Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 343: Xuất Động




Chương 343: Xuất Động

“Đi… Đi rồi…”

Nguy hiểm vừa mới qua đi, đám người Hoàng Nam nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ai đó vô thức đưa tay lên trán lau đi những khoả mồ hôi lớn như hạt đậu.

“Thật là kích thích.”

Hồng Thiên Quang bóp nhẹ ngực của mình: “Suýt nữa tim rơi ra rồi.”

Mạc Thiên Sinh cũng cười.

“Phải rồi. Thứ lúc nãy là gì vậy?” Hoàng Nam tò mò.

“Giải Ưu Thảo đấy.”

Mạc Thiên Sinh vừa nói, trong lòng liền hoài niệm tới “bài học đầu tiên” mà Trác Phàm chỉ dạy.

Giải Ưu Thảo ngoại trừ cầm máu, giảm đau ra còn có tác dụng khác chính là hấp dẫn linh thú. Vừa rồi Mạc Thiên Sinh dùng nó nghiền nhỏ kèm theo một ít dược liệu khác khiến đám linh thú lập tức bị hấp dẫn. Hắn cũng không chắc liệu làm vậy có hiệu quả hay không nhưng xem ra kết quả không tệ chút nào.

Mà một màn ứng biến tình huống này của Mạc Thiên Sinh đã triệt để khiến mọi người tin phục, ngay cả Lãnh Thanh cũng bắt đầu nghe theo những sắp xếp phía sau.

Cứ như vậy, lại trôi qua một ngày, tới khi ánh mặt trời lần nữa khuất bóng, vị trí của Mạc Thiên Sinh so với Lạc Thiến Thiến lại càng gần hơn.

“Cẩn thận đấy.”

Hoàng Nam lên tiếng cảnh báo sau khi dùng Ý Niệm Dò Xét quét qua một vòng.

“Gần đây có không ít linh thú. Bọn chúng dường như có chút kì lạ.”



“Kì lạ?” Mạc Thiên Sinh hỏi.

“Ừm.”

Hoàng Nam thu hồi tinh thần lực rồi nói: “Chúng chỉ di chuyển xung quanh một phạm vi rất nhỏ lại còn phân bố rất đồng đều. Cứ như là…”

“Đang canh gác.” Mạc Thiên Sinh ngắt lời.

“Đúng vậy.”

Hoàng Nam cảm thấy vô cùng bất ngờ khi Mạc Thiên Sinh vậy mà đoán ra điểm này. Hắn biết tinh thần lực của Mạc Thiên Sinh rất mạnh nhưng vẫn kém hơn hắn ít nhiều.

“Dường như phạm vi tra xét của hắn cũng không kém hơn ta bao nhiêu.” Hoàng Nam thầm nghĩ.

Trong khi đó, Mạc Thiên Sinh chỉ đang chú ý lên hai chấm tròn chỉ còn cách nhau một chút trên hào quang của mệnh bài.

“Nếu ta đoán không sai thì có lẽ Thiến Thiến đang ở phía trước. Có điều không biết vì lý do gì mà những con linh thú kia lại chỉ đi loanh quanh.”

Sau đó Mạc Thiên Sinh liếc nhìn đám người Hoàng Nam: “Các ngươi đừng di chuyển. Ta đi tới trước xem tình hình một chút.”

“Cẩn thận đấy.” Hồng Thiên Quang nói.

Hắn cảm thấy đi với Mạc Thiên Sinh rất kích thích, đặc biệt là khoảng thời gian né tránh đám linh thú. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể b·ị t·ruy s·át ngay. Nhưng mỗi lần như vậy, mọi nguy cơ đều được Mạc Thiên Sinh thuận lợi hoá giải. Hiện tại nghe đối phương muốn đi dò xét nên hắn cũng muốn đi cùng. Chỉ là phát hiện ánh mắt ngưng trọng kia nên chỉ đành từ bỏ ý định.

Mạc Thiên Sinh lấy trong chỉ giới ra một chiếc áo choàng sẫm màu phủ lên thân thể rồi từng bước cẩn thận di chuyển.



Đã có kinh nghiệm sống ở Hoàng Liên Sơn nên mỗi bước đi của Mạc Thiên Sinh đều vô cùng kín tiếng không có bất cứ âm thanh nào. Mặt khác, áo choàng mà hắn chuẩn bị lại có màu trùng với môi trường xung quanh, thêm cả Ẩn Tức Đan làm mọi thứ đều vô cùng trôi chảy.

Ước chừng mười phút sau, trước mặt Mạc Thiên Sinh đã hiện ra quang cảnh tương đối kì lạ. Một đám linh thú cấp ba cấp bốn đang nhao nhau lòng vòng xung quanh một khu rừng nhỏ. Đáng nói nhất là cây cối ở đây tương đối rậm rạp lại thêm những làn sương đen nặng nề bao phủ, mặc kệ gió thổi qua thế nào cũng không khiến chúng tiêu tan.

Mạc Thiên Sinh liếc xuống mệnh bài: “Thiến Thiến hẳn là ở bên trong đó. Thứ sương đen kia nhìn giống như một loại trận pháp nào đó có thể che giấu Ý Niệm Dò Xét của ta. Hiện tại người ở bên trong không phân biệt địch ta, nếu tự tiện tiếp cận rất có thể sẽ bị phản kích.”

Mạc Thiên Sinh gật gù rồi quay đầu rời khỏi. Đến khi hắn trở về thì mọi người vẫn đang chờ đợi.

“Thế nào rồi?” Hoàng Nam thấy Mạc Thiên Sinh an toàn về đến nơi không khỏi thở phào một hơi rồi hỏi.

“Có vẻ như Thiến… ý ta là Lạc sư tỷ đang kẹt ở bên trong vòng vây của đám linh thú, tạm thời chưa thể ra ngoài được.” Chú ý còn có hai vị sư huynh khác, Mạc Thiên Sinh bèn đổi cách xưng hô.

“Vậy còn đợi gì nữa. Sao không mau đi cứu người.” Hồng Thiên Quang lập tức đứng phắt dậy. Bằng vào ý niệm dò xét của mình, hắn có thể chắc chắn phía trước có khoảng bốn mươi con, chủ yếu là linh thú cấp ba cấp bốn mà thôi. Với thực lực đó, có Hoàng Nam ở đây nên mọi chuyện sẽ được xử lý dễ dàng.

“Tiểu sư đệ. Bình tĩnh lại đi. Xem thử Mạc Thiên Sinh có kế hoạch gì không.” Hoàng Nam nói.

“Đúng thế. Đánh bại bọn chúng rất dễ, chỉ là sẽ khiến chúng ta tổn hao sức lực, giả sử lũ linh thú nơi khác đánh hơi được thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy cứ đợi Mạc Thiên Sinh đệ đệ an bài đi.”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn qua người vừa mới phát ngôn.

“Lãnh Thanh huynh, không phải ban đầu ngươi là người phản đối hắn chỉ huy nhất sao?” Hồng Thiên Quang tò mò hỏi.

“Lúc đấy ta chưa biết được năng lực của hắn, bây giờ thì hắn đã hoàn toàn khiến ta tin phục rồi, vậy thì lấy lý do gì để chống chế đâu?”

“Lãnh Thanh nói không sai. Chi bằng cứ coi Mạc Thiên Sinh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đi.”

“Mọi người có cảm thấy kì lạ không?” Mạc Thiên Sinh đột nhiên lên tiếng.

“Vốn dĩ nghe ngươi chỉ huy đã là một điều kì lạ rồi.”



“Thiên Quang… Im lặng.” Hoàng Nam trợn mắt.

Mạc Thiên Sinh không để ý mà tiếp tục: “Bọn chúng đều là linh thú khác loài nhưng lại vô cùng hoà bình ở một khu vực nhỏ như vậy.”

Nghe đến đây, trong lòng ai nấy đều như có một suy nghĩ giống nhau: “Chẳng lẽ nói, phía sau còn có linh thú cao cấp hơn đang điều khiển ư?”

“Không ngoại trừ khả năng này.”

Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu, gương mặt lộ ra một tia u quang: “Phải biết có thể điều khiển được linh thú cấp thấp hơn canh gác như vậy thì con đứng đầu không phải là linh thú cấp sáu thì cũng là cấp năm điên phong đã có linh trí nhất định mới làm được.”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc, cơ thể bất giác run lên, đặc biệt là Hồng Thiên Quang. Nếu không phải có Mạc Thiên Sinh phân tích thì có lẽ bây giờ hắn đã là người xung phong đầu tiên rồi.

“Vậy trước tiên cứ đợi xem tình hình thế nào đã. Bây giờ cũng đang là buổi đêm, ngoại trừ ta, tiểu sư đệ và Mạc Thiên Sinh ra thì mọi người sẽ bị hạn chế rất nhiều.”

Tất cả đều gật đầu trước lời đề nghị của Hoàng Nam.

Bọn họ không thể tuỳ tiện nạp thổ, như vậy khí tức sẽ lộ ra ngoài hấp dẫn linh thú. Thời gian trôi qua, mọi người dần dần rơi vào trạng thái nhàm chán.

Cho đến giữa đêm, khi bầu trời lạnh lẽo bị một tầng mây đen bao phủ, phía chân trời mọc lên ánh trăng khuyết mỏng như lá liễu. Không có quá nhiều ánh sáng toả xuống nhưng lại giống như một điềm báo hiệu.

“Gào! Hống!”

Âm thanh kêu gào của linh thú khiến đám người Mạc Thiên Sinh choàng tỉnh. Tất cả lần lượt đứng dậy hướng mắt về phía xa.

Khoảnh khắc ấy, Mạc Thiên Sinh đã nhìn thấy mấy chục con linh thú dần dần tiến bước lại gần khu rừng sương đen. Mà phía sau bọn chúng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm hơn hai mươi bóng ảnh.

“Kia…” Mạc Thiên Sinh nhìn thấy hình dáng kia, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh tượng đã nhìn thấy bên trong trúc đình của Mặc bà bà.

Đáng nói chính là lúc này đây, hai mươi bóng ảnh kia đang ngửa mặt gầm rú, khắp người toả ra huyết mang nồng đậm, ba động theo đó cũng tăng lên có thể so với tu giả Thiên Huyền cảnh.