Chương 37: Đại Lục Chu Thiên
Phía Đông của Hoàng Liên Sơn là một cái sườn dốc, buổi sáng đón nắng gắt, buổi chiều lại bị bóng đêm sớm hàng lâm, khí lạnh tỏa ra đến lạnh cả sống lưng.
Mà lại, trên cao còn có thác nước đổ xuống khiến nơi đâu cũng là vách đá trơn trượt, thực vật cũng chỉ có cỏ lau xanh mơn mởn. Hai bên thác đổ là những tán cây lá rộng, quả dại mọc lên xum xuê nên thường xuyên sẽ có vài đàn khỉ đến đây hái lượm kiếm ăn.
Trải qua bảy ngày bảy đêm, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh cuối cùng cũng tới nơi. Không khí ở đây vô cùng trong lành, hai người đi tới cái hồ nơi dòng thác đổ xuống liền nhịn không được mà tắm rửa một phen.
Sau khi gội rửa hoàn toàn bụi bẩn, bọn họ bắt đầu chuẩn bị chỗ ở. Bởi vì còn khoảng hai canh giờ nữa là mặt trời khuất bóng, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh chỉ có thể đem về một ít cành lá lót tạm đồng thời đem độc phấn trải ra bốn phương tám hướng tránh cho linh thú tìm tới.
Ngày hôm sau, Trác Phàm để Mạc Thiên Sinh tự mình tu luyện, bản thân thì bắt đầu di chuyển tìm nơi thích hợp để dựng động phủ. Trên đường đi, hắn cảm nhận được ít nhất bốn đạo thần thức quét tới có điều cũng chỉ dừng lại ở đó. Theo suy đoán, hẳn là không ai quan tâm một kẻ không có tu vi ở chỗ này làm gì còn nguyên nhân nào khác thì hắn không biết nữa.
Dưới Thần Nhãn, rất nhanh hắn liền tìm được địa điểm phù hợp. Bên trong thác nước không ngờ còn có một cái động nhỏ, nước chảy nhỏ giọt tạo thành từng cái thạch nhũ nhọn như răng nanh hướng thẳng xuống còn mặt đất. Những thứ này hoàn toàn là do tự nhiên hình thành cũng rất thích hợp làm nơi cư trú.
Tuy nhiên, muốn đi vào động phủ phải vượt qua năm cái ghềnh đá nhỏ chỉa ra bên ngoài, phía trên là dòng nước chảy mạnh như lũ, thỉnh thoảng còn có gỗ mục cùng đá cuội rơi xuống, không cẩn thận liền b·ị t·hương. Mạc Thiên Sinh mới ban đầu chẳng thể tiến vào bên trong, chỉ đành ở bên ngoài buổi sáng luyện thể lực buổi tối tiến hành minh tưởng.
Cứ như thế, thời gian trôi qua, ở bên ngoài sóng gió bắt đầu nổi lên phong bạo. Vạn Độc Môn cùng Hắc Viêm Lĩnh liên thủ đấu với Hoàng Dược Cốc và Thánh Hỏa Sơn ròng rã nửa năm trời. Số lượng tu sĩ ngã xuống đã vượt qua mười vạn và chưa có dấu hiệu dừng lại.
Xung quanh Hoàng Liên Sơn, t·hi t·hể như chất thành núi, máu tươi nhuộm cả một vùng, mùi tanh tưởi truyền ra trăm dặm, dòng suối chảy tới hạ nguồn cũng vì thế mà biến thành màu đỏ.
Ai cũng biết, chính ma không đội trời chung, trận chiến này hiển nhiên là khó tránh khỏi. Có điều, đây vẫn chưa phải là cuối cùng. Chu Thiên Đại Lục ngoại trừ bốn tông kể trên thì vẫn còn ba thế lực khác chưa hề xuất thủ.
Đầu tiên là Hủ Thi Tông luyện hóa xác c·hết làm v·ũ k·hí, dù bị người đời phỉ nhổ thì vị trí ma tông số một hạ vực là không thể lay chuyển. Điểm đáng sợ ở tông môn này chính là tu luyện tinh thần lực. Hầu như tất cả cao thủ Thiên Huyền đều sở hữu thần thông Ý Niệm Dò Xét của cảnh giới Thần Chiếu.
Mà lại, có tin đồn rằng một số ít thiên kiêu chi tử còn đủ bản lĩnh vượt cấp đánh nhau. Việc này làm cho ai nấy đều cực kỳ kiêng kỵ Hủ Thi Tông.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều sợ hãi đối với Hủ Thi Tông. Thiên Khôi Tông được xem là tông môn chính đạo đủ khả năng đối chọi với đệ nhất ma tông này.
Thay vì sử dụng xác người như Hủ Thi Tông, Thiên Khôi Tông lại sử dụng nguyên liệu luyện linh bảo chế tạo linh khôi. Bên trong linh khôi ẩn chứa rất nhiều cơ quan cùng trận pháp hỗ trợ, tùy vào phẩm chất mà chúng thể hiện ra sức mạnh kinh người.
Mà lại, có tin đồn rằng, Hủ Thi Tông và Thiên Khôi Tông vốn dĩ từ một nguồn mà ra. Bởi vì hai vị lão tổ xảy ra mâu thuẫn nên mới quyết định phân tách. Một người bởi vì trầm luân tình đạo mà trở nên điên cuồng dùng t·hi t·hể của chính thê tử mình biến làm thi khôi khiến cho Hủ Thi Tông từ đó mà ra đời.
Còn thế lực cuối cùng có tên là Hợp Hoan Tông. Nghe tên thì có vẻ giống ma đạo nhưng thực tế tông môn này chẳng phải tà cũng không phải chính.
Đệ tử trong Hợp Hoan Tông chỉ toàn nữ giới. Công pháp tu luyện không phải dùng Thải Dương Bổ Âm mà là một loại song tu cho phép cả họ và đạo lữ đồng thời phát huy uy lực kinh người.
Mỗi một đệ tử bên trong đều có danh vọng cao, chẳng những thế các nữ tu ở nội viện càng là sở hữu thể chất đặc thù làm cho thực lực cùng tu vi tăng mạnh. So sánh với Hủ Thi Tông và Thiên Khôi Tông thì cao thủ ở Hợp Hoan Tông càng hơn một bậc.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù sở hữu pháp quyết song tu nhưng đệ tử Hợp Hoan Tông không thể tùy tiện tu luyện, chỉ có thể đợi kiếm được đạo lữ phù hợp mới được phép.
Mà lại, đối tượng kết hợp của đệ tử Hợp Hoan Tông không hề phân ra chính tà. Chỉ cần cả hai nguyện ý, dưới sự cho phép của tông chủ thì bất cứ người nào cũng có thể là rễ của Hợp Hoan Tông. Tất nhiên, tầm mắt của những nữ tử này đều không hề thấp. Lúc trước Mạc Thiên Sinh bị từ hôn cũng là vì “thê tử chưa thành” của hắn b·ị t·ông chủ Hợp Hoan Tông nhìn trúng do sở hữu thể chất đặc thù.
Phần lớn tu giả thành đạo lữ với Hợp Hoan Tông đều phải ở rể một thời gian thì mới được trở về tông môn nhưng bất cứ ai cũng đều nguyện ý. Bởi lẽ công pháp song tu của Hợp Hoan Tông quá đặc thù, tu giả sau khi trở về đều thực lực đại tiến thậm chí trở thành nòng cốt trong tông. Cũng vì lý do này mà từ trước tới nay, sáu thế lực không ai tùy tiện đắc tội với nhóm nữ tông này.
Thời gian lại trôi qua nửa năm, trận chiến giữa bốn tông chính tà càng trở nên gay gắt, thậm chí đã có tu giả cấp bậc trưởng lão ngã xuống. Bất quá, t·hi t·hể của bọn họ đều không cánh mà bay.
Biết được việc này, Hoàng Dược Cốc và Thánh Hỏa Sơn liền lập tức khai báo với Thiên Khôi Tông nhằm kéo chính tông đứng đầu vào cuộc. Hiển nhiên, Thiên Khôi tông rất sẵn sàng tham dự để trừ ma vệ đạo, có điều lúc này Hợp Hoan Tông thình lình lên tiếng.
Được biết mười năm sau chính là đại điển của Hợp Hoan Tông. Đây là sự kiện nổi bậc nhất của Chu Thiên Đại Lục, cơ duyên bên trong trùng trùng lớp lớp, không một tông môn nào có ý nghĩ từ bỏ.
Chính vì vậy, sau khi Hợp Hoan Tông đứng ra hòa giải trận chiến mới dần dần hòa hoãn, có điều sóng ngầm vẫn đang âm thầm nổi lên mà không ai biết.
Ba tháng sau đó, trận chiến kết thúc. Vạn Độc Môn bởi vì ra tay trước buộc phải bồi thường mười triệu thánh linh thạch cho Hoàng Dược Cốc và Thánh Hỏa Sơn đồng thời bỏ ra một lượng lớn linh dược. Chưa hết, tiền “thuê” Hắc Viêm Lĩnh tham gia cuộc chiến cũng phải thanh toán đầy đủ.
Trong lúc nhất thời, Vạn Độc Môn trở thành trò cười cho thiên hạ vì tự rước họa vào thân do hành động của Sùng Si và Ôn Thần.
Thiếu hụt tài nguyên làm cho tông chủ Vạn Độc Môn không thể không điên cuồng phái đệ tử trong tông tiến lên Hoàng Liên Sơn cùng những nơi khác tìm kiếm tài nguyên tích lũy nội tình lần nữa.
Đối với những chuyện ở ngoại giới, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh chưa từng hay biết chút nào. Suốt hơn một năm qua, bọn họ đều ở tại sườn đông Hoàng Liên Sơn tu luyện.
Một năm này, Mạc Thiên Sinh luôn kiêng trì mang theo phụ trọng trên người. Hiện tại hắn đã có thể mang tổng cộng năm trăm cân. Nương theo tu luyện Tử Cực Ma Đồng, tinh thần lực của hắn cũng có sự tăng tiến rõ rệt, cụ thể cường độ đã đủ so sánh với tu giả Tụ Khí tầng sáu. Tuy có thành tựu là thế nhưng tu vi của hắn trong một năm qua chưa từng tăng lên.
Cũng không phải Mạc Thiên Sinh không muốn mà là do bị sư phụ ngăn trở. Trác Phàm luôn dặn dò phải “hậu tích bạt phát” đến khi không thể áp chế mới đột phá.
Ngoài tinh thần và thể lực, Mạc Thiên Sinh cũng được Trác Phàm truyền thụ kiến thức về dược thảo và những nguyên tắc khi luyện đan. Chẳng những thế, thủ pháp ám khí đều được một năm một mười chỉ dạy.
Nếu so về cấp độ, Mạc Thiên Sinh có thể tương đối kém cỏi nhưng thực tế chiến đấu thế nào thì không nói chắc chắn. Chẳng qua ở trong rừng sâu này không có ai cùng giao chiến, Trác Phàm lại quá mạnh so với Mạc Thiên Sinh.
Chính vì vậy, Trác Phàm định bụng một thời gian sau, khi mọi chuyện lắng lại sẽ mang Mạc Thiên Sinh xuống núi tìm một ít tán tu thử nghề. Có điều, đó là vấn đề về sau, trước mắt vẫn phải để đệ tử này của hắn mạnh thêm mới được.