Chương 279: Căn Dặn
Hồng Thiên Quang có chút chột dạ nhìn lão nhân đi tới. Cả người ông ta tựa như một đạo nhân. Y phục dài kéo xuống có gió thổi phất phơ vô cùng xuất trần, gương mặt hiền hoà nhưng lại đang tỏ ra tức giận.
“Cửu trưởng lão. Ta sai rồi.” Hồng Thiên Quang lên tiếng, giọng điệu như trẻ con, bộ dạng hoàn toàn khác hẳn với lúc còn ở trong Hoàng Dược Cốc.
“Biết sai rồi ngươi có thể không đi ư? Đợi sau khi trở về, để xem tông chủ sẽ xử trí ngươi thế nào.”
Cửu trưởng lão của Thiên Khôi Tông hừ một tiếng sau đó đi tới trước mặt của Tứ trưởng lão áy náy nói: “Đoạn huynh, đứa trẻ không hiểu chuyện này đã làm phiền quý tông quá nhiều.”
“Không dám không dám.”
Tứ trưởng lão vội vàng xua tay nói: “Làm gì có chuyện đó chứ. Quý công tử chẳng qua đến tham quan một chút trước Tam Tông Chi Hội mà thôi. Cửu trưởng lão tuyệt đối đừng trách phạt gì hắn.”
“Ha ha. Cái này phải để tông chủ quyết định, lão phu không dám tuỳ tiện.”
Tứ trưởng lão cười ha ha không nói gì. Đối diện với thượng tông khiến tinh thần của ông tương đối căng thẳng mặc dù cửu trưởng lão trước mặt rất là thân thiện.
“Thì ra là Cửu trưởng lão đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa.”
Đại trưởng lão từ trong cốc đi ra nhanh chóng tạo thế bao quyền.
Thấy vậy, Cửu trưởng lão của Thiên Khôi Tông cũng ôm quyền đáp lễ. Hai người qua lại mấy câu thì Cửu trưởng lão nói: “Hiện tại ta phải mang thiếu chủ trở về, lần sau có dịp chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn. Xin thất lễ.”
Đại trưởng lão gật đầu lần nữa ôm quyền với đối phương chứ không có ý định nói gì thêm.
Ông biết lần này Hồng Thiên Quang tự ý rời khỏi, nếu tin tức này bị người của tà phái nghe được và tìm mọi cách b·ắt c·óc thiếu chủ của Thiên Khôi Tông thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp. Đây cũng là lý do vì sao đích thân trưởng lão phải đến đây đưa về và vì sao lại nôn nóng như vậy.
Ngày hôm sau.
Mạc Thiên Sinh khẽ nhíu mày, mí mắt nặng trĩu từ từ nhấc lên. Đập vào tầm nhìn của hắn là trần nhà phủ rèm mỏng. Hắn lắc nhẹ đầu, dư âm từ trận đấu với khôi lỗi vẫn còn âm ỉ.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Lạc Thiến Thiến ngồi ở gần đó thấy Mạc Thiên Sinh cử động liền vui vẻ lên tiếng.
“Đây là đâu? Không phải khuê phòng của cô đấy chứ?” Mạc Thiên Sinh mơ màng hỏi.
Gương mặt Lạc Thiến Thiến thoáng chốc đỏ lên. Có ai vừa mới tỉnh lại liền hỏi câu đó hay không chứ.
“Cái gì mà khuê phòng của ta hả? Đây là Y Dược Phòng có biết không.”
“À. Thì ra là Y Dược Phòng sao.” Mạc Thiên Sinh thở phào. Nghĩ lại thì cũng đúng, phòng của khuê nữ sao có thể để một nam nhân như hắn đi vào được cơ chứ.
“Ta ra ngoài báo cho các vị trưởng lão. Hừ.”
Chẳng mấy chốc, Ngũ trưởng lão đã đi vào. Ngoại trừ ông còn có Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng cũng đến thăm.
“Cảm thấy trong người thế nào?” Ngũ trưởng lão hỏi. Bằng mắt thường ông có thể nhận biết được tình trạng khôi phục của Mạc Thiên Sinh tương đối khả quan. Dù sao cũng chỉ bị gãy tay, thương thế như vậy trong Hoàng Dược Cốc thật sự không đáng kể. Cái cần quan tâm ở đây chính là Hư Khí Đan.
Mạc Thiên Sinh cũng nghe qua Trác Phàm nhắc nhở rằng thời gian này luôn bị giá·m s·át nên chắc hẳn Ngũ trưởng lão biết hắn dùng Hư Khí Đan chỉ là sự thật bị bóp méo đôi chút mà thôi.
Thế là Mạc Thiên Sinh mỉm cười đáp: “Cảm tạ trưởng lão đã quan tâm. Nguyên lực của ta chỉ khôi phục chậm hơn bình thường một chút mà thôi.”
Linh khí ở Hoàng Dược Cốc rất nồng đậm lại có Tụ Linh Trận hỗ trợ nên quá trình thổ nạp sẽ khôi phục rất nhanh, Mạc Thiên Sinh không quá lo lắng. Cái cần thiết nhất lúc này là làm sao để ít tiêu hao nguyên lực nhất mà vẫn có thể luyện ra giải dược của Hư Khí Đan.
Tầm mắt của Mạc Thiên Sinh dần dời ra hai người phía sau Ngũ trưởng lão. Dương Cơ Hàn và cả Chu Nhã Băng đều ngoan ngoãn đứng im không dám lên tiếng.
Cảm thấy hai người kia quá cứng nhắc, Ngũ trưởng lão bèn nói: “Ta đi đây. Khi nào khôi phục thì lại đến tìm ta.”
Câu cuối cùng, lời nói của ông rất nhỏ chỉ vừa đủ Mạc Thiên Sinh nghe. Đây là một sự thiên vị nên không thể để các đệ tử khác nghe thấy, cho dù là bằng hữu của Mạc Thiên Sinh cũng thế.
Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu: “Ngũ trưởng lão đi thong thả. Thứ lỗi cho ta không thể hành lễ.”
Vừa nói, Mạc Thiên Sinh vừa nhìn cánh tay đang băng bó của mình vừa cúi đầu. Theo phán đoán của hắn thì ít nhất ba ngày nữa mới có thể khôi phục.
Sau khi Ngũ trưởng lão rời đi, Mạc Thiên Sinh liền nhìn hai người kia hỏi: “Sao các ngươi lại đến đây?”
Dương Cơ Hàn nói: “Ta nghe tin ngươi b·ị t·hương nên cùng Chu sư muội đến đây hỏi thăm.”
Chu Nhã Băng nói thêm: “Vốn dĩ định tìm ngươi cùng ra ngoài làm nhiệm vụ nào ngờ thành ra thế này.”
“À…”
Mạc Thiên Sinh gật gù: “Thương thế của ta rất nhanh sẽ khôi phục thôi. Có điều thời gian này ta không định rời khỏi tông môn.”
Lạc Thiến Thiến nghe thế liền tò mò: “Phải rồi. Hai người định làm nhiệm vụ gì thế?”
“Cũng không có gì. Dạo gần đây ở biên giới Diêm Quốc thường xuyên có yêu lang thú tập kích, rất nhiều người m·ất m·ạng. Ta định cùng Nhã Băng và cả Vương sư đệ đi giải quyết.” Dương Cơ Hàn đáp.
“Diêm Quốc? Nếu ta nhớ không lầm thì Vương Phú Hào là thái tử.” Mạc Thiên Sinh nói.
“Ngươi nói không sai. Vốn lần này không định rủ Vương sư đệ đi cùng. Có điều hắn nghe tin nên chủ động đề nghị tổ đội.”
Chu Nhã Băng nói tiếp: “Chúng ta định kéo cả Tần Đồng Long đi cùng nhưng nghe nói hắn đã ra ngoài làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về.”
Lạc Thiến Thiến hỏi: “Trong tổ đội các người không có y sư sao?”
Dương Cơ Hàn cười khổ: “Chúng ta cũng rất muốn tìm một y sư đi cùng. Có điều đệ tử mới, quan hệ có hạn làm gì có ai chịu gia nhập cơ chứ.”
“Nhưng mà không cần lo lắng. Nghe nói yêu lang thú tập kích giống như có chu kỳ mỗi tháng một lần. Mà lại, phạm vi mỗi lúc một rộng nên tử thương vô số. Ngoại trừ nhóm chúng ta còn có một vài nhóm khác đã xuất phát trước, trong đó có rất nhiều y sư.” Chu Nhã Băng nói.
“Thương vong thảm trọng lắm sao?” Lạc Thiến Thiến nhỏ giọng hỏi.
“Đúng thế. Chắc là đã không dưới nghìn người.”
Nghe Dương Cơ Hàn nói vậy, bàn tay giấu bên dưới góc áo không khỏi nắm chặt lại. Lạc Thiến Thiến nói: “Vậy thì ta đi cùng với các ngươi.”
Cả Dương Cơ Hàn và Chu Nhã Băng đều sáng mắt lên. Ai mà không biết trình độ luyện chế đan dược của Lạc Thiến Thiến rất cao minh.
Nhưng Mạc Thiên Sinh thì khẽ nhíu mày: “Như vậy có được không. Ở đó rất nguy hiểm.”
“Này này.”
Chu Nhã Băng nhìn Mạc Thiên Sinh với ánh mắt đầy ẩn ý: “Ta cũng là nữ nhân đấy. Sao lúc nãy nghe ta đi đến đó ngươi không lo lắng như vậy đi?”
Lạc Thiến Thiến giật mình, gương mặt thoáng chốc đỏ lên nhưng không lên tiếng. Chỉ có Mạc Thiên Sinh là vô cùng bình tĩnh nói: “Có thể so sánh sao? Nàng ta là luyện đan sư, tu vi dù cao nhưng thực lực có chút không được.”
“Ngươi đừng lo. Nếu Lạc sư tỷ là luyện đan sư duy nhất của nhóm chúng ta thì sao có thể để nàng ấy gặp nguy hiểm được. Mà lại, nếu biết tin có Lạc sư tỷ đi cùng thì chắc hẳn rất nhiều người muốn đi theo.”
Dương Cơ Hàn tiến đến gần Mạc Thiên Sinh đang nhíu mày rồi dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào vai đối phương: “Thế nào? Sợ mỹ nhân rời khỏi tầm tay sao? Yên tâm đi. Nếu gặp nguy hiểm ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ người của ngươi.”
“Cái gì mà người của ta?”
Mạc Thiên Sinh trợn mắt nhìn Dương Cơ Hàn. Có điều lời của đối phương cũng không hề sai. Có Lạc Thiến Thiến đi thì sẽ không thiếu người muốn bảo vệ. Có nàng hiệu triệu, nhiều đệ tử thực lực cao cường sẽ chủ động tìm đến. Dù gì đây cũng là một trong số những luyện đan sư có thiên phú nhất Hoàng Dược Cốc cơ mà.
Nhưng nghĩ đến Lạc Thiến Thiến phải tới nơi nguy hiểm như vậy khiến trong lòng Mạc Thiên Sinh không quá thoải mái.
“Được rồi. Đi thì đi thôi. Hai người trở về chuẩn bị, ta có chút chuyện muốn nói với Thiến Thiến.”
“Thiến Thiến?” Dương Cơ Hàn như bắt được điểm mấu chốt. Còn định chọc ghẹo vài câu lại bị Chu Nhã Băng kéo đi.
“Vậy ta cùng Dương sư huynh đi trước. Hai người từ từ căn dặn nha.”
Nói rồi nàng không quên nhìn sang Lạc Thiến Thiến ở gần đó với ánh mắt chứa đầy tiếu ý.