớ tới có chuyện như vậy, tùy ý nhắc tới.
". . . Vâng. . ." Nàng tranh thủ thời gian gật nhẹ đầu.
Tứ A Ca cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là giơ tay, ra hiệu nàng có thể lăn, mà nàng cũng nghiêm túc, vung chân liền chạy về. . .
Trên đường về nhà, nàng dùng sức tìm kiếm vỏ chuối trên đất, thấy vỏ chuối liền giẫm lên, thế nhưng là, nhưng không có cỗ kiệu hoa lệ nào nghênh đón thân thể nàng, cho đến khi nàng ngã đến mặt mũi bầm dập bò lại Cửu Gia Phủ, nàng mới tiếp nhận hiện thực tàn khốc này, hóa ra duyên phận giữa nàng với Bát Gia không phải là cơm trứng chiên, cũng không phải vỏ chuối. . . Mà là con gà mái hoa lệ kia a. . .
"Về sau ta mỗi ngày đều mang gà mái tản bộ! ! Đáng ghét!" Hào khí vượt mây mà rống lên một tiếng, nàng vò mặt mình bay vào cửa hông phi thân vào phủ đệ, lại không biết có hai quý công tử đang ở trước cửa phủ nghe được một trận hắc tuyến. . .
(hắc tuyến là trên mặt có mấy đường đen gạch xuống như trong meme, nhãn dán ấy)
"Nha đầu kia lại trúng gió gì à. . ." Cửu A Ca hướng trong phủ khinh bỉ một phen, Bát A Ca đứng ở một bên nhẹ nhàng cười. . .
"Có điều, ta thấy đệ ngược lại là rất tin tưởng nàng ta."Bát A Ca đứng chắp tay, bên cạnh cỗ kiệu đã bị gã sai vặt vén màn lên. . .
"Bát Ca, huynh lại nói thiên thư gì rồi? Ta ứng phó cái nha đầu kia đã bó tay toàn tập, đừng cho ta thêm phiền." Cửu A Ca phất phất tay.
"Theo tính cách của lão Cửu đệ, sẽ không đem người không tin tưởng nhét vào phòng bếp?" Bát A Ca xoay người, nhấc chân đi về phía cỗ kiệu khẽ nghiêng. . . Phòng bếp thế nhưng là nơi thích hợp để gây ầm ĩ, loạn chút liền chết người.
". . . Cũng sẽ không có người nào phái nha đầu nửa vời như này đến động tay chân đi?"
". . . Vậy cũng đúng." Điểm ấy ngược lại là không gì đáng trách. . . Như thế chuyển không lộ ra nội ứng thật đúng là thất bại tốt. . .
"Bát Ca, huynh sớm đi về nghỉ ngơi đi, Dụ Vương thúc bệnh mọi người trong lòng đều hiểu rõ, huynh gấp cũng không gấp được. . ."
". . ." Bát A Ca không có nói tiếp, chỉ là nhíu mày, giơ tay, nghiêng thân ngồi vào trong kiệu, cỗ kiệu rời đất, lay động trên mặt đường, lướt qua cửa hông nhỏ kia, hắn có chút kéo vải mành, nhìn cửa hông không có một ai, chỉ là nhàn nhạt cười. . .
Mang theo gà mái tản bộ à. . . Hi vọng nàng lần sau chỉ chọn gà mái không mổ đầu nàng mới tốt. . . Đầu của nàng đã đủ quái dị, tốt nhất đừng lại tiếp thu kích thích mới nào dư thừa nữa. . .