Chương 29: Phú Quý Hiểm Trung Cầu
Nhìn Ám Kim Sư Hổ đang lao tới, Viêm Liệt co rụt tròng mắt, trong đầu vạn lần không hiểu rốt cuộc vì cớ gì lại bị một đầu hung thú t·ruy s·át như vậy.
Đúng lúc này, một thân ảnh vậy mà thình lình đến ngay bên cạnh Viêm Liệt. Còn chưa kịp để hắn hết kinh hãi thì túi hương bên hông đã b·ị c·ướp đi.
Điều này càng làm cho Viêm Liệt khó hiểu. Tự nhiên ở đâu bay ra một tên đạo chích. Mà lại trộm gì không trộm lại đi trộm túi thơm của hắn.
“Ta đem nó dụ đi. Ngươi trở về lo thương thế cho những người khác.”
Trong khoảnh khắc, lời nói của đối phương như truyền vào trong tâm trí nhưng Viêm Liệt lại cứ ngây người như phỗng. Bất lực, người kia đành hung hăng nện cho hắn một cước rồi mang theo túi hương bỏ chạy vào trong đám độc sương.
Viêm Liệt đau đớn ngã nhào xuống mặt đất, hắn hoảng sợ lập tức ngồi dậy sợ rằng Ám Kim Sư Hổ sẽ xông tới làm thịt mình.
Nào ngờ mọi chuyện lại không diễn ra, Viêm Liệt nhìn thấy Ám Kim Sư Hổ hống hống một tiếng sau đó hung hăng đuổi theo người kia chạy vào bên trong độc sương rồi biến mất.
Mãi đến một lúc sau, Khương Kha mới từ nơi cách đó khá xa phi thân bay tới. Đám đệ tử đã được ông đem tới chỗ khác tránh tạm nên bây giờ mới có thể đi ra.
Thấy Viêm Tư Tạc thân thể tàn tạ, Khương Kha vội vàng chạy tới đem một viên đan dược nuốt vào. Ông cẩn thận đem nguyên lực thông qua kinh mạch đối phương mà luân chuyển. Chẳng qua bởi vì phản phệ nên tất cả đều bị đứt đoạn, cả một thân tu vi của Viêm Tư Tạc giờ phút này xem như đã hoang phế.
“Viêm Liệt. Viêm Liệt làm sao rồi.” Viêm Tư Tạc thều thào.
“Thúc thúc. Ta ở đây.”
Viêm Liệt chạy tới, gương mặt t·ang t·hương lộ rõ sự mệt mỏi.
“Ám Kim Sư Hổ…”
“Nó bị một người khác dẫn đi rồi.”
“Một người khác?” Âm thanh lần này là của Khương Kha.
“Ta cũng không biết là ai, chỉ biết hắn đem túi thơm giật mất sau đó bỏ chạy. Ám Kim Sư Hổ cũng do đó mà đuổi theo hắn ta.” Viêm Liệt theo bản năng đáp trả.
Lúc này đã bình tĩnh lại, hắn mới bắt đầu tự hỏi. Liệu có phải bởi vì túi thơm có vấn đề nên mới bị Ám Kim Sư Hổ đuổi g·iết hay không?
“Chuyện này từ từ hãy nói. Trước mắt đem Viêm huynh tới nơi an toàn, ta sẽ sơ cứu v·ết t·hương cho hắn trước.” Khương Kha cắt ngang mạch suy nghĩ của Viêm Liệt nói.
“Được.”
Ở một phương diện khác, bên trong độc sương, thân ảnh nam tử kia vẫn liên tục bị Ám Kim Sư Hổ rượt đuổi không rời.
“Mẹ nó. Lão tử đúng là mất não mới đi trả ơn kiểu này. Biết thế lúc ấy không đi cho xong.”
Trác Phàm vừa chạy vừa la hét ầm ĩ. Ám Kim Sư Hổ là linh thú cấp sáu có Ý Niệm Dò xét nên dù ở bên trong độc sương thì hắn cũng không cách nào cắt đuôi được.
Nếu hỏi tại sao Trác Phàm lại ở nơi này thì phải bắt đầu từ hai ngày trước. Sau khi cân nhắc, hắn biết đoàn người Khương Kha nhất định sẽ gặp nguy hiểm mà bản thân lại mang ơn người ta. Trên đời này, hắn sợ nhất chính là mang ơn không thể trả cho nên quyết định âm thầm đi theo để bảo hộ.
Mục đích ban đầu của Trác Phàm chỉ đơn giản là trả ơn mà thôi. Lúc Khương Kha bị Sùng Si ám thủ, cũng chính hắn đã dùng Thiếc Tử Đảm làm chệch hướng độc chưởng cứu sống một mạng.
Về sau Trác Phàm vừa định rời đi lại vô tình phát hiện bên trong túi hương của Viêm Liệt ẩn chứa một giọt tinh huyết khi thiếu niên này đem nó mở ra.
Lập tức, hắn liền minh bạch mọi chuyện. Sở dĩ túi hương kia có mùi nồng đến vậy là để át đi mùi tanh của máu tươi.
Nếu như Trác Phàm đoán không sai, đầu Ám Kim Sư Hổ này chính là một con cái đang tìm lại đứa con của mình. Kết hợp hợp với những gì hắn nghe được từ Trình Cân thì có thể đầu linh thú cấp bốn mà chúng đang tìm kiếm rất có thể là Ám Kim Sư Hổ non nhằm mục đích dụ dỗ hung thú lớn hơn.
Biết chuyện chẳng lành, Trác Phàm vốn đang định ly khai thì nhìn thấy Viêm Tư Tạc liều mình sử dụng bí pháp khiến Ám Kim Sư Hổ b·ị t·hương cho nên trong đầu hắn lúc này chợt xuất hiện một ý tưởng tương đối điên rồ.
Cũng may mắn một điều là hiện tại chiến lực của Ám Kim Sư Hổ đã giảm xuống đáng kể, Trác Phàm mặc dù mất đi tu vi nhưng thân thủ vẫn tương đối nhanh nhẹn kết hợp với bộ pháp đã luyện đến mức lô hoả thuần thanh mà trong thời gian ngắn khó lòng bị đầu hung thú kia đuổi kịp.
Ở phía bên kia của độc vụ, đám người Sùng Si vẫn chưa hề hay biết động tĩnh thế nào. Có điều bọn chúng tin chắc đối mặt với một đầu linh thú cấp sáu mà ngay cả cao thủ Thần Chiếu còn phải kiêng kỵ thì Viêm Tư Tạc cùng Khương Kha làm sao đủ khả năng sống sót.
Lúc này Sùng Si chợt quay sang tu giả trung niên bên cạnh nói: “Lão Ôn. Chúng ta có nên tới đó xem tình hình một chút hay không?”
“Ngươi bị điên sao? Nó là linh thú cấp sáu đấy. Một khi chúng ta tới quá gần thì thế nào cũng bị nó phát giác, c·hết không toàn thây đâu.” Lão Ôn tức giận quát.
“Nhưng mà này lão Ôn.”
“Chuyện gì?”
“Sao đột nhiên ta cảm thấy có thứ gì đó đang tới đây thì phải mà lại, âm thanh càng lúc càng lớn.”
“Ừm…Chắc ngươi nghe nhầm. Mà cũng không đúng. Ta cũng có nghe.”
Lão ôn đang định phản bác nhưng phía trên núi ngày một vang vọng âm thanh khiến lão vội chuyển biến lời nói. Đám đệ tử Vạn Độc Môn khác ở xung quanh bây giờ cũng đã hội tụ lại một chỗ.
Sùng Si đột nhiên nhíu mày. Dưới ánh trăng xuyên qua kẽ lá, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên với gương mặt đầy sẹo đang chạy tới đây. Điều đặc biệt là đối phương không hề vang lên chút xíu ba động nào nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh chóng.
Bất quá, khi nhìn kỹ lại, Sùng Si mới nhìn thấy sau lưng đối phương rõ ràng còn có một cái bóng to hơn, thân ảnh cao to cả chục trượng cùng cái bờm lớn kia không lẫn vào đâu được.
“Này…Này… Lão Ôn. Ngươi có thấy điều ta đang thấy không?”
Sùng Si lắp bắp liên tục vừa lùi lại vừa nói. Có điều khi hắn quay mặt thì thấy lão Ôn kia đã chạy được cả trăm trượng.
“Tên Ôn Thần đáng c·hết này.” Sùng Si tức giận chửi ầm lên nhưng thân thể không chậm tý nào mà đồng dạng bỏ chạy.
Đám đệ tử của Vạn Độc Môn đại khái khoảng hai mươi người từ Trúc Cơ tới Đoán Cốt hiển nhiên phản ứng liền chậm một nhịp. Chúng vừa thấy hai vị chấp sự phi tốc bỏ đi, đang định quay đầu nhìn lại thì một bóng đen lướt qua. Còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị móng vuốt sắc bén của Ám Kim Sư Hổ chém thành tám mảnh.
Trác Phàm ở phía sau cảm nhận tốc độ của cao thủ Thiên Huyền tương đối nhanh, bản thân hắn căn bản không thể đuổi kịp, mà lại Ám Kim Sư Hổ dù nhanh nhưng đang bị trọng thương cũng tương tự như thế. Nếu như ở thời kỳ toàn thịnh mà nói, chỉ sợ Trác Phàm còn chưa ra khỏi độc sương đã bị làm thịt bên trong ấy rồi.
Trác Phàm vốn là người có kinh nghiệm phong phú nên đương nhiên biết tình huống của bản thân khó lòng đuổi kịp Sùng Si và Ôn Thần. Bất quá, hắn không phải là không có chuẩn bị.
Túi Càn Khôn bên hông bất chợt sáng lên. Trác Phàm lập tức lấy ra tám viên Thiếc Tử Đảm phân biệt ném về phía Sùng Sinh và Ôn Thần. Ở phương diện này, hắn phải nói là cực kỳ tự tin. Dù sao bản thân đang tu luyện đồng thuật lại thêm lực lượng thân thể mạnh mẽ nên ám khí phóng ra với uy lực và tốc độ cực lớn.
Nghe thấy tiếng gió rít gào sau lưng, Sùng Si và Ôn Thần hừ lạnh ngay cả nhìn cũng không nhìn đưa tay phất phất phát ra kinh phong đẩy lùi ám khí.
Chẳng qua là cả hai đã quá khinh thường Trác Phàm. Ngoại trừ tám viên Thiếc Tử Đảm, hắn còn xen lẫn mười thanh Dệt Vân Châm phía sau. Bởi vì chúng rất nhỏ lại được hắn đặc biệt gia trì thêm lực nên một chút phong bạo kia nhất thời không gạt đi được.
Kết quả không cần phải nói, Sùng Si và Ôn Thần bởi vì một phút lơ là dẫn đến bị Trác Phàm chiếm được tiên cơ. Dù phát hiện còn có ám khí nhưng mỗi người chỉ tránh được ba cái. Sùng Si bị trúng ở bắp chân phải cùng đầu vai trái, Ôn Thần thì là đùi phải cùng khuỷu tay phải.
Sát thương của Dệt Vân Châm gây ra không quá nặng, Sùng Si và Ôn Thần chỉ cảm thấy vùng bị trúng hơi đau nhói một chút. Cả hai âm thầm thề độc một khi bỏ chạy xong nhất định sẽ tìm bắt Trác Phàm cho hắn ăn đủ mọi loại cực hình trên đời này.
Bất quá, suy nghĩ này chỉ diễn ra trong tích tắc. Hai vị chấp sự của Vạn Độc Môn di chuyển thêm một đoạn liền cảm thấy không đúng. Mặc dù bọn họ chỉ đơn giản là lăng không phi hành, vận dụng thần thông của cảnh giới Thiên Huyền nhưng nguyên lực lại đang tiêu hao cực nhanh.
Cảm thấy nghi hoặc, Ôn Thần trực tiếp đem phần y phục ở khuỷu tay phải xé rách. Dưới ánh trăng, hắn mơ hồ thấy tại đó chảy ra một ít máu bầm đen, vùng da thịt xung quanh lần lượt xuất hiện vết thâm tím đang ngày một lan rộng.
“Không xong. Trong ám khí có độc.” Ôn Thần sợ hãi la lên.