Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 286: Thí Nghiệm Tàn Nhẫn




Chương 286: Thí Nghiệm Tàn Nhẫn

Trước mắt Mạc Thiên Sinh hiện ra một hình ảnh vô cùng kinh khủng. Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Trên bức tường bằng trúc cao có vài cái giá treo như móc đồ. Và một trong số đó đang treo một tên nam tử.

Nếu như vậy cũng chẳng có gì quỷ dị, thứ đáng nói ở đây chính là các bộ phận trên t·hi t·hể của hắn.

Ngoại trừ thân và đầu là con người, tứ chi còn lại đều không phải nhân loại. Tỉ như tay trái của hắn bị khâu liền với chân Huyết Nha Lang. Tay phải lại là Hắc Thiểm Báo. Còn đôi chân thì là của Lam Hải Mị Ảnh Điểu.

Không biết vì sao, sự kết hợp ấy lại làm cho Mạc Thiên Sinh vốn dĩ cảm thấy bình thường liền trở nên buồn nôn. Hắn hít sâu một hơi nhưng mùi tanh tưởi của máu tươi càng làm cho cảm giác thêm rõ rệt.

“Oẹ!”

Cuối cùng Mạc Thiên Sinh không khống chế nổi cơ thể nữa mà nôn ra ngay bên cạnh.

Thấy vậy, Mặc bà bà liền tức giận đi lên nói: “Nhìn xem ngươi làm gì kìa. Bẩn hết sàn nhà của ta rồi.”

“Mặc tỷ tỷ. Ngươi…”

Mạc Thiên Sinh còn định nói thêm nhưng khi ngẩng đầu lên hắn lại càng thêm sợ hãi.

Vừa nãy chỉ chú ý tới nam tử trên bức tường trước mặt nên Mạc Thiên Sinh không hề nhìn xung quanh. Giờ này hắn mới phát hiện ở hai bên trái phải đều treo mấy chục người như vậy. Nam có, nữ có, ai nấy đều còn sống nhưng đang lâm vào tình trạng hôn mê.

Mà lại, dưới ánh sáng mờ ảo, Mạc Thiên Sinh tuy hoảng loạn nhưng vẫn có thể nhận ra bộ y phục màu đỏ đặc thù kia.



“Bọn họ là đệ tử của Vạn Độc Môn.”

“Ngươi nói không sai. Chúng đều là đệ tử của Vạn Độc Môn.” Mặc bà bà không chối cãi mà rất thản nhiên gật đầu.

Bà ta bước đến bên cạnh một tên đệ tử Vạn Độc Môn rồi nói: “Mạc tiểu đệ à. Ngươi có biết bao năm qua đã có bao nhiêu đệ tử Hoàng Dược Cốc chúng ta c·hết trong tay những kẻ này không?”

Không đợi Mạc Thiên Sinh trả lời, bà ta tiếp tục: “Hàng chục? Hàng trăm? Hàng nghìn? Không. Là hàng vạn đệ tử bao gồm các trung và tiểu môn phái phụ thuộc Hoàng Dược Cốc. Chỉ cần có liên quan tới Hoàng Dược Cốc, đám người Vạn Độc Môn kia sẽ không ngại xoá sổ cả một thị trấn miễn là không để ai khác phát có bằng chứng.”

Mạc Thiên Sinh rùng mình. Hắn biết đám đệ tử ma đạo kia rất lãnh khốc nhưng không ngờ lại vô nhân tính đến mức ấy.

“Và ngươi biết gì không?”

Mặc bà bà tiếp tục: “Hoàng Dược Cốc chúng ta cũng chẳng phải ăn chay. Vạn Độc Môn g·iết người của chúng ta, chúng ta g·iết lại đám đệ tử của chúng. Đừng nghĩ chính phái nhất định phải hiền hoà lễ độ. Không. Đó là sự ngu dốt, là tự đào mồ chôn mình.”

“Lúc ngươi tham gia tuyển chọn có phải rất nghi hoặc vì sao thảm có rất nhiều xác c·hết thảm nhưng không một thí sinh hay gia tộc nào phản ánh việc có n·gười c·hết không?”

“Chẳng lẽ là…” Mạc Thiên Sinh co rụt tròng mắt. Hắn như nhìn ra điều gì đó.

“Đúng thế. Những kẻ ngươi nhìn thấy chính là xác của những tên đệ tử Vạn Độc Môn đấy. Chỉ là bao nhiêu đó vẫn chưa bù được số lượng đệ tử c·hết thảm của tông ta.”

“Mà những kẻ này, đều là những đệ tử nội môn của Hoàng Dược Cốc. Giết đi thì uổng lắm, vì thế ta đem chúng đến đây để làm thí nghiệm.”

Nghe tới đây, Mạc Thiên Sinh như có như không nhìn tới nam tử treo trên giá cây.

Hắn ta lờ mờ mở mắt, nhìn thấy Mạc Thiên Sinh đang nhìn mình bèn dùng chút khí lực nói: “Giết ta đi. Xin ngươi, hãy g·iết ta đi.”



“Nghe rồi chứ? Dù có là lũ người Vạn Độc Môn thì cũng đến lúc phải cầu xin mà thôi. Nhưng mà sao có thể để hắn toại nguyện được chứ? Vật thí nghiệm của ta còn rất ít cho nên mỗi khi hắn sắp m·ất m·ạng ta lại cho dùng một viên đan dược kéo dài sinh mệnh. Cho đến nay hắn đã cầm cự được nửa năm rồi.”

“Một thí nghiệm thất bại.”

Mặc bà bà vừa dứt tiếng lập tức ném một viên đan dược vào miệng nam tử kia.

Ngay khi đan dược trôi xuống họng, hắn ta lập tức trợn tròn mắt, gân xanh đều đang nổi lên, cơ thể liên tục run rẩy.

Chỉ thấy Mặc bà bà phất tay, bên trên giá đỡ xuất hiện đồ án của trận pháp. Ngay sau đó, nam tử kia liền lập tức biến mất.

“Tới bãi tha ma mà chịu đau đớn suốt khoảng thời gian còn lại đi.”

Những lời được nói ra một cách bình thản kèm theo tiếng cười là cho lông tơ của Mạc Thiên Sinh đều dựng ngược lên. Bây giờ hắn mới cảm nhận được rõ ràng sự biến thái của Mặc bà bà kinh khủng đến mức nào, cũng hiểu vì sao Tiểu Giao Long lại hoảng sợ bỏ chạy như vậy.

“Hắn đã xong rồi. Vậy thì người tiếp theo nhỉ?”

Mặc bà bà giống như không để ý tới biểu cảm của Mạc Thiên Sinh mà đem người treo trên giá đỡ vừa rồi. Lần này là một nữ tử gương mặt tương đối ưa nhìn, nếu thả ở bên ngoài cũng được xem như mỹ nhân vạn người mê.

Có điều, trong mắt Mặc bà bà thì đối phương chỉ như một vật thí nghiệm tuỳ ý mà thôi.

“Xoẹt!”



“Aaa!”

Đao gió vừa ra, cánh tay của nữ đệ tử Vạn Độc Môn lập tức đứt lìa. Mặc bà bà nhanh nhẹn lấy chiếc bình đựng máu của Tiểu Giao Long đổ ra chén nhỏ dùng cọ quét lên thân thể của nữ tử kia, số còn lại được đổ thẳng lên miệng v·ết t·hương ở tay.

Sau đó, một cái chân của Huyết Nha Lang được chuẩn bị từ trước được Mặc bà bà thành thục lấy ra ráp vào nơi cánh tay bị đứt lìa của đối phương. Những mũi chỉ khâu không dùng đến thuốc giảm đau khiến nữ tử kia gào thét như u linh dưới địa ngục.

Thấy cảnh này, Mạc Thiên Sinh không chịu nổi nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mặc bà bà đang trong quá trình thí nghiệm hoàn toàn tập trung nên không chú ý đến hắn.

Ra tới bên ngoài, Mạc Thiên Sinh hít thở mấy khẩu lớn để xua tan cảm giác chật chội bên trong phòng kia.

“Điên rồ. Thật sự quá điên rồi. Không ngờ Hoàng Dược Cốc vẫn còn một cái góc khuất như vậy.”

Nhưng Mạc Thiên Sinh không sợ, ngược lại hắn còn cảm giác khá thoải mái.

Tại sao ư?

Vạn Độc Môn có rất nhiều duyên nợ đối với hắn và cả thương hội Thiên Sinh. Lúc ở Hoàng Liên Sơn, sư phụ b·ị t·ruy s·át. Khi trở về trấn Thanh Phong, đến Mạc gia giải cứu phụ thân thì lại tiếp tục bị đuổi g·iết. Nếu không nhờ Thanh Minh và Thanh Vấn xuất hiện kịp thời thì bây giờ hắn đã chẳng ở đây.

“Ác giả ác báo. Chỉ là cách thức trả thù thật sự quá…”

Nói đến đây, Mạc Thiên Sinh không dám nói nữa, vì nếu tiếp tục hắn sẽ không nhìn được mà nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà buồn nôn mất.

Hắn cảm thấy sợ nơi này, nhưng nếu bây giờ mà bỏ đi thì không được phải phép. Mặt khác là lo lắng Mặc bà bà nghĩ góc khuất của Hoàng Dược Cốc bị phát hiện nên g·iết người diệt khẩu. Mạc Thiên Sinh không cho rằng bản thân có khả năng chạy tới chỗ Trác Phàm nhanh hơn tốc độ truy đuổi của người đang làm thí nghiệm bên trong kia.

Chính vì thế, Mạc Thiên Sinh lựa chọn đi ra phía sau đình viện cùng Tiểu Giao Long hàn huyên một chút rồi mắt đầu nhắm mắt tĩnh tu.

Linh khí nơi đây nồng đậm gấp mấy lần trong động phủ vì thế hắn thổ nạp vô cùng nhập tâm.

Mà rõ ràng, Tiểu Giao Long cũng cảm nhận điều tương tư. Mấy tháng qua ở đây ngoại trừ tìm cách chạy trốn ra, nó luôn được cung cấp tài nguyên tấn cấp và tu luyện tại nơi linh khí dồi dài này. Hiện tại nó đã sắp đạt tới cấp năm trung kỳ, khoảng cách đến hậu kỳ không còn xa.