Edit: Cún
“A Yểu?” Ôn Đình Mặc vừa mới ở phủ Đình Úy xử lý công vụ, sợ tới muộn nên chạy theo con đường tắt đến cung yến, không ngờ lại thấy Ôn Phù Tang đang đứng một mình, hắn hỏi: “Muội ở đây làm gì vậy?”
“Muội…” Ôn Phù Tang liếc nhìn người đang giúp nàng lấy khăn bên hồ, bỗng nhiên có chút chột dạ, nàng theo bản năng nghiêng thân mình che đi thân ảnh kia khỏi tầm mắt Ôn Kinh Mặc.
Ôn Phù Tang khịt mũi, xoa hai tay trước ngúc, ngẩng đầu trả lời: “Muội vừa có chút chóng mặt nên đã bảo mẫu thân đi vào trước, nhưng mà bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.”
Ôn Kinh Mặc nhìn động tác của nàng, mày nhăn lại, giọng nói có chứa trách móc: “Biết lạnh còn không mau đi vào trước.”
Hắn cuộn ngón tay giống như lúc bé, gõ nhẹ vào trán nàng, “Phải đợi đến lúc ốm rồi mới biết chăm sóc bản thân.”
“Ca là nhắc tới người tuyết năm đó sao?” Ôn Phù Tang giống như lúc nhỏ bị mắc lỗi, kéo kéo tay áo Ôn Kinh Mặc, “A Yểu biết rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Ôn Kinh Mặc dẫn cô hướng về phía Văn Thanh Điện, hắn cười: “Muội còn nhớ sao?”
“Sao lại quên được chứ?”
Kinh thành rất ít khi có tuyết rơi, Ôn Phù Tang từ nhỏ đến lớn chỉ được gặp qua hai lần. Một là năm đầu tiên nàng tới chùa Tịnh Nam, hai là mồng một Tết, năm nàng bảy tuổi.
Khi đó cũng là lần đầu tiên Ôn Phù Tang về phủ ăn Tết, nàng rất thích cảnh tuyết rơi như này, nhưng rất sợ bị Ôn Thừa Tướng và Trương thị trách mắng.
Ôn Phù Tang nhìn chỗ ở của mình, gian phòng không lớn nhưng đặt nhiều lò sưởi. Nếu muốn đi ra ngoài chơi nhất định phải xin phép.
Ngày ấy Ôn Phù Tang không biết đã đứng trước cửa sổ bao lâu, cho đến khi Ôn Kinh Mặc gõ cửa phòng nàng.
Năm ấy Ôn Kinh Mặc mười hai tuổi.
Hắn với nàng không giống nhau, hắn không chỉ theo Trương thị học y thuật mà còn theo Ôn Thừa Tướng học binh pháp.
Dáng vẻ thư sinh không thể che giấu khí chất mưu mô của hồ ly (1), vì thế mọi người đều nói Ôn Thiếu Gia thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thật ra thích nhất là tiếu lí tàng đao (2). Lúc cười sẽ khiến người ta âm thầm kinh hãi.
(1) Hồ ly như mọi người cũng biết là tính toán, mưu kế như nào rồi đó
(2) Nụ cười chứa đao, tính kế kín kẽ không để địch biết
Ôn Phù Tang còn lâu mới tin bọn họ, rõ ràng ca ca nàng là người dịu dàng nhất từ trước đến nay. Lúc này thiếu niên ôn nhu đang nói với nàng: “A Yểu, muốn đi nặn người tuyết với ta không?”
Ôn Kinh Mặc vẫn luôn trong thư phòng đọc sách, vô tình trông về phía xa thì thấy nàng đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Muốn!” Ôn Phù Tang kinh hỉ không thôi, nàng gấp không chờ nổi nên mau chóng rời khỏi viện.
Ôn Kinh Mặc giơ tay ngăn nàng lại, cười nói: “Trước tiên phải mặc áo vào đã”
“Vâng!” Ôn Phù Tang nhanh chóng chỉnh trang lại y phục.
Edit: Cún
“A Yểu, chờ một chút.” Ôn Kinh Mặc lấy trong ngực ra một cái túi bông, đeo nó vào dải lụa bên hông nàng, lại dùng tay lật úp nó lại, để túi bông áp sât vào ngườ Ôn Phù Tang.
Chờ hắn đeo xong, có một nguồn nhiệt nhẹ nhàng đi vào trong cơ thể nàng, Ôn Phù Tang cúi người ngửi ngửi, sau ngẩng đầu, “Lấy một lượng thích hợp độc hoạt, cẩu kỷ, lại lấy số lượng vừa phải thảo ô, xuyên ô, phụ tử, bạch chỉ, phòng phong, chuẩn bị một ít tô mộc, cây tục đoạn, cuối cùng nghiền thành bột rồi cho vào túi, có thể dùng giữ nhiệt.”
“Có phải là cái đó không ca ca?"
Ôn Kinh Mặc không hề thấy kinh ngạc khi nàng nói được hết, khóe miệng hắn khẽ cười, nhẹ nhàng sờ đầu nàng, cố ý nói ngược lại ý: “A Yểu của chúng ta không phải biết rõ rồi sao?”
Ôn Phù Tang giơ tay sửa lại đầu tóc bị hắn sờ loạn, tầm mắt mất tự nhiên, bĩu môi nói: “Ca còn không thèm khen ta.”
Ôn Kinh Mặc bị vẻ mặt đầy u oán của nàng chọc cười, “Được, ca ca khen muội.” Hắn đi nhanh về phía trước, thanh âm cũng tăng lên, “A Yểu thông minh nhất.”
Nói xong, hắn tùy ý nắn một quả bóng tuyết ném về phía nàng.
Bóng tuyết chạm vào áo choàng rồi trượt xuống đất, “Ca ca sao lại làm thế!” Nàng buồn bực, cũng gom tuyết rồi ném vào người hắn.
“Đúng vậy,” Ôn Kinh Mặc thở dài, liếc mắt nhìn nàng một cái, “Muội hẳn là nhớ rõ ngày ấy cha đánh ta như nào.”
Lần đó chơi đến nỗi không để ý thời gian, Ôn Phù Tang bị gió lạnh thổi rất lâu, làm cho tối đó nổi cơn sốt. Vài ngày sau, nàng bị sốt liên tục vì cảm lạnh.
Ôn Thừa tướng đau lòng muốn chết, cực kỳ tức giận, lại không làm gì được nữ nhi nên kéo tên tiểu tử tự nhận là đầu xỏ ra đánh mắng.
Ôn Phù Tang nhấp môi cười nhạt, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Ca ca, Yểu Yểu nên nói lời cảm ơn với huynh.”
Cảm ơn huynh vẫn luôn bên cạnh chiếu cố muội, che chở muội.
“Sao đột nhiên lại nói cái này?” Ôn Kinh Mặc không thèm để ý mà cười cười, “Muội xem muội là ai, muội là muội muội độc nhất của ta.”
Hắn bỗng nâng tay phủ lên đầu Ôn Phù Tang, chạm phải đôi mắt của người đứng bên hồ vẫn luôn quan sát bọn họ.
Ôn Kinh Mặc không mặn không nhạt dời tầm mắt, tay hắn tiện đi xuống, vuốt lại tóc mái của nàng, “Muội thích hắn?”
Ôn Phù Tang trong lòng run lên, lông mi không tự giác run rẩy: “Ai?”
“Tiêu Quý Hòa.”
Ôn Kinh Mặc thu hồi tay, “Ta là Đình Úy, phụ trách chính việc hình ngục trong thiên hạ” Hắn chậc một tiếng, vân đạm phong khinh (3) nói: “Nếu không có năng lực quan sát này thì ta đây sao có thể làm được việc?”
(3) Ý cười nhàn nhạt
"Huống chi, muội là muội muội ta." Giữa hai người có sự tâm ý tương thông
(4) Nguyên văn: Tâm hữu linh tê - 心有灵犀
“Được rồi, ca ca đi trước.” Ôn Kinh Mặc lắc lắc ống tay áo, “Ca ca chấp nhận lời cảm ơn, cho nên muội đừng trì hoãn lâu quá.”
Ngữ khí lạnh nhạt đột ngột của hắn làm Ôn Phù Tang không nói nên lời, chờ lúc nàng muốn nói gì đó, Tiêu Quý Hòa đã đứng trước mặt nàng.
“Đi thôi,” Tiêu Quý Hòa thản nhiên nói với nàng, tựa hồ không biết cuộc trò chuyện ban nãy có nhắc tới mình
“Hả?” Ôn Phù Tang chỉ lo nhìn mắt hắn, không có nghe rõ hắn nói gì, cũng đã quên nhìn khẩu hình của hắn.
Tiêu Quý Hòa nhìn chằm chằm nàng một lúc.
Trong chớp mắt, bầu không khí vốn yên tĩnh càng thêm tĩnh lặng, dường như âm thanh của giọt sương mùa thu rơi xuống nền đá cũng có thể nghe thấy.
Đột nhiên, Tiêu Quý Hòa như hiểu ra gì đó, tiến đến gần nàng một bước, sau đó hạ thấp người, môi đặt sát tai nàng, “Ta vừa mới nói: Chúng ta đi thôi”
Khoảng cách không quá gần, cũng không tính là xa. Không có ái muội cũng không quá xa cách, khoảng cách vô cùng vừa vặn.
Nhưng đối với Ôn Phù Tang lại không kịp phòng bị.
Có lẽ do vừa đi qua ven hồ, trên người hắn còn lưu lại hương thơm của cỏ cây, hòa lẫn với sự mát mẻ của gió trời lại khiến mặt nàng dần nóng lên.
Ôn Phù Tang đột nhiên lui về phía sau, dưới chân vướng một phiến đá nhỏ khiến cơ thể nàng không trụ vững.
Tiêu Quý Hòa lại nắm lấy tay nàng, thuận thế đem người kéo đến gần mình, hắn giơ tay chỉnh lại trâm cài trên đầu nàng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi đây là cố ý?”
Edit: Cún
Ôn Phù Tang: “?”
Tiêu Quý cùng: “Cố ý để ta đỡ ngươi?”
“……”
Ôn Phù Tang đỏ bừng mặt, bỗng nhiên nhớ tới câu nói “Ta từng gặp qua ngươi.” của hắn chiều nay
Khí huyết đọng lại trên trán, nàng lấy hết dũng khí nhưng lúc mở miệng vẫn ấp úng: “Ngươi… Ngươi… Không biết xấu hổ.”
Ôn Phù Tang ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn hắn.
Nàng cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, cố tỏ ra cứng rắn nhưng tiếng nói phát ra vẫn mềm mại: “Chúng ta rõ ràng đều quen biết, huống chi là có tình cảm. Nhưng cho dù như vậy, ngươi cũng không thể quá khách sáo.”
“Thật làm khó quân tử.”
“Làm quân tử thì sao? Không làm quân tử thì sao?” Tiêu Quý Hòa đỡ nàng đứng thẳng, nhưng tay vẫn không buông khỏi người nàng.
Quân tử là cái gì? Có thể theo đuổi người khác không?
“Ngươi!” Ôn Phù Tang nhìn ra chỗ khác, không nói ra thành lời. Trên gương mặt trắng nõn vẫn còn một vết ửng đỏ, không biết là xấu hổ hay do tức giận.
Hắn quả thực là một thiếu niên xấu.
Nghĩ đến đây mọi tư thái của thiếu nữ đều phô ra, nàng phồng má, mặt mày đều là tức giận.
Nhưng Tiêu Quý Hòa dường như không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn cười cười, sau đó cố ý đưa tay chọc chọc gương mặt phồng to của nàng.
Thừa dịp Ôn Phù Tang không có phản ứng, hắn lại cúi người tới gần tai nàng, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Ôn Phù Tang, ta giấu trong tim.”
Ngươi phải biết, ta giấu ngươi trong trái tim.
Ôn Phù Tang giật mình.
Lời nói bên tai gần gũi lại rõ ràng.
Chỉ cần tách ra là có thể hiểu rõ. Ôn Phù Tang hoàn toàn ngây ngẩn người.
Phát sinh từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, lại giấu trong tim.
Thì ra là như vậy sao? Nàng không biết.
“Tiểu thư,” Tiếng Nguyệt Bạch gọi nàng càng lúc càng gần.
Người đứng đó vẫn sững sờ không lên tiếng, người vừa nói chuyện ngược lại đã rời đi.
Nguyệt Bạch nhận ra Tiêu Quý Hòa.
Tuy rằng tiểu thư chiều nay đã phủ nhận, nhưng nàng cũng nhớ rõ tiểu thư nói với nàng một câu: “Nếu có khác thường thì chắc chắn là có yêu quái”. Nàng tin tiểu thư vô điều kiện, nhưng trong lòng lại luôn có nghi hoặc.
Nguyệt Bạch không dám nhìn hắn, đành phải bước nhanh đến bên người Ôn Phù Tang, “Tiểu thư, người đỡ hơn chút nào chưa? Phu nhân bảo muội ra đây kêu người đi vào, nói là cung yến sắp bắt đầu rồi.”
Ôn Phù Tang thất thần lên tiếng, sau đó kêu nàng, “Nguyệt Bạch,”
“Dạ, Nguyệt Bạch ở đây.”
Ôn Phù Tang nhìn nàng một cái thật lâu, ngay sau đó liền cụp mắt, thở dài: “Bỏ đi,” nàng thì thầm: “Hình như không phải một giấc mộng.”
Nguyệt Bạch bị Ôn Phù Tang làm cho mờ mịt, nàng khó hiểu hỏi: “Tiểu thư?”
Ôn Phù Tang lắc lắc đầu: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Nguyệt Bạch đi theo bên người nàng, tiểu cô nương nghĩ sao nói vậy, nghĩ đến cái gì liền nói cái đó, “Tiểu thư, vì sao mỗi lần gặp Tiêu Tướng Quân người liền… Liền có phản ứng không bình thường?”
Nàng nhíu mày nghĩ nghĩ, lục hết kiến thức trong đầu mới nghĩ ra, “Đúng vậy, chính là thẹn thùng. Giống như cái câu tiểu thư đã dạy ta: Mỹ nhân đã say, chu nhan càng nhuận” (4)
(4) Nguyên văn: 美人既醉,朱颜酡些: Trích trong Chiêu Hồn của Khuất Nguyên. Ý chỉ mỹ nhân vốn đã say, sắc mặt càn thêm hồng hào
Ôn Phù Tang đỡ trán, không nói thành lời, biết Nguyệt Bạch đây là nói mình uống rượu mới đỏ mặt.
Nàng đành phải giải thích: “Cũng không phải như muội nói.”
Nguyệt Bạch ồ lên một tiếng.
Tiểu thư nói không, vậy thì chắc chắn là không phải.
Nhưng tiểu thư vừa mới thừa nhận vị nam nhân tuấn tú kia là Tiêu tướng quân, xem ra chỉ cần hỏi tiểu thư về Tiêu Tướng Quân chắc chắn tiểu thư sẽ bói ngược lại.
Nhưng tại sao lại thế?
Nguyệt Bạch không hiểu được.
Trên đường đi có một cặp chủ tớ, mỗi người một tâm tư
Sau khi đến Văn Thanh Viện, Ôn Phù Tang cuối cùng cũng dẹp bỏ được hết cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Sau khi chải chuốt rõ ràng lại, nàng phát hiện tất cả mọi chuyện đều chỉ xoay quanh ba chữ "Tiêu Quý Hòa"
Vì vậy, đơn giàn là chỉ cần bỏ qua nó.
Ôn Phù Tang ngồi cạnh Trương thị, kêu một tiếng mẫu thân liền cúi thấp mặt, không nói một lời.
Trương thị cho rằng nàng vẫn đang khó chịu, sau khi rót cho nàng một chén nước thì nắm tay nàng an ủi.
Ôn Kinh Mặc không ngồi chung chỗ các nàng, hắn ngồi vị trí thứ hai phía đông. Hoàng đế ngồi phía bắc quay mặt ra hướng nam, vì vậy người ngồi vị trí đầu tiên phía đông là Tiêu Quý Hòa, nhân vật chính của cung yến đêm nay.
Các tông thất còn chưa tới, trong yến hội tụm năm tụm ba lại nói chuyện.
Khương Hoài Nhược vòng qua người Ôn Kinh Mặc ngồi xuống cạnh Tiêu Quý cùng, tư thái ngang ngược như vậy, lúc nói chuyện lại nhỏ giọng: “Tiêu Quý Hòa, ngươi thật sự về nhà tắm rửa sao?”
“……” Tiêu Quý Hòa nhẹ nhàng liếc hắn, trên mặt là vẻ không muốn cùng hắn nói chuyện.
Hắn càng không muốn nói, Khương Hoài Nhược càng hưng phấn.
Ồ, ta đã ngửi được mùi của sự thật!
Hắn đưa ánh mắt về phía trước, ý tứ: Ta hiểu.
“Ta thấy cô nương Ôn gia kia quả nhiên như lời đồn!” Khương Hoài Nhược tấm tắc ra tiếng, nghiêm túc vuốt cằm, tổng kết lại: “Hẳn là rất đáng yêu.”
Tiêu Quý Hòa bên này còn chưa lên tiếng, Ôn Kinh Mặc bên cạnh đã rót thêm trà.
Lúc trà nóng rời bình cũng là lúc hắn lạnh nhạt nói: “Muội muội này của ta, chưa nói đến kẻ khác, người trong nhà yêu thương còn không hết.”
Dù sao cũng là làm trò cười trước mặt người khác, Khương Hoài Nhược ngượng ngùng nói: “Thì ra là Ôn Đình Úy, trước kia chỉ mới nghe danh, chưa được gặp người. Hôm nay diện kiến, quả nhiên không giống bình thường.”
Ôn Kinh Mặc đối hắn cười nhạt, sau đó lại nhanh chóng chuyển ánh mắt lên người Tiêu Quý Hòa, “Tiêu Tướng Quân, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Chắc hẳn là như vậy,” Tiêu Quý Hòa nhìn lại hắn, khí chất không hề thua kém, “Chỉ một liếc mắt giữa hàng nghàn người cũng khiến ta khó quên.”
___________________
Hết Tết editor cũng hết thời gian rảnh, tuần 1 - 2 chương là đủ đọc rồi nha cả nhà