Thanh Hoa Trấn

Chương 43




“Có lẽ cái chén lão bá dùng là mua ở sạp nào đó trên đường, Bùi lão phu nhân cũng mua một cái, người Bùi gia không biết, cho nên nghĩ ngươi không mang về.”

Tần Xán nhìn hai cái giống nhau như đúc, biểu tình thực rối rắm, “Thật là vậy sao?”

Đêm hôm đó Bùi lão phu nhân qua đời, Tần Xán liền đem cái chén này trở về, bởi vì một chút thoải mái, mệt mỏi và buồn ngủ dâng lên, cho nên không lập tức đem cái chén trả lại cho lão bá.

Thế nhưng ngày hôm sau thì phát hiện lão bá uống thạch tín tự sát, tại thời điểm sửa sang lại di vật, Tần Xán nghĩ đây là vật sinh tiền lão bá hay dùng, cho nên đặt cùng với đám di vật. Sau đó thời điểm Bùi gia sửa sang lại di vật của lão phu nhân cũng tìm ra cái chén, bọn họ tưởng Tần Xán quên mang đi, nên đem đến trả về.

Tuy rằng Nhan Tam nói không sai, cái chén này rất bình thường, có lẽ vừa vặn hai người mua giống nhau, nhưng Tần Xán lại cảm thấy bên trong tựa hồ có chuyện kì quái.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước đi.”

Thức ăn trên bàn là do trù tử mới tới làm, nghe nói là muốn Huyện thái gia nếm thử mùi vị xem có thích hợp hay không, vì vậy món ăn trên bàn từ nam đến bắc đều làm một ít, bày đày một bàn.

Nhan Tam đối với thức ăn phía nam tinh xảo tựa hồ rất hứng thú, trực tiếp dùng ngón tay bốc một cái liền dồn vào trong miệng, nước canh nước cá thiếu chút nữa rơi vào vạt áo, Nhan Tam lơ đểnh lấy tay chùi miệng, rồi nói phải nếm tiếp, đối diện với đường nhìn của Tần Xán.

Tần Xán cái gì cũng chưa nói, liền dùng ánh mắt oán niệm trừng hắn.

Nhan Tam dừng tay vươn ra, sau đó lại thu vào bỏ lại trong miệng, xoay người hướng phòng bếp nói, “Lấy rượu đến cho ta.”

Kỳ thật Nhan Tam muốn thế nào, Tần Xán cũng không tính quản hắn, dù sao khi đó cũng đã nói rõ với Nhan Tam, chính mình sẽ không đem hắn trở thành Sầm Hi, nhưng nhìn gương mặt này, còn làm ra động tác ăn uống khó coi như vậy, Tần Xán cũng chỉ có thể oán niệm, nhưng bất quá dường như chiêu này rất hữu dụng.

Nhan Tam từ phòng bếp cầm đến một bầu rượu, ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa gắp hai miếng đồ ăn, sau đó nhấc rượu ngửa đầu, miệng đối miệng đổ vào, Tần Xán ở nơi đó ho nhẹ một tiếng, Nhan Tam nghe được, động tác trong tay dừng lại, sau đó ảo não thả bầu rượu xuống dưới, ánh mắt thực hung trừng nhìn Tần Xán.

Bất quá, ho khan ban nãy cũng không phải Tần Xán cố ý, chẳng qua món ăn quá cay nên làm hắn bị sặc.

Nhan Tam nhìn trên mặt bàn, thì thấy không có ly rượu của mình, sau đó chú ý hai cái chén trong tay Tần Xán, liền đứng dậy đi qua, “Mượn cái chén dùng chút.”

Tần Xán tiện tay đưa Nhan Tam một cái, sau đó giơ đũa nhìn xem kế tiếp nên nếm món nào.

Đột nhiên Nhan Tam khẽ gọi một tiếng kinh hãi, “Hồ điệp!” Đồng thời lui một bước, bầu rượu vì hắn sẩy tay mà đổ xuống, nện [ba] một tiếng trên đất, làm Tần Xán cũng hết cả hồn, thiếu chút nữa nghẹn luôn đồ ăn trong họng.

Đấm ngực cố sức ho hai cái, Tần Xán nâng tay, “Làm gì mà ngạc nhiên, ngươi chưa thấy qua hồ điệp sao?”

Nhan Tam mở to đôi mắt nhìn cái chén ở trong tay mình, ngực thở mạnh phập phòng, nghe Tần Xán hỏi hắn như vậy, thì nhìn Tần Xán, lại nhìn cái chén trong tay của mình, sau đó đem nó để xuống trước mặt Tần Xán, “Ta…… Ta có thể hoa mắt……”

Tần Xán nhíu mi, cúi đầu nhìn về phía cái chén, đột nhiên cũng [a] một tiếng nhảy dựng lên, ghế ngồi đều bị lật ngã.

Chỉ thấy rượu trong chén kia, có thải điệp vỗ cánh muốn bay, trông rất sống động.

“[Hồ điệp bôi] là chi bảo gia truyền của  thảo dân, nghe nói chỉ cần rót đầy rượu vào trong, sẽ có hồ điệp nhẹ nhàng tung tăng trong đó, lưu luyến không đi……”

Tần Xán nhìn cái kia trên bàn, lắc đầu, lại chợt ngẩng lên nhìn bốn phía, thì nhìn thấy có một ấm trà, nghiêng ngả lảo đảo đi qua lấy đến, đôi tay run rẩy, đem nước trà rót vào một cái chén khác.

Nước trà trong suốt lọt vào giữa chung, chỉ thấy một con thải điệp từ trong đó bắt đầu hiện lên, tựa như ngũ sắc hoa lệ mở ra từng điểm từng điểm, đợi cho nước trà hoàn toàn rót đầy, cảnh thải điệp nở rộ trong chén, giống như nhẹ nhàng bay dừng trong đó.

“Đây mới thật sự là…… Hồ điệp bôi.” Ánh mắt Tần Xán không nháy cái nào nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, thì thào nói.

Nhan Tam ở bên cạnh đi tới, thần sắc trên mặt đã trấn định hơn, nhìn cái chén trên bàn, đôi ngươi mang theo không thể tin được, hắn vươn tay đem cái chén cầm lấy ngắm kỹ, đem rượu đổ ra, rồi lấy ấm trà qua rót lại, đôi mày nhíu chặt lúc này mới giãn ra một ít, khẽ thở dài, “Hóa ra đây mới là hồ điệp bôi thật…… Quả nhiên tinh diệu, có thể nói là xuất thần nhập hóa.”

Sau khi kinh ngạc, nghi hoặc cũng theo sau mà đến.

Đây mới là hồ điệp bôi thật, vậy vì sao lão phu nhân lại đưa cho Bùi Thư Đức hồ điệp bôi giả? Nàng từ sớm đã biết sẽ có người đến trộm hồ điệp bôi? Thế nhưng thoạt nhìn Bùi Thư Đức cũng không biết cái chén này mới là hồ điệp bôi thật, là vì lão phu nhân chưa kịp nói đã vội ly thế?

Sau đó vì sao lão bá cũng có hồ điệp bôi? Nhưng còn là một hồ điệp bôi giống y như đúc của lão phu nhân, thoạt nhìn tựa như một đôi……

Vấn đề liên tiếp, thức ăn hai người cũng không ăn, ngồi ở nơi đó bắt đầu nghiên cứu.

“Bùi Thư Đức nói đây là của hồi môn của lão phu nhân, có lẽ lão bá và lão phu nhân kỳ thật là huynh muội thất lạc?”

Tần Xán lắc đầu, “Ngươi có nhớ biểu tình khi lão phu nhân nhìn thấy cái chén hay không, hiển nhiên lúc ấy nàng đã nhận ra, hơn nữa cũng biết đây không phải là hồ điệp bôi của nàng, nếu lão bá là huynh đệ thất lạc của lão nhân gia, nàng hẳn là phải cho người đi tìm lão bá, mà không phải cái gì cũng không nói.”

Kỳ thật trong lòng Tần Xán đã ẩn ẩn có đáp án.

Lão bá và lão phu nhân đều hát cùng thủ khúc kia, hai người còn có hồ điệp bôi giống nhau như đúc, tiếp đó chỗ lão bá còn có kim trâm, hiển nhiên là vật lão bá trân  ái.

Bọn nha dịch cũng đã nói qua, cùng thời gian mỗi ngày lão bá đều nương danh nghĩa mua đồ ăn mà đi đến đường đông một vòng, mà Bùi gia nằm ở đường cái đường đông, lần đầu tiên hắn đến Bùi gia nhìn lão phu nhân, lão nhân gia ngồi bên cửa sổ, mà cửa sổ đối diện với đường cái……

“Ta biết có người…… khẳng định gạt chúng ta điều gì!”

Đêm dần dần buông, tiếng báo canh [cốc cốc] vang lên, “Trời hanh cẩn thận cháy”, ở trên đường chậm rãi quay về.

Nha dịch tuần phố cầm đèn lồng đi qua trên đường, hai người vừa đi vừa đùa, nên không chú ý trên nốc nhà có bóng người chợt lóe.

Trong hẻm nhỏ bên cạnh có một quầy bán bánh nướng, tiểu phiến* đang dẹp quầy, vừa hát điệu dân gian vừa sửa sang đồ vật, trên quầy còn đặt mấy cái bánh dư lại, thời điểm tiểu phiến xoay người, một đạo hắc ảnh từ phía trên bỗng nhiên trợt xuống, trong nháy mắt tiểu phiến xoay người trở lại thì lại bay đi mất.

(*) Người bán hàng.

Tiểu phiến hừ a hát hò xoay lại, “Di?” một tiếng. Bánh nước vừa rồi còn trên sạp lại thiếu mất hai cái, bên cạnh còn thêm mấy văn tiền.

Tiểu phiến cầm tiền ngóng nhìn hai bên, nhưng vẫn không thấy có người đi qua nơi này, nghi hoặc gãi gãi ót, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Vân Trung Nhạn ngậm bánh nước từ nóc nhà nơi này nhảy đến nóc nhà nơi khác, biểu tình trên mặt là thản nhiên tự đắc, thế nhưng đột nhiên miếng ngói dưới chân lõm xuống, Vân Trung Nhạn chưa kịp phản ứng, té ào.