Thanh Hoan

Chương 8: Một khi trái tim còn đập thì sẽ yêu rất lâu




Tiêu Quý Hòa rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của Ôn Phù Tang, nàng khép cửa sổ, sau đó mở cửa, đi ra bên ngoài.

“Thanh Ảnh,” Ôn Phù Tang lấy tay che môi, nhỏ giọng kêu.

Nóc nhà truyền đến một tiếng vang nhỏ, theo sau đó là âm thanh rơi xuống đất. Thanh Ảnh đứng trước mặt Ôn Phù Tang, cúi đầu nói: “Chủ nhân.”

Thật ra Ôn Phù Tang cũng không có việc gì, nàng chỉ đột nhiên muốn hỏi Thanh Ảnh một chút, rằng vừa rồi có chú ý tới động tĩnh trong phòng hay không. Nhưng lúc Thanh Ảnh đang đứng trước mặt, nàng ngược lại có chút ngượng ngùng.

Nàng không nói lời nào, Thanh Ảnh cũng không lên tiếng.

Cuối cùng, Ôn Phù Tang vẫn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Ngươi vừa rồi có nghe thấy động tĩnh trong phòng ta không?”

“Không có.” Thanh Ảnh hơi lắc đầu, trả lời.

Ôn Phù Tang trong mắt hiện lên vui mừng, biết rằng thính giác của Thanh Ảnh rất lợi hợi nên vội vàng lặp lại câu hỏi một lần mữa, “Thật sự không có sao?”

Lời này vừa nói ra, người luôn giữ thái độ lãnh đạm như Thanh Ảnh cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng, dưới anh mắt đầy chờ đợi của nàng, Thanh Ảnh lại gật đầu: “Thật sự không có.”

Ôn Phù Tang cúi đầu cười cười, thân thủ của Tiêu Tướng Quân quả là phi thường.

Cũng vào đêm đó, Văn Càn Cung.

“Mẫu phi, người thật là tàn nhẫn mà.” Khương Phái Nghi dùng tay chỉ vào Thẩm thị, tức muốn hộc máu, nói: "Vì sao người không đồng ý cho con và Tiêu Quý Hòa của An Nam hầu thành thân chứ? Người bình thường nhu nhược thì không sao, nhưng vừa rồi nhắc đến chuyện chung thân đại sự của nữ nhi, vậy mà người cũng hùa theo ý của Hoàng Hậu nương nương?”

Đôi mắt Thẩm thị bình tĩnh không gợn sóng, nàng an tĩnh nghe Khương Phái Nghi nói xong, sau đó mới ôn nhu mở miệng: “Phái Nghi, con không thích hắn, hắn cũng không thích con. Nếu tính chuyện thành thân thì không bao lâu cũng sẽ từ hôn. Đến lúc đó, người khác sẽ nghĩ gì về con?”

Điều Khương Phái Nghi không quen nhất là thấy dáng vẻ xa cách này của mẫu thân, nàng hừ lạnh một tiếng, “Làm sao người biết được con không thích Tiêu Tướng Quân chứ?” Nàng tức giận nói tiếp: “Mẫu phi, người nên đi hỏi kỹ hơn đi, xem nữ nhân trong kinh thành có ai không ái mộ Tiêu Tướng Quân cơ chứ.”

“Phái Nghi,” Thẩm thị đi đến trước mặt nàng, ôn nhu nói: “Chút cảm tình nhỏ này không phải lý do tiến tới hôn nhân, nó sẽ không kéo dài được bao lâu.”

Ái mộ nhất thời không chống đỡ được một đời bầu bạn.

Nữ nhi này của nàng, giống như lời Hiếu Mẫn Hoàng Hậu nói. Tâm trí chưa trưởng thành, tính tình kiêu ngạo ngang bướng không biết theo ai. Nếu không có người dạy dỗ, sợ rằng nàng sẽ ngày càng sai lầm.

Thẩm thị do dự một chút, suy nghĩ xem có nên nói cho Khương Phái Nghi biết chuyện Thái Thường đại nhân nhắc tới nàng ngày hôm nay, sở dĩ là vì suy nghĩ cho tiền đồ của hắn ta. Không phải suy nghĩ cho nàng.

Nhưng Khương Phái Nghi không đủ kiên nhẫn chờ Thẩm thị, nàng di chuyển, dịch xa Thẩm thị một chút, “Mẫu phi, con thấy người là vì bản thân gặp chuyện bất hạnh, cho nên bây giờ cũng không muốn giúp đỡ con!”

Lúc Thẩm thị chưa tiến cung, đã cùng trúc mã của mình định ra chuyện chung thân. Lúc ấy Thẩm đại nhân vẫn chưa phải Thái Úy, tất nhiên là không đồng ý, Thẩm thị không muốn từ bỏ, nhưng lại không thể không theo ý cha. Sau này nàng được an bài vào cung, vẫn luôn sống trong thâm cung đến tận bây giờ.

Thế nên nàng mới biết, ở bên cạnh một người mình không yêu khó khăn đến nhường nào.

Sống một ngày tựa một năm, tình cảm như đi trên băng mỏng, không khỏi nảy sinh mâu thuẫn, sự nghi ngờ nghi kỵ luôn thường trực. Nàng sống bên cạnh đế vương, nỗi thống khổ này càng nhân lên gấp bội.

Nhưng nàng không ngờ rằng chính con gái ruột lại nghĩ về mình như vậy, Thẩm thị giơ tay, một cái tát đi xuống, “Con có biết con vừa nói bậy gì không!”

“Con không biết!” Khương Phái Nghi ôm mặt, lớn tiếng mắng nàng: “Người dám đánh con!”

Hạ nhân ngoài điện nghe thấy động tĩnh, lập tức chạy vào, trong cung Văn Càn một mảnh hỗn loạn.

Hành lang ngoài điện.



Tùy An Công Chúa Khương Mộ Nghi che tai cậu bé trong ngực, nhẹ nhàng dẫn cậu ra khỏi Văn Càn cung.

“Mộ Nghi tỷ tỷ,” Đứa trẻ gọi nàng là hoàng tử nhỏ nhất của Hoàng Đế cùng Thẩm Quý Phi, Khương Hoài Bỉnh.

“Ơi? Tỷ tỷ đây.” Khương Mộ Nghi sờ đầu cậu.

Tay Khương Hoài Bỉnh túm chặt góc váy nàng, bất an nói: “Tỷ tỷ, hoàng tỷ ta có phải lại cãi nhau với mẫu phi không?”

Cậu và Khương Phái Nghi tuy cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng ngày thường hay ở chung với Khương Mộ Nghi. Vừa rồi Khương Mộ Nghi mang theo cậu trở về từ Văn Thanh điện, ai ngờ trong Văn Càn cung lại xảy ra chuyện như vậy.

Khương Mộ Nghi chần chờ lắc lắc đầu.

Khương Hoài Bỉnh nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi cúi đầu, yên lặng vò lớp áo trước ngực.

“Hoài Bỉnh,” Khương Mộ Nghi ngồi xổm xuống.

Thị nữ bên cạnh nhìn thấy, cúi người muốn nhấc góc váy rũ xuống của nàng lên, tránh dính ẩm ướt.

Nhưng Khương Mộ Nghi lắc đầu. Thị nữ hiểu được ý của nàng, xoay người bước đi.

Không còn người ngoài, Khương Hoài Bỉnh cuối cùng không nhịn được, cậu bò vào lòng Khương Mộ Nghi, lặng lẽ khóc.

Cậu cũng chỉ là đứa trẻ bảy tuồi, sao có thể chịu được tiếng cãi nhau bên tai mỗi ngày.

Khương Mộ Nghi ôm cậu bé lên, dùng ống tay áo lau nước mắt cho cậu, lặng lẽ trấn an cảm xúc cậu bé.

“Tỷ tỷ,” Khương Hoài Bỉnh gác cằm lên vai nàng, nức nở khóc khiến cằm hơi dịch chuyển, cậu ủy khuất: “Có phải ai cũng không cần đệ không?”

Mỗi lần Khương Phái Nghi làm Thẩm Quý Phi tức giận, đều đem cậu ra làm lý do. Cho nên nó đã thành một bóng ma trong lòng cậu.

“Sao có thể chứ?” Khương Mộ Nghi vỗ nhẹ lưng cậu, “Hoàng tỷ cùng mẫu thân đệ không cãi nhau, hơn nữa, các nàng chưa từng nói không cần đệ, các nàng đều rất yêu đệ.”

Khương Mộ Nghi lau khô mặt cậu, hỏi: “Vừa rồi ăn đã no chưa?”

Khương Hoài Bỉnh lắc lắc đầu. Tay hắn không đủ dài, không gắp được thức ăn, hoàng tỷ ngồi bên cạnh lại không lấy cho hắn.

“Vậy tỷ tỷ làm bánh hoa quế cho đệ nhé?”

“Được được,” cậu đột nhiên gật đầu, "Đệ muốn ăn bánh hoa quế tỷ tỷ làm, đệ thích nhất bánh của tỷ tỷ.”

“Được.”

Đại khái là tuổi còn nhỏ, nỗi buồn cũng nhanh chóng qua đi. Như vậy thật tốt, Khương Mộ Nghi suy nghĩ, không giống với nàng, ngày ngày đều nhớ tới.

Khương Mộ Nghi đưa cậu về Tùy An cung, muốn sắp xếp để cậu ngồi trong điện chờ nàng. Cậu nói không cần, theo sát nàng từng bước.

Khương Mộ Nghi cười để cậu đi theo.

Chưa qua bao lâu

“Hoài Bỉnh, chỗ tỷ tỷ hình như không có đường mạch nha.” Khương Mộ Nghi nhìn về phía Khương Hoài Bỉnh, phát hiện cậu đã ngủ gục trên ghế.

Nàng đến gần, ôm cậu đến căn phòng kế bên. Cậu thường ngày hay xin Thẩm quý phi được ở lại Tùy An cung, cho nên căn phòng này chỉ có mình cậu ở.

Khương Mộ Nghi giúp cậu cởi áo ngoài và giày ra, lại cầm khăn lông tẩm nước ấm lau mặt cho cậu.

Edit: Cún

Đột nhiên miệng cậu hơi mấp máy, Khương Mộ Nghi tới gần, liền nghe thấy cậu nhẹ giọng thì thầm: “Bánh hoa quế của tỷ tỷ thật ngọt.”

Khương Mộ Nghi bật cười, nàng đứng dậy rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Lúc hai người hồi cung, vì cảm thấy đã quá muộn nên nàng phân phó thị nữ đi nghỉ ngơi trước, cũng vì vậy mà nàng đành phải một mình đến Ngự Thiện Phòng.

Hồi nhỏ, nàng hay đi từ Tùy An cung đến Ngự Thiện Phòng vào giữa đêm. Bây giờ cũng giống hồi ấy, Khương Mộ Nghi dọc theo đường lớn, giấu mình sau cột đá.

Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng hai người đối diện, Khương Mộ Nghi đành phải hoảng loạn trốn sau cột đá gần nhất.

Ngay khi định chạy trốn, nàng đột nhiên đụng phải ngực của ai đó.

Là Đình Úy đại nhân, Ôn Kinh Mặc.

Tiếng bước chân bên tai Khương Mộ Nghi càng ngày càng gần, nàng không để ý đến tư thế của hai người, vội nhỏ giọng nói: “Đại nhân, bọn họ đang qua đây.”

Nàng muốn hắn dựa sang một bên, sợ bị người khác thấy. Việc này nếu đến tai Hoàng Hậu, chắc chắn nàng sẽ bị quở trách.

Ôn Kinh Mặc cười khẽ một tiếng, không thèm nhìn động tĩnh bên kia, trực tiếp ôm người vào trong ngực.

“Ngươi!” Khương Mộ Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

“Suỵt,” Ôn Kinh Mặc cũng cúi đầu nhìn nàng, hắn đặt ngón trỏ lên môi nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng lên tiếng.”



Một tay kia đặt lên đầu nàng, rất tự nhiên ấn nàng vào ngực mình.

Người dựa trong ngực hắn vì quá lo lắng nên không ý thức được tư thế ám muội này. Chờ đến lúc bên tai không còn tiếng động, nàng mới dám cẩn thận ló đầu ra.

Trên đường lớn đã không còn bóng người, Khương Mộ Nghi nhẹ nhàng thở ra.

Ôn Kinh Mặc lúc này rút ray lại, cúi người hành lễ với nàng, “Vi thần tham kiến công chúa.”

Tâm Khương Mộ Nghi vừa mới hạ xuống lại lập tức đi lên, nàng nhón chân, tay nhẹ nhàng che môi hắn.

Tay nàng không đụng tới hắn, chỉ muốn nhắc hắn không phát ra tiếng.

Đôi mắt Ôn Kinh Mặc tĩnh lặng không gợn sóng đột hiện lên ý cười, hắn nói: “Đã trễ thế này, công chúa còn muốn đi đâu?”

Khương Mộ Nghi nhìn hắn, suy nghĩ nếu có hắn đi cùng, bản thân sẽ không bị sợ hãi nữa.

Nàng do dự một lát, trả lời hắn: “Ngự Thiện Phòng.”

Ôn Kinh Mặc nhướng mày, không nói chuyện.

Khương Mộ Nghi rối rắm tại chỗ một lát, nàng sớm đã nghe nói nụ cười của Ôn đình úy có giấu đao kiếm, nàng nhíu mày, nhất định rất khó ở chung.

“Công chúa muốn nói gì với thần thì cứ nói, đừng ngại.”

Lần đầu tiên chủ động nhờ người khác, Khương Mộ Nghi có cảm giác ngượng ngùng, nàng nhỏ giọng nói: “Chuyện là… Ngươi có thể dẫ ta đến đó được không?”

Không đồng ý cũng được, dù sao nàng cũng có thể đi một mình.

“Tất nhiên là được."

Khương Mộ Nghi: “Đa tạ đại nhân.”

Ôn Kinh Mặc khách khí trả lời: “Có thể hầu hạ công chúa, là vinh hạnh của thần.”

Khương Mộ Nghi đi phía sau hắn, dựa vào người hắn, dù có gặp thị vệ cũng không bị phát hiện.

Vì bọn họ gặp Ôn Kinh Mặc đã lập tức hành lễ, không ai dám ngẩng đầu, tất nhiên cũng không ai chú ý tới nàng.

“Bọn họ đều sợ ngươi, vậy sao lúc nãy ngươi lại trốn đi?” Khương Mộ Nghi có chút khó hiểu.

“Vi thần trốn lúc nào vậy?” Ôn Kinh Mặc trả lời nàng, thấp giọng giải thích: “Hôm nay trời tối quá nên thần muốn đi men theo ánh đèn.”

Gương mặt hắn nghiêm túc, Khương Mộ Nghi tất nhiên là tin tưởng.

Tới Ngự Thiện Phòng, Ôn Kinh Mặc muốn đưa nàng đi vào bằng cừa chính. Vừa mới nâng bước, Khương Mộ Nghi đã kéo ống tay áo của hắn.

Ôn Kinh Mặc quay đầu nhìn nàng.

“Chúng ta đi lối này.” Khương Mộ Nghi nhẹ giọng nói.

Ôn Kinh Mặc tuy khó hiểu nhưng cũng đi theo nàng, đi theo nàng tới cửa hông.

Khương Mộ Nghi quen cửa quen nẻo lấy một ít đường mạch nha, lúc xoay người mới phát hiện người đứng ngoài cửa đang nhìn nàng chằm chằm.

Khương Mộ Nghi suy đoán hành động của nàng khiến hắn cảm thấy kì quái, vì thế nàng mở miệng: “Đại nhân chưa thấy một vị công chúa nào giống ta phải không?”

Ôn Kinh Mặc vẫn nhìn nàng, không nói gì.

Khương Mộ Nghi cũng không thèm để ý, tự nhủ: “Có lẽ đến lúc đói ngươi mới biết được, khi đó con người ta cảm thấy cái chết gần ngay trước mắt ” Nói xong, nàng cười cười, “Mà thôi, hẳn là ngươi sẽ không bị vậy bao giờ.”

Nàng đi đến trước mặt hắn, quơ quơ tay, “Ôn đại nhân, phiền ngươi hộ tống ta hồi cung được không?”

“Tất nhiên là có thể.”

Sau khi Ôn Kinh Mặc đưa nàng về Tùy An cung thì lập tức rời đi, lúc xe ngựa đi đến cửa phủ Thừa Tướng, hắn nhìn thấy Tiêu Quý Hòa.

Hắn đi đến, híp mắt, ngữ khí nguy hiểm hỏi: “Tiêu Tướng Quân buổi tối còn có sở thích trèo tường sao?”

Khác hẳn với khí thế trong cung yến, Tiêu Quý Hòa cung cung kính kính nói: “Tham kiến huynh trưởng.”

“……” Ôn Kinh Mặc đánh giá hắn, “Vừa gặp muội muội ta?”

Tiêu Quý Hòa thành thật gật đầu, “Ta muốn thành thân với A Yểu, nên không nhịn được muốn đi hỏi nàng.”

“Hai tiếng A Yểu mà ngươi cũng có thể kêu?” Ôn Kinh Mặc muốn đánh hắn, nhưng nghĩ đến muội muội của mình, chỉ có thể phất tay nói: “Cút đi.”

Ôn Kinh Mặc không về phòng của mình, hắn gõ cửa phòng Ôn Phù Tang, “A Yểu, là ta.”

Cửa rất nhanh được mở ra, Ôn Phù Tang để hắn tiến vào, “Ca ca, đã trễ thế này rồi sao vẫn tới đây?”



Ôn Kinh Mặc ngồi xuống, thâm ý nói: “Đúng vậy, đã trễ thế này, A Yểu có thể cho người khác tới, lại không muốn ta tới?”

Ôn Phù Tang: “Ca ca, huynh gặp hắn rồi sao?”

“Ừm, thấy rồi.” Ôn Kinh Mặc uôngs tách trà trên bàn, “Lúc hắn trèo tường ra khỏi phủ.”

Ôn Phù Tang nhấp môi cười, nghiêm túc hỏi: “Ca ca cảm thấy hắn như nào?”

“Không tồi,” Ôn Kinh Mặc buông chén trà, “Nếu không tốt, sao có thể khiến A Yểu của chúng ta nhớ thương lâu như vậy?”

Tuy rằng hồi nhỏ Ôn Kinh Mặc không lớn lên cùng Ôn Phù Tang, nhưng hai huynh muội bọn họ chưa từng giấu nhau chuyện gì.

“Ca ca thì sao?” Ôn Phù Tang hỏi, “Ca ca đã tìm được người từng cứu mình hồi bé chưa?”

Ôn Kinh Mặc nghĩ đến việc gặp Khương Mộ Nghi tối nay, hắn cụp mắt thấp giọng nói: “Tìm được rồi, nhưng giờ ca ca mới biết, cuộc sống của nàng trước đây không tốt.”

Có thể nói là rất tệ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Phù Tang thấy Ôn Kinh Mặc ủ rũ như vậy, hắn là người ổn trọng, làm việc chắc chắn, lúc này vẻ mặt tràn đầy thất vọng cùng tự trách, giống như toàn thân ngâm trong nước, không có một tia tức giận.

Nàng không nói gì, đứng dậy đi đến mép giường, ôm ra một vò rượu từ trong ngăn tủ.

Ôn Phù Tang mở khăn vải ra, rót đầy rượu lên chén trà trên bàn.

Ôn Kinh Mặc biết nàng có thói quen cất rượu, từ nhỏ đến lớn vẫn vậy.

“Ca ca, huynh nếm thử giúp muội.” Ôn Phù Tang đẩy chén rượu đến chỗ hắn, “Huynh từng nói, một chén rượu giải vạn nỗi sầu.”

“Không đau lòng sao?” Ôn Kinh Mặc buồn cười hỏi.

“Không đau lòng.” Ôn Phù Tang lắc đầu.

Bọn họ là huynh muội, về cơ bản tjif hai người làm gì cũng giống nhau.

Ví dụ như chuyện tình cảm, rung động một chút liền chung tình rất lâu.

“Huynh uống nhiều, muội uống ít.” Ôn Phù Tang nghiêng đầu, cười với hắn, “Coi như là muội hối lộ huynh đi.”

Ôn Kinh Mặc biết ý tứ của nàng, ngày mai nàng báo cho cha mẹ chuyện muốn thành thân với Tiêu Quý Hòa, muốn hắn nói giúp.

Ôn Kinh Mặc rất nguyện ý, chỉ là trong lòng có chút khó chịu: “Nhất định phải là hắn?”

“Vâng, nhất định là hắn.” Ôn Phù Tang giơ chén rượu của mình, khẽ chạm vào chén của hắn, sau đó yên lặng nhấp một hớp rượu.

“Được,” Ôn Kinh Mặc nói: “Mới nhắc tới hắn ta đã cười. Vui thì vui, còn sợ ảnh hưởng đến ta sao?”

Ôn Phù Tang lắc đầu, lộ ra nét giảo hoạt chỉ có lúc ở trước mặt hắn, nàng nói: “A Yểu cũng hy vọng ca ca mau chóng rước tẩu tẩu về.”

Ôn Kinh Mặc không có cách từ chối, đành phải nói: “Nói hay, muội uống ít một chút.”

“Vâng, vâng.”

“A Yểu đã biết.”