Ô Nguy biết rõ sơn lâm thâm xử cực kì nguy hiểm, nhưng không có biện pháp khác, nếu quan binh tiến vào sơn trại thì trong đó sẽ thương vong càng lớn, vì thế bọn họ mang theo sinh thần cương chui vào sâu trong núi Vân Long……
Hơn mười ngày sau, chỉ có một mình Ô Nguy thân hình tiều tụy quần áo tả tơi từ trong sơn lâm đi ra ngoài, các huynh đệ đi cùng lại hoàn toàn không thấy bóng dáng, ngay cả sinh thần cương cũng hề không thấy.
Hỏi Ô Nguy đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hắn chỉ là hoảng hốt rồi không nói lên được, giống như mất trí nhớ, nhưng vừa nghe thấy mọi người muốn vào núi tìm người và sinh thần cương thì cảm xúc của hắn kích động nhảy dựng lên, chết sống không cho người vào núi.
Ngôn hành Ô Nguy quá mức khả nghi, Ngu lão đại bọn họ liền bắt đầu sinh nghi có phải Ô Nguy ngầm chiếm phần sinh thần cương kia mà ở trong núi sát hại huynh đệ rồi làm bộ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không……
Làm thế nào Ô Nguy cũng không nói ra tăm tích sinh thần cương, xem cứ như kí ức lạc theo núi sâu, nhưng thái độ hoài nghi của bọn Ngu lão đại ngày càng rõ ràng, cuối cùng hai người trở mặt, Ô Nguy đả thương nhiều người chạy thoát ra ngoài, chiếm luôn núi nhỏ bên cạnh tự lập xưng vương, người hai bang vì địa bàn và mua bán mà thường xuyên xảy ra xung đột.
Mặc dù Ô Nguy và thủ hạ của hắn bị Hắc Vân Cửu Long trại chèn ép ra sao cũng không chịu đi, vì thế Ngu lão đại bọn họ càng thêm tin tưởng – sinh thần cương nhất định được cất sâu trong núi Vân Long, Ô Nguy không đi, chính là về sau còn muốn trở về lấy phần tài vật kia.
“Sau đó thì sao? Những chuyện này sao lại dính đến Nhị ca ngươi mất tích?”
Nghe Tần Xán nhắc đến Nhị ca hắn, trên mặt A Nghĩa lại hiện lên tức giận, bàn tay chụp bên tay vịn ghế dựa, chính là đánh rớt luôn một phần đầu gỗ.
“Nhị ca ta mất tích cũng không phải vì sinh thần cương, mà là……”
Sau khi Ô Nguy lập bang bên núi khác, không chỉ Hắc Vân Cửu Long trại thế lực ngày càng mạnh, mà Ô Tây Sơn cũng không cho phép khinh thường quy mô.
Sơn trại hai bên bình thường không qua không lại, nhưng Nhị ca A Nghĩa tên A Lương lại cùng một cô nương kêu Vân nương bên Hắc Vân Cửu Long trại quen biết trên Thanh Hoa trấn rồi tiện đà nảy sinh tình cảm muốn được chung thân.
Song phương đương nhiên đều nhận phản đối từ hai bên sơn trại, nhất là Hắc Vân Cửu Long trại bên này, nhưng không có biện pháp tách hai người bọn họ ra nên liền đem Vân nương giam lòng trong phòng không để bọn họ gặp mặt.
Qua một tháng như vậy, sáng sớm ngày ấy đem cơm cho Vân nương lại phát hiện nàng đang êm đẹp đột nhiên đoạn khí.
Vân nương chết đối với A Lương là đả kích không nhỏ, không lâu sau, A Lương cũng đột nhiên không thấy, cái gì cũng không lưu lại liền biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Xán nghĩ nghĩ, nhíu mày đánh giá A Nghĩa, “Ngươi nói như vậy cũng không thể nói lên Nhị ca ngươi mất tích có quan hệ tới Hắc Vân Cửu Long trại, có lẽ Nhị ca ngươi quá mức thương tâm nên không muốn ở lại nơi này, cho nên thừa dịp các ngươi không chú ý mà rời đi tha hương?”
“Không thể nào!” A Nghĩ giận tím mặt, “Ta hiểu rõ Nhị ca ta nhất, hắn không phải người không có lý do lưu lại mà trốn đi.”
Sau đó A Nghĩa nâng tay chỉ về hướng đám người Hắc Vân Cửu Long trại đang ngồi.
“Nhất định là các ngươi làm! Nhất định là các ngươi vì trả thù nên giết Nhị ca ta rồi giấu kín! Ngày hôm nay nói gì các ngươi đều phải cho một cái công đạo!”
Cạch!
Hắc Vân Cửu Long trại bên này khi tiếng A Nghĩa kêu la còn chưa dứt đã đồng thời cầm binh khí trong tay đứng lên.
Không biết ai nói một câu, “Muốn nói công đạo, còn phải hỏi các ngươi rốt cuộc là người nào trộm thi thể Vân nương ra làm nhục, khiến cho người chết không được yên ổn!”
Lời này vừa nói toàn bộ Trung Nghĩa đường nhất thời đều im lặng…… A Nghĩa lúc đầu còn rất kích động cũng yên tĩnh, ánh mắt né tránh.
Tần Xán hỏi, “Ai nói cho bản quan biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Người vừa nói bên Hắc Vân Cửu Long trại đứng dậy.
“Ngày hôm sau sau khi lạc táng Vân nương, người của Ô Tây Sơn đem thi thể Vân nương đầy vết đao trở về, tự nói xác chết Vân nương vùng dậy.”
Bên cạnh có một người khác tiếp lời, “Vân nương êm đẹp vào thổ, huynh đệ trên dưới trong núi đều tận mắt thấy, các ngươi nói xem, một người chết làm sao có thể chạy đến Ô Tây Sơn của các ngươi?”
“Hơn nữa các ngươi đem xác chết về đây trên người nàng đều là vết đao, nói một câu ‘xác chết vùng dậy’ là có thể giải thích cho qua được sao? Ta xem rõ ràng là người của các ngươi quật mộ Vân nương lên rồi nhục nhã nàng, sau đó lại dùng cái cớ vụn về ‘xác chết vùng dậy’ này để lừa dối!”
Người Ô Tây Sơn cao giọng nói: “Chúng ta mắc gì phải nhục nhã thi thể Vân nương? Thời điểm sơn trại chúng ta phát hiện thì cả người nàng đã toàn đao thương, chúng ta hảo tâm mới mang nàng về, không thì sớm vứt sâu vào khe núi, bằng không bây giờ sao lại có nhiều chuyện vô căn cứ như vậy?”
“Vậy các ngươi dựa vào cái gì lại nói A Lương nhà các ngươi mất tích là do chúng ta hạ thủ với hắn?”
Người hai bang ngươi một câu ta một câu bắt đầu tranh chấp, Tần Xán ngồi đó một tay tựa tay vịn chống đầu, nghe bọn họ nói mà nhức hết cả đầu, cảm giác lời hai bên nói có không ít nghi vấn.
Sau khi Vân nương chết thì được chôn xuống, nhưng sao lại xuất hiện ở Ô Tây Sơn, trên người lại có vết đao là như thế nào?
A Lương lại đi đâu?
Sơn trại hai bên chỉ là phản đối hai người cùng một chỗ, Vân nương tự sát, người Ô Tây Sơn không có lý do gì đi vũ nhục thi thể của nàng, khiến cho nàng chết đi cũng không yên ổn. Nhưng nếu người Hắc Vân Cửu Long trại nhận định là người của Ô Tây Sơn nhục nhã thi thể Vân nương, vậy thì ăn miếng trả miếng trên người A Lương ngược lại rất có khả năng……
“Một người chết đi hình dạng khác thường, một người khác lại không rõ tung tích…… Ta thấy trước tiên vẫn là nên khám nghiệm thi thể Vân nương là tốt nhất.” Sầm Hi hạ lưng, đề nghị nhỏ bên tai Tần Xán.
Cha Sầm Hi là Đại Lý Tự Khanh, hắn từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất không ít nghi ngục trọng án, nơi khám nghiệm tử thi cũng thường xuyên ra vào, đối với thẩm án, tự nhiên có kinh nghiệm hơn so với Tần Xán.
Thế nhưng Tần Xán vừa nghe khám nghiệm tử thi sắc mặt đã biến đổi, bất quá vì ngại mặt mũi nên cứng rắn chống đỡ không để mình thất thố.
“Bản quan trước xem thi thể Vân nương, đồng thời thẩm vấn người có liên quan, lúc khác sẽ lại định đoạt, trong lúc này song phương không được lôi chuyện cũ ra tranh chấp mà phải phối hợp điều tra với bản quan, bằng không lấy lý do nhiễu loạn bản quan phá án, cho trọng phạt!”
Tần Xán nói cứ như diễn, thuận tiện còn đem chén trà trong tay xem như cây búa vỗ một phát vào bàn, kết quả nước trà bên trong tất cả đều đổ ra ngoài, vẩy vào tay áo hắn.
Sau khi những người Ô Tây Sơn rời khỏi, người Hắc Vân Cửu Long trại cũng tản đi, thật ra chuyện này xảy ra cách đây hơn nửa năm, trong lúc đó người của hai bên cứ cách đoạn thời gian lại lấy việc này ra làm kíp nổ để xung đột, cho nên mới có người vì vậy mà bị thương.
Trong khi mọi người tạo thành thói quen nghe đến ba chữ Ô Tây Sơn nhất định cho rằng đối phương đến đập phá, thì lại dần quên mất tìm chuyện kỳ quái sau lưng, nếu không phải Tần Xán đột nhiên bị Nhan Tam ném ra ngoài muốn hắn đển xử lý chuyện này, phỏng chừng hôm nay cũng là đánh đến mức sống chết mặc bây.
Tần Xán và Sầm Hi hai người một bên vừa đi về phòng mình ở, một bên vừa thương lượng chuyện đang phát sinh hai bên sơn trại.
Tần Xán bị Nhan Tam lôi một chân từ bên ngoài vào Trung Nghĩa đường làm dập gân cốt, giờ phút này đi đứng có chút khập khiễng, thỉnh thoảng lấy tay xoa eo, oán giận nói, “Sao ta lại xui xẻo như vậy? Từ lúc đến Vân Long sơn đã chẳng gặp được chuyện tốt!”
Sầm Hi liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh, “Ai bảo ngươi muốn xem náo nhiệt, nếu nghe lời ta, hai chúng ta đã sớm rời khỏi nơi này, chẳng như vây giờ muốn đi cũng đi không được.”
Tần Xán bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ai biết tên khốn Nhan Tam lại dùng một chiêu này?”
“Ta thấy trái lại ngươi giống như ngoan ngoãn đi vào bẫy rập của người khác.”
Tần Xán bất mãn, “Sầm Hi ngươi rốt cuộc đang nói giúp ai?”
Thấy Tần Xán tức giận Sầm Hi cũng không trêu ghẹo hắn, mà trở nên đứng đắn, “Tần Xán, ngươi thấy hai người Vân nương và A Lương này như thế nào?”
Nói đến đây Tần Xán giật mình, nhớ đến chuyện vừa rồi Sầm Hi nói muốn khám nghiệm tử thi mà sống lưng không khỏi phát lạnh.
“Sầm Hi, ngươi nói muốn đi khám nghiệm tử thi sẽ không là thật đi?”
“Đương nhiên là thật!” Thái độ Sầm Hi rất kiên định, “Người chết cũng sẽ ‘ nói chuyện’, ngươi quên cha ta nói thế nào sao?”
“Nhớ rõ nhớ rõ……” vẻ mặt Tần Xán như ăn đồ hỏng bị tiêu chảy, làm biểu tình thống khổ, “Trên đời này, chỉ có người chết mới không lừa dối người khác……”
Nghĩ đến phải xem thi thể, dạ dày Tần Xán bốc lên, hắn cũng không thế nào giống như Sầm Hi vừa gặm cổ vịt vừa hướng bụng tử thi đang được mổ ra mà bàn luận trước khi chết thi thể này ăn gì……
Ngẫm lại đã thấy tởm.
“Sầm Hi, khi khám nghiệm tử thi ta có thể hay không……”
Rắc! Một tiếng vỡ vụn thanh thúy dừng bên tai.
Tần Xán ngẩng đầu, thấy Nhan Tam ngồi trên hành lang đang bỏ hạch đào đã được lột vỏ bỏ vào miệng, rất thản nhiên tự đắc nhìn về mình, trong mắt còn mang vài phần ung dung tựa như đang hỏi: Có thể hay không gì? Tiếp tục nói a. Bàn tay đồng thời còn sờ vào túi trên lưng, lấy ra một viên hạch đào, ngón tay bóp một cái, lại “Rắc’’ một tiếng vang lên.
Khóe miệng Tần Xán cơ hồ hé đến mang tai, khóe mi hơi híp.
Nhan Tam ăn xong hạch đào trong tay thì đứng dậy, phủ rơi mảnh vụn, đi đến trước mặt bọn họ, “Khi nào các ngươi đi khám nghiệm tử thi? Vân nương ở phía sau núi, sơn đạo khó đi, ta mang bọn ngươi qua đó.” Nói chuyển sang hướng Tần Xán, “Huyện thái gia cũng muốn đi?”
Đối mặt với khiêu khích của hắn, Tần Xán tức giận trừng mắt, làm như dạ dày không có việc gì, “Đương nhiên! Chuyện khám nghiệm tử thi tất nhiên phải có mặt bản quan mới được!” Ngoài miệng nói như vậy trong lòng lại mắng mười tám đời tổ tông nhà ngươi, tốt nhất Vân nương kéo ngươi vào hòm luôn!
Nhưng mắng thì mắng, thấy bóng dáng Nhan Tam đưa tay lấy hạch đào chuẩn bị ném đi tay chân Tần Xán đã muốn đóng băng, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
“Ọe ọe –“
Mộ phần phía sau sườn núi Hắc Vân Cửu Long trại, Nhan Tam dẫn người đến đào mộ Vân nương ra lần nữa.
Liếc nhìn người đang nôn choáng váng ở một bên kia, Nhan Tam quay đầu hỏi Sầm Hi, “Hắn còn nôn tới khi nào? Không phải chỉ mới nhìn thoáng, hơn nữa mới lộ nửa khuôn mặt thôi.”
Sầm Hi lắc đầu, ‘’Khoảng một canh giờ nữa.”
Nhan Tam nhướn mày, là một canh giờ kinh hãi đây.
Hai người bên kia nói mát, Tần Xán bên này nôn đến lạnh cả người, cho dù đã chuẩn bị tâm lý một đêm nhưng vừa nhìn thấy nửa mặt hư thối của Vân nương cũng làm Tần Xán cảm thấy ngực mình như bị người đánh mạnh, sau đó dạ dày cũng phiên giang đảo hải, chạy đến một bên ôm cây nôn tới.
Về phần có bị Nhan Tam chê cười hay không, giờ phút này Tần Xán cũng không rảnh để suy nghĩ.
Ở Ký Châu mưa ít hanh khô, cho nên thi thể Vân nương hư thối cũng không nghiêm trọng. Sầm Hi cho người đem thi thể Vân nương từ trong quan tài ra, đặt trên nền đất tương đối bằng phẳng.
Tần Xán cảm giác mọi thứ trong bụng đều nôn ra hết không còn gì để nôn nữa thì quay đầu lại, bất thình lình vừa vặn thấy thi thể Vân nương…. Da thịt hư thối, còn có chỗ đã lộ ra xương trắng, còn có từng trận mùi hôi tanh tưởi khó có thể hình dung.
“Ọe —–!” Bắt đầu nôn ra toàn nước chua.
Sầm Hi quả thực nhìn không được nữa, đi qua vỗ vỗ lưng hắn.
“Nàng như vậy coi như đã bảo tồn rất tốt, lúc trước có án tử kia qua tay cha ta, người nọ bị trối gô vào bốn cây trúc uốn cong, sau đó hung thủ buông trúc……
Ngươi cũng biết trúc rất dẻo, đại khái người nọ còn chưa kịp kêu lên thảm thiết, đã bị trúc hồi phục trở về nguyên trạng xé rách ra, lúc đó ruột a nội tạng a máu a chảy đầy đất, khi mang về xếp thành một đống như thịt heo nằm trên thớt gỗ.”
Tần Xán hận nha, tên này không phải đang an ủi người? Vừa nghĩ tới hình ảnh kia…… Tần Xán cảm giác chính mình nửa năm tới không cần ăn thịt heo.
“Còn có……”
“Đừng!”
Thấy Sầm Hi còn muốn nói, Tần Xán vội vàng nâng tay ý bảo hắn không cần nói nữa, dùng tay áo lau sạch miệng, sau đó buộc chính mình phải đối mặt với thi thể Vân nương.
Sầm Hi cũng không để ý tới hắn, vén ống tay áo bắt đầu khám nghiệm thi thể, mới vạch xiêm y trên người Vân nương, nhìn thấy vết thương thì phát ra nghi ngờ, “Ừm?”
“Sao?” Tần Xán lấy tay che trước mặt, xuyên qua khe hở nhìn về bên kia.
Sầm Hi chỉ nghi ngờ một chút nhưng không nói gì, biểu tình nghiêm túc kiểm tra toàn thân Vân nương một lần.
“Thế nào?”
Sầm Hi vẫn không đáp lại, chỉ là quay đầu nói với Nhan Tam, “Trên xác Vân nương có điểm đang ngờ, làm phiền trước đem nàng chuyển về sơn trại, ta muốn kiểm tra lại lần nữa.”
Nhan Tam gật đầu, tay ra dấu, người hắn mang tới đem thi thể Vân nương bỏ lại vào hòm, che vải trắng nâng đi.
Tần Xán và Sầm Hi trở lại sơn trại, dùng dấm chua xông qua thi thể trừ đi mùi thối, chờ chung quanh không có người, Sầm Hi đóng cửa lại nói với Tần Xán, “Vân nương chết có vấn đề……”
“Có vấn đề gì?” Tần Xán vẫn cúi đầu ngửi mùi trên người mình, khoảng chừng vẫn cảm thấy hứng thú, vì vậy không chú ý đến vẻ mặt Sầm Hi, “Không biết có phải Vân nương chết không nhắm mắt hay không, cho nên xác đến Ô Tây Sơn muốn mang A Lương rời đi, sau khi chết thì thành một đôi quỷ phu thê?”
“Vết thương trên người Vân nương đã có khi còn sống, chứ không phải sau khi chết bị người vũ nhục.”
Tần Xán nghe vậy thì động tác trên người dừng lại, ngẩng đầu, “Ngươi khẳng định?”
Sấm Hi nghiêm túc gật đầu, “Sinh tiền lưu lại vết đao, vết cắt không bằng phẳng mà lồi thịt lên, có máu bao quanh, còn sau khi chết mới có vết thương lưu lại thì da thịt vẫn như cũ, vết cắt trên da sẽ không liền lại, máu cũng không ứ đọng…. Ta cảm thấy Vân nương chết là do trúng đao mất máu quá nhiều….”
Tần Xán chăm chú suy nghĩ kĩ, “Dựa theo thuyết pháp của ngươi, vậy người của Hắc Vân Cửu Long trại đang nói dối? Bọn họ nói Vân nương bình yên hạ huyệt, vết đao là sau khi từ Ô Tây Sơn trở về mới có, nhưng kỳ thật Vân nương chính là bị chém chết.”
“Cho nên vừa rồi ở trước mặt Nhan Tam, ta mới không nói ra……”
Sầm Hi nói xong điều này thì không lên tiếng nữa, Tần Xán cũng trầm mặc ở trong lòng cân nhắc chân tướng mới phát hiện của Sầm Hi, trong phòng trở nên im lặng, vừa lúc đó ván cửa ‘’rầm rầm’’ vang lên, đem hai người dọa sợ hết hồn.
“Thái Thái, Hi Hi, ra chơi với con!”
Là thanh âm vừa mềm vừa ngọt vang lên bên ngoài, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, buông trái tim vừa nhảy ngược lên xuống.
Tần Xán mở cửa, chỉ thấy tiểu Tửu Nhưỡng ôm một trái cầu lớn ngưỡng đầu nhìn mình, ánh mắt to to mà nhìn, bên trong tràn đầy mong đợi.
Tần Xán không cự tuyệt được tiểu hài tử, cũng không chống được độ khả ái của bé, xoay người nhận thấy trái cầu trong lòng nhóc, ném vào không trung, bé ào ào chạy đi tiếp.
“Vân nương và A Lương bất quá chỉ là mến nhau, cho dù là phản đối, cũng không đến mức hạ sát thủ với nàng, còn là phương pháp tàn nhẫn như vậy……”
Sầm Hi cũng từ trong phòng đi ra, hai người dựa vào cạnh cửa nhẹ giọng nói chuyện, cầu mây bay đến, Tần Xán lại đá trở về cho bọn nhỏ.
“Ý của ngươi là, kỳ thật Vân nương không chết, hạ táng cũng chỉ là chuyện giả, chủ yếu là vì lừa A Lương cho hắn hết hi vọng?”
“Ta cảm thấy rất có khả năng, có điều….”
“Thái Thái, cầu đến!”
“Có điều gì?” Tần Xán đầu cũng không nhấc chỉ nâng tay, ném cầu mây trở về.
“Nếu chúng ta đoán đúng, Vân nương không chết, là Hắc Vân Cửu Long trại thả tin giả gạt người, bây giờ Nhan Tam muốn ngươi ra mặt giải quyết chuyện hai bên sơn trại mà tạo thành mâu thuẫn, chẳng lẽ hắn không nghĩ qua tin Vân nương chết sẽ bị chúng ta vạch trần? Như vậy bọn họ sẽ không có lợi ích gì……”
“Thái Thái, cầu lại đến!”
Tần Xán lần thứ hai ném cầu trở về, “Muốn chúng ta chết như vậy, nếu chúng ta không muốn chết, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh……”
“Quả nhiên, hai người Ngu Vạn chỉ là mấy tên thô nhân, Nhan Tam mới là….”
“Thái Thái!”
Tần Xán đang nâng tay muốn chắn, ai ngờ lần này cầu bay rất nhanh, trực tiếp đánh thẳng vào đầu hắn, “Bịch” một tiếng vang lên, sau khi té trên đất còn lăn một khoảng.
Đợi cho sao vàng trước mắt tan ra Tần Xán vẫn còn cảm giác ong ong trong đầu, chỗ bị cầu mây đánh tới còn đang nóng rát đau.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái tên can hỏa tâm hỏa không biết từ khi nào đã đi vào hậu viện chơi cầu cùng đám nhỏ, còn chính mình và Sầm Hi thảo luận sự tình quá mức nhập tâm đến nổi không phát giác.
“Mười tám đời tổ tông nhà hắn……”
Tần Xán chạy tới nhặt cầu mây kia lên, thời điểm trở về bị Sầm Hi giữ chặt tay một phen.
“Nhịn xuống, trước chưa tra được chân tướng thì đừng vạch trần, ngươi là quan bọn họ là phỉ, hắn muốn hay không cũng sẽ kiêng kỵ ngươi, sẽ không có việc gì.”
Tần Xán gật đầu ý bảo Sầm Hi yên tâm, “Ta biết, bản tiểu Vương gia còn chuẩn bị trở về kinh thành tiếp tục hưởng lạc, mới không cần đem mệnh nhét ở nơi này.” Dứt lời đã vứt cầu mây lên, dùng hết khí lực toàn thân đá một cú.
Cầu mây thẳng tắp bay về phía Nhan Tam, Nhan Tam lui một bước dùng ngực đón đỡ, cầu mây đánh vào ngực hắn, tiếp tục bay ra ngoài hậu viện.
Đám nhỏ vừa thấy cầu mây bay đi đều thất thanh kêu lên.
Nhan Tam thản nhiên nói một câu “Không sao”, dưới chân nhón thân nhảy lên, cánh tay duỗi dài thành hình vòng cung đem cầu mây trở về, cầm cầu mây vững vàng tiếp đất.
Đám tiểu Tửu Nhưỡng hoan hô nhảy nhót muốn cướp cầu mây.
Tần Xán thấy Nhan Tam nhìn bên này, ‘hừ’ một tiếng kéo Sầm Hi trở về phòng.
Sau mấy ngày, Sầm Hi đem thi thể Vân nương khám nghiệm kĩ, muốn nhìn xem có thể tìm được manh mối hữu dụng hay không, Tần Xán sợ sau khi mình đến lại nôn đến thiên hôn địa ám nên sống chết không chịu đi.
“Thái Thái, vì sao lại có ban ngày và ban đêm?”
“Bởi vì mặt trời là một con Tam Túc Kim Ô* Vương Mẫu nương nương nuôi dưỡng, Vương Mẫu nương nương thả nó ra chính là ban ngày, qua đoạn thời gian ngắn lại cho nó về lồng nghỉ ngơi, đó chính là ban đêm.”
(*) Quạ ba chân.
“Tam Túc Kim Ô này có thể ăn không?”
“Có thể, chỉ cần con bắt được nó.”
“Vậy Thái Thái giúp chúng ta bắt đi.”
“Ta không bay nổi.”
“Ặc! Công phu Tam đương gia rất tốt, hay là để y bay.”
Tần Xán ngồi trên bậc thang trước nhà, nhìn đám tiểu quỷ kia cong mông ngồi xổm chơi đánh hạt châu. (có thể xem như bắn bi)
Lòng hiếu kỳ của đám nhỏ rất lớn, một vấn đề lại tiếp một vấn đề, Tần Xán cũng ứng phó trả lời, không biết thì chém gió.
Nghe bọn chúng nhắc tới Nhan Tam, Tần Xán liền hỏi, “Các con thấy Tam đương gia là người tốt à?”
Tiểu Tửu Nhưỡng là đứa đầu tiên ngẩng đầu ồn ào, “Đương nhiên là người tốt, toàn sơn trại chúng ta đều là người tốt!”
Tần Xán cười một tiếng, lại hỏi, “Các con có biết những thứ các con ăn, dùng, mặc trên người đều là giành từ người kẻ khác, nếu bây giờ ta cướp đi ăn, dùng của các con, các con có thấy ta là người tốt không?”
Tiểu Tửu Nhưỡng nhìn Tần Xán, chớp chớp mắt.
Đối với con nít nhỏ như vậy, có lẽ vấn đề này quá mức phức tạp, ở tuổi này ngay cả đúng sai còn không phân biệt rõ thì làm sao biết cái gì là ‘’làm việc ác’’?
Tiểu Tửu Nhưỡng nháy mắt, sau đó cong miệng cúi đầu, lầu bà lầu bầu nhỏ giọng nói, “Nếu bọn họ không đi đoạt, chúng ta đây sẽ không có cái ăn cái dùng…… cũng không có y phục để mặc……”
Tần Xán lại hỏi nhóc, “Vậy người khác không có cái ăn cái mặc thì sao?”
“Khỉ ngốc ngươi lại nói với bọn chúng cái gì?”
Thanh âm Nhan Tam dừng ở bên tai, Tần Xán quay đầu chỉ thấy bóng người đứng ngược sáng, ngay sau đó trên lưng trúng một cước, cả người từ bậc thang bay xuống ngã trên đất.
“Tam đương gia, Tam đương gia, Thái Thái nói chúng ta đoạt đồ của người khác là người xấu……”
Nhan Tam đối với tiểu hài tử vẫn rất ôn nhu, giống nơi một đại ca luôn luôn yêu thương bọn chúng, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ đầu tiểu Tửu Nhưỡng.
“Ở trên đời này có nhiều người rất tệ, bọn họ có nhiều bạc, có sơn hào hải vị ăn không hết, quần áo mặc hỏng thì ném đi chưa bao giờ vá lại, những thứ đó bọn họ cũng là cướp từ người khác, nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến những người chết sống bên cạnh……
Bất quá chúng ta chỉ lấy đi một ít từ chỗ bọn họ, đưa đến cho những người cần hơn, như vậy rất nhiều người sẽ có ăn, cũng có quần áo mặc, so với những người đó, chúng ta coi như đã làm nhiều chuyện tốt.”
Bọn nhỏ nghe xong nước lóng lánh trong mắt, sôi nổi “Oa!”, “A!” tiếng tán thán.
“Cho nên các con không cần nghe con khỉ ngốc kia nói hưu nói vượn, hắn chính là loại người rất tệ.”
Đám tiểu quỷ vừa nghe liền bận rộn trốn sau lưng Nhan Tam.
Nhan Tam đứng lên, bày ra bộ mặt có chút hung ác, “Hôm nay các con có luyện chữ không? Ta muốn kiểm tra một chút, không luyện sẽ bị phạt!”
Đám nhỏ vừa nghe hắn nói như vậy, liền như đàn gà con chạy về ổ, phóng đi như một làn khói.
Tần Xán từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, “Sao ngươi có thể nói với đám nhỏ như vậy?”
Sắc mặt Nhan Tam biến hóa như đổi thời tiết, thân ảnh đám nhóc vừa biến mất thì biểu tình ca ca ôn nhu vừa rồi cũng thành bộ dạng hung thần ác sát, xem ánh mắt người kia giống như Tu La có thể uống máu nhai người ăn luôn xương.
Trong lòng Tần Xán run rẩy một trận nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, “Thì, coi như hiệp khách trộm đạo cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy cũng là xúc phạm luật pháp triều đình, cũng sẽ bị triều đình truy nã! Ngươi nói với đám nhỏ như vậy, làm bọn chúng sớm hình thành ý tưởng cướp đoạt, ngươi căn bản là đang hại bọn chúng!”
Sắc mặt Nhan Tam rất khó coi, khó coi đến mức Tần Xán có loại cảm giác ngay sau đó đầu mình lập tức chuyển nhà.
Nhưng may mắn Nhan Tam không có động thủ, chỉ nhìn hắn, sau đó nói, “Vậy ngươi dự định nói cho chúng biết cái gì? Nói cho chúng, cha mẹ chúng bị nước cuốn đi là vì khoản tiền tu sửa đê đập bị bọn bọ quan viên cắt xén nên đê điều mấy năm liên tục không thể tu sửa, mới có thể vỡ đê trong cơn hồng thủy?
Hay là muốn nói cho bọn chúng biết, bằng hữu của chúng lần lượt chết trong nạn đói, là bởi vì tai lương* dọc đường bị quan viên chia bớt? Hay là cần nói cho bọn chúng biết, vì sao ngươi lại là tri huyện mới của Thanh Hoa trấn? Bởi vì mấy tên quan trước ăn hối lộ trái pháp luật bị ta giết, hoặc chăng chột dạ mà bỏ quan chạy…… Ngươi muốn cho bọn chúng biết những thứ này?”
(*) Lương thực cứu tế.
Tần Xán bị những lời này làm cho không biết nên cãi từ đâu, buồn bực phản bác, “Tất nhiên có tham quan, nhưng ngươi đừng quên, trong triều vẫn còn rất nhiều quan tốt như Tống Diêu*!”
(*) Nhà Đường Trung Quốc có hai vị quan thanh liêm hợp tên lại thành Tống Diêu – Diêu Sùng, Tống Canh.
Khóe miệng Nhan Tam hơi cong lên, gợi lên tiếu ý làm lạnh người, “Nhưng đáng tiếc ngươi không phải Tống Diêu, huống hồ, trên lưng Tống Diêu mang theo nợ người, cũng không thua kém gì đám tham quan ô lại kia……”
Tống Diêu trong miệng Nhan Tam là Công bộ Thượng Thư thời tổ phụ của đương kim Hoàng Thượng Thiếu Văn đế.
Cả đời Tống Diêu thanh chính liêm minh, trong lúc đảm nhiệm Công bộ Thượng Thư, dựa vào kinh nghiệm đối chống lũ lụt mà xử lý được không ít chuyện, được dân chúng khen ngợi tán dương.
Nhưng khi Tống Diêu còn trẻ từng cống sức cho vị phản vương, đảm nhiệm chức tri phủ ở Giang Châu ngấm ngầm chiếm đoạt khoản tiền tu sửa đê đập, làm đê sông vỡ nứt, nước tràn Giang Châu, tử thương trong thành hơn vạn, đây trở thành vết nhơ duy nhất trong cuộc đời Tống Diêu.
Sau khi đưa đến Vân Châu xăm chữ lên mặt, Tống Diêu lại không tiếc tính mạng cầu tình vì dân chúng Vân Châu, được triệu hồi về kinh lại trở thành một điểm truyền kì.
Cả đời Tống Diêu nửa khen nửa chê, nhưng nửa đời của hắn tận sức mưu phúc cho triều đình cho bách tính, vì vậy trăm họ càng khen ngợi nhiều hơn, lại không nghĩ tới trong mắt Nhan Tam chỉ thấy được khuyết điểm Tống Diêu.
“Ngươi quả thực là……”
Thấy nhan Tam xoay người muốn đi, Tần Xán đuổi theo còn muốn lý luận với hắn, nhưng hiển nhiên Nhan Tam không muốn dài dòng cùng y, cổ tay vừa chuyển đã cầm chuôi đao thân bạc, thanh độc đao tản ra hàn mang cắt ngang giữa hai người, lưỡi đao hướng về cần cổ Tần Xán, không nói chuyện, nhưng vẻ mặt rõ ràng: Ngươi lên một bước nữa ta sẽ cho ngươi ăn đao!
Tần Xán đứng bất động tại chỗ, nhìn Nhan Tam đi xa mới khó chịu ‘’hừ’’ một tiếng. Đang chuẩn bị trở về phòng ai ngờ một cước đạp trúng cái gì tròn tròn trên đất, dưới chân vừa trợt, tứ ngưỡng bát xoa* hướng lên trời té lộn mèo một cái.
(*) Hai tay, hai chân và đầu cùng tiếp đất.
Cú này té không nhẹ, Tần Xán nằm đó rầm rì nửa ngày mới thở lại được, hơi nghiêng đầu thì thấy những đầu sỏ hại hắn đang tản ở bốn phía, là mớ hạt châu đám nhỏ kia chơi vừa nãy.
Ánh nắng sau ngọ chiếu lên hạt châu xanh biếc, khiến cho chúng nhìn như trong suốt, xanh xanh ướt át, tựa như có nước lưu chuyển bên trong.
Tần Xán nhìn đến sửng sốt, chỉ thấy những hạt châu này sao lại đẹp như vậy, màu sắc tiên lệ, kiều nhuận xanh biếc.
Vẻ mặt hắn ngẩn ra, cũng không xem đau nhức trên người lăn lông lốc từ dưới đất bò dậy, lấy một viên hạt châu xanh biếc nhìn thật gần thật kỹ, sau đó gom hết hạt châu dưới đất tập trung lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.