Chương 33: Tranh Đấu Thời Gian
Khống thi giả trong mắt ngập tràn sát cơ đem toàn bộ nguyên lực thao túng tử thi muốn cho Trác Phàm biến thành thịt vụn.
Chẳng qua cơ thể Trác Phàm so với bình thường lại cường đại hơn nhiều, mặc dù tương đối gian nan chống đỡ nhưng cũng chưa hoàn toàn thoát lực. Có điều nếu tiếp tục như thế chỉ sợ bản thân hắn khó lòng mà qua khỏi.
“Ta không tin không đè bẹp được ngươi.”
Khống thi giả gầm thét cơ hồ hai tay đều bốc lên lam tuyến. Mười sợi tơ mỏng từ hắn kết nối với tử thi cơ hồ khiến chúng càng có thêm sức mạnh.
Trác Phàm cắn răng, cảm giác thoát lực đang tới gần. Trong lúc nhất thời hắn đột ngột nghiêng trường côn đi để cho tám thanh kiếm xoẹt qua lóe lên tia lửa. Lợi dụng khống thi giả còn chưa kịp thu chiêu hắn liền nhanh chóng nhảy lùi ra phía sau đồng thời liên tục hít thở vài ngụm khí.
Khống thi giả lần nữa đánh trượt, sát khí bốc lên thao thiên. Hắn lập tức đem ý niệm dò xét toàn lực khóa chặt lấy Trác Phàm đồng thời cho bốn cái tử thi liên tục t·ấn c·ông.
Động tác của đám thi khôi này vô cùng quỷ dị, không theo bất kỳ một trật tự nào. Mặc kệ vặn xương hay đứt lìa một chi, chỉ cần Trác Phàm có sơ hở liền sẽ bị bọn công kích vào.
Trác Phàm dựa vào sức mình mô phỏng bộ pháp của Mê Tung Quỷ Ảnh, hai tay nổi lên đầy gân huy động trường côn chống trả. Vốn dĩ hắn chủ tu là kiếm đạo nhưng có một đoạn thời gian hắn bắt đầu học hầu hết mọi thứ cho nên về phần côn pháp cũng xem như biết được chút ít.
Trác Phàm quét côn đánh bật một cổ tử thi sau đó xoay người lấy côn làm thương dùng thế “Hồi Mã (Thương)” đâm mạnh về phía sau. Một cổ tử thi khác lập tức bị xuyên thủng. Chẳng qua nó dường như chẳng chút bận tâm, thậm chí còn nhích chân tới, cố gắng áp sát để mà vung kiếm.
Trái phải của Trác Phàm lúc này cũng có hai đầu tử thi còn lại xông tới. Thấy cảnh này, hắn vội vàng dùng sức, đầu côn xoay một vòng khiến thi khôi trước mặt nháy mắt chia năm sẻ bảy.
Chưa dừng lại ở đó, Trác Phàm lập tức đem trường côn vung một vòng, bụi đất nổi lên mịt mùi. Tuy nhiên, dưới tác dụng của Ý Niệm Dò Xét, khống thi giả liền cho thi khôi nhảy lên không trung chém tới.
Trác Phàm hừ lạnh ném ra ba trái Thiết Tử Đảm bức lui một đầu, bản thân lại nhảy tới cổ thi khôi còn lại vung côn muốn đem hai tay nó đánh nát.
Bất quá, khống thi giả lúc này đã hoàn toàn nghiêm túc, nào có khả năng để cho Trác Phàm thuận lợi đâu. Ngay lúc nhìn thấy Trác Phàm xông tới, một tay hắn lại bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Chỉ thấy tứ chi của cổ tử thi vừa mới bị chia năm sẻ bảy thình lình chuyển động.
Trác Phàm đang ở giữa không trung bị một màn này làm cho bất ngờ vội vàng thu tay đem trường côn dựng ở trước ngực.
“Keng!”
Tiếng kim loại thanh thúy v·a c·hạm lóe lên tia lửa. Trác Phàm mất đà liền như viên đạn pháo bay ngược ra phía sau.
Dưới đất nháy mắt hình thành một cái hố lớn, bụi bay mù mịt. Trác Phàm từ trong đống phế tích đứng dậy nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi. Càng làm hắn kinh hãi hơn chính là đám tiểu hắc trùng không biết từ lúc nào đã bám trên y phục. Mà lại, vừa ngửi được mùi máu tanh, bọn chúng giống như trở nên điên cuồng bắt đầu di chuyển.
Cảm thấy không ổn, Trác Phàm vội xé mảnh vải bị tiểu hắc trùng bám vào vứt đi đồng thời nhảy tới một nơi khác.
“Ta nói rồi, hôm nay ngươi không có cơ hội sống.”
Giọng thanh lãnh của khống thi giả lại vang lên. Tiếp theo sau, ba cổ tử thi không hề cho Trác Phàm bất kỳ cơ hội thở dốc nào mà lần nữa lao tới.
Lần này, mỗi bước di chuyển của thi khôi đều để lại từng đám tiểu hắc trùng ngọ nguậy như thể đang tìm kiếm ký chủ để ký sinh.
Trác Phàm không dám lơ là, cũng kiêng kỵ không dám quần ẩu, chỉ có thể vừa đánh vừa lùi tìm biện pháp chạy trốn.
Theo thời gian, Trác Phàm nhận ra động tác của đối phương dường như trở nên trì trệ. Bất quá tình huống của hắn cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu. Bị ba cổ thi khôi bao vây, dù cho nhục thân tương cường đại nhưng cũng khó mà tránh khỏi bị vài v·ết t·hương sâu. Hiện tại, khắp người hắn đều là lít nha lít nhít máu tươi, tiểu hắc trùng cũng nhân cơ hội đó bắt đầu xâm nhập.
Trác Phàm xem như biết được tác dụng của tiểu hắc trùng. Một khi ngửi được mùi tanh của huyết dịch, chúng sẽ lập tức xông tới điên cuồng cắn nuốt. Mặc dù tốc độ của chúng chậm nhưng cũng sẽ khiến người bị chúng ký sinh phân tâm.
Trác Phàm dựng đứng trường côn chống đỡ một kiếm đánh tới. Lực lượng quá lớn khiến hắn lùi lại mấy bước. Cũng nhân lúc này, hắn mượn đà quay người bỏ chạy. Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ mặc dù không có nguyên lực hỗ trợ nhưng hiểu quả tăng tốc cũng là có.
Khống thi giả cực kỳ tức giận. Từ nãy tới giờ hắn liên tục dồn Trác Phàm vào tử cục nhưng cứ mỗi lần như thế đều bị đối phương dùng liều mạng né tránh. Càng làm hắn thấy kỳ lạ chính là số lượng tiểu hắc trùng ký sinh trên người nhiều như vậy mà Trác Phàm vẫn còn sức chiến đấu. Nếu là tu giả bình thường thì bây giờ đã hao hết nguyên lực mà ngã xuống mới đúng.
Lúc này trời đã gần sáng, màn sương sớm cũng dần dần tan đi. Ánh ban mai mặc dù chưa xuất hiện nhưng cảnh vật xung quanh đã dần dần rõ ràng.
Trác Phàm một thân liều mạng bỏ chạy, đằng sau hắn là ba cái thi khôi truy đuổi gắt gao.
Mà lại, khống thi giả dường như đã mất hết kiêng nhẫn liền lựa chọn tự mình xuất thủ. Hắn thi triển toàn bộ tốc lực, khóa chặt tại Trác Phàm mà lao tới. Trên tay hắn lúc này lại nhiều hơn một cây đoản kiếm lấp lánh hàn quang. Dựa vào ba động phát ra có thể khẳng định đây là một món ma bảo cấp ba.
Hủ Thi Tông vốn dĩ không thiên về chiến đấu, chỉ lợi dụng thi khôi đánh nhau. Nhưng mà giờ này sắc trời đã sáng, người của Hoàng Dược Cốc rất nhanh sẽ tới đây, hắn không thể để lộ tung tích của bản thân nên nhất định phải dùng lực lượng Thiên Huyền của mình mượn tốc độ g·iết c·hết Trác Phàm.
Một màn này khiến Trác Phàm biến sắc. Bây giờ hắn đang bị trọng thương không kịp né tránh chỉ có thể hướng một đầu trường côn đi ra, dùng ngắn đối dài.
Ở đằng này, khống thi giả đằng đằng sát khí, tốc độ cực nhanh tiếp cận. Nhìn thấy Trác Phàm chống đỡ, hắn hừ lạnh một tiếng nhưng không hề đổi hướng. Chỉ khi tới cận kề, một cánh tay của thi khôi bị tách ra lúc nãy bất chợt từ hướng khác bay tới đánh bật trường côn đi ra.
Một màn này quá bất ngờ, Trác Phàm không kịp phản ứng thì v·ũ k·hí trong tay đã bị chệch hướng. Không còn cách nào khác, hắn chỉ đành cắn răng hơi nghiêng người nhận lấy một kích kia.
“Phập!”
Máu tươi lập tức tuông trào, đại lượng tiểu hắc trùng cũng nhân cơ hội ấy tức tốc xâm nhập. Trác Phàm bị dư lực đẩy lùi ba bước, một tay giữ trường côn tay còn lại nắm chặt lưỡi kiếm không cho nó tiếp tục đâm sâu vào trong.
Khống thi giả nở nụ cười tàn nhẫn cùng điên cuồng. Cổ tay hắn khẽ xoay một cái liền khiến v·ết t·hương ngay ngực Trác Phàm mở rộng ra, máu tươi chảy xuống ngày một nhiều hơn. Hiện tại hắn cũng rất muốn khống chế một cổ thi khôi khác t·ấn c·ông Trác Phàm, chẳng qua vừa rồi tinh thần lực tiêu hao quá lớn không thể tiếp tục thao túng mà thôi.
Dù gì thì từ lúc đuổi g·iết Trác Phàm đến bây giờ cũng đã trôi qua được hơn hai canh giờ, trời cũng đã gần sáng. Chính vì sợ cứu viện của Hoàng Dược Cốc phát hiện hắn ở nơi này nên mới quyết định tự mình xuất thủ.
Trác Phàm cắn chặt rằng không kêu lấy một lời. Loại đau đớn này từ trước tới nay hắn đã chịu qua không ít. Mặc dù vậy, từng khỏa mồ hôi lớn bằng hạt đậu vẫn nhanh chóng xuất hiện trên trán hắn.
Hai người cứ giữ tư thế như vậy một thời gian. Lúc này, hừng đông đã ló dạng, khống thi giả càng lúc càng mất kiêng nhẫn. Hắn có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra rốt cuộc thì khí lực của tên trước mặt này từ đâu mà lại lớn như vậy. Phải biết hắn thế nhưng có nguyên lực phụ thể, lực lượng đủ để chén đôi cự thạch chứ đừng nói là dùng ma bảo cấp ba g·iết c·hết một phàm nhân.
Trác Phàm cũng không dễ chịu chút nào. Ma bảo cấp ba đâu phải là thứ mà cấp độ hiện tại của hắn có thể dùng tay nắm được. Lưỡi kiếm lúc bấy giờ đã cắt đứt một nửa ngón tay nhưng hắn quyết không buông thả bởi lẽ một khi rời ra, đoản kiếm nhất định sẽ đâm xuyên qua nội tạng của hắn.
Đúng lúc này, một luồng ba động từ phương xa đột ngột phát tán.
“Không hay. Cao thủ thần chiếu.”
Khống thi giả kinh sợ thầm nghĩ. Vừa rồi rõ ràng là một đạo Ý Niệm Dò Xét khuếch tán bát phương. Hắn dùng cũng sở hữu thần thông này nhưng phạm vi đương nhiên nhỏ hơn cho nên bây giờ rất có thể đối phương đang nhắm thẳng tới nơi này.
Nghĩ đến đây, khống thi giả lập tức muốn thu kiếm chuẩn bị chạy trốn. Nào ngờ tay phải của Trác Phàm cứ như gọng kìm nắm lấy không buông còn tay trái nắm chặt trường côn đang cắm xuống mặt đất làm điểm tựa.
Trác Phàm dường như cũng nhận ra ý định của đối phương, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Món ma bảo này của ngươi không tệ, hay là cho ta đi.”
“Ngươi…”
Khống thi giả vừa vận thêm lực vừa muốn chửi ầm lên. Chỉ là lúc này thời gian gấp rút, phải biết chính ma lưỡng tập bất đồng, một khi gặp mặt liền không c·hết không thôi, nếu rời đi trễ một khi cao thủ Thần Chiếu phát hiện tính mạng của hắn liền gặp nguy.
Trác Phàm cười gằn không thả, vết sẹo trên mặt cùng đầy rẫy máu tươi càng làm cho khống thi giả cảm giác như đang đối diện với một kẻ điên cuồng.
Khống thi giả mặt dù rất muốn g·iết Trác Phàm nhưng thời cơ đã qua. Hiện tại cao thủ Thần Chiếu đã đi vào phạm vi cảm ứng của hắn cho nên chỉ đành có thể rời đi. Dù vậy, trước khi đi hắn vẫn không quên tung một cước đá văng Trác Phàm đồng thời từ bỏ ma bảo cấp ba.
“Ta sẽ còn gặp lại.”