Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 275: Thách đấu




Chương 275: Thách đấu

Trên khán đài hướng thẳng xuống quảng trường của sân Hoàng Tự, một thiếu niên ăn mặc sáng sủa từ từ đứng lên cung kính ôm quyền.

“Hôm nay vãn bối đến đây chỉ mong có một trận chiến với Mạc sư huynh, kính mong các vị trưởng lão thành toàn.”

Đối diện với thiếu niên chính là Tứ trưởng lão cùng Lục trưởng lão. Khi nghe tin có đệ tử của thượng tông đến đây, hai bọn họ là người đầu tiên tiếp kiến. Thế nhưng trước mặt chỉ có duy nhất thiếu niên này ngoài ra chẳng có ai.

Có điều đã ra đón người nhưng không thấy trưởng bối liền bỏ đi vào thì thật không phải phép. Vì thế bọn họ đành tự mình đưa thiếu niên kia tiến vào.

Sau khi hỏi thăm vài câu, Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão đại khái đoán được mục đích lần này của thiếu niên kia, cũng không dám xem thường chút nào.

Hắn tên là Hồng Thiên Quang, nhi tử độc đinh của tông chủ Thiên Khôi Tông Hồng Quân.

Năm nay Hồng Thiên Quang vừa tròn mười sáu tuổi, cũng là thiên kiêu có thành tích tốt nhất trong số các tân tú đệ tử của Thiên Khôi Tông. Mười tuổi đột phá luyện khí, mười hai tuổi đột phá Trúc Cơ, mười lăm tuổi đột phá Đoán Cốt, hiện tại hắn đã là tu giả cảnh giới Thiên Huyền Tam trọng.

Mặt khác, từ nhỏ Hồng Thiên Quang đã được chú trọng bồi dưỡng vì thế căn cơ cực kì vững chắc cũng như thực lực so với khí tức biểu hiện ra càng có chênh lệch cực lớn.

Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão là lần đầu tiên gặp mặt Hồng Thiên Quang có điều tiếng tăm của thiếu niên này đã được đồn thổi từ rất sớm. Nghe đâu một năm trước, chỉ bằng vào tu vi vừa trùng kích thành công Thiên Huyền Cảnh đã có thể so đấu một chín một mười với môn đệ tử nội môn tu vi Thiên Huyền Ngũ trọng.

Nhưng mà, tại sao một người có thiên phú cao như vậy lại muốn đến đây chỉ đích danh Mạc Thiên Sinh chỉ có Đoán Cốt cảnh Lục trọng? Có điều nhìn bộ dạng thành khẩn không chút kiêu ngạo kia của Hồng Thiên Quang thì có vẻ như không có ác ý gì.

Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh từ bên ngoài tiến vào. Hắn đến trước mặt hai vị trưởng lão cung kính hành lễ: “Tham kiến Tứ trưởng lão, Lục trưởng lão.”

“Ừm. Thiên Sinh, ngươi có biết hắn không?” Tứ trưởng lão hỏi.



Mạc Thiên Sinh quay lại thì thấy Hồng Thiên Quang cũng đang nhìn hắn đánh giá, trong lòng âm thầm kinh ngạc.

“Người này tuổi còn nhỏ vậy mà đã là cao thủ Thiên Huyền rồi. Đôi mắt tĩnh lặng như nước, không chút dao động gì khiến ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu nội tình.”

Mạc Thiên Sinh luôn rất tin tưởng vào khả năng của mình. Mặc dù tu vi của hắn ở Đoán Cốt nhưng tinh thần lực đã đạt tới Thiên Huyền hậu kì từ lâu nên ở khả năng nhận biết khí tức của người khác cũng có một ít thành tựu. Trừ phi thực lực của đối phương cách mình quá xa, nếu không chắc chắn nhìn ra được vài điểm.

Thế mà giờ khắc này, mặc dù tập trung quan sát nhưng những gì hắn cảm nhận được chỉ giống như mặt nước không chút gợn sóng.

“Thiếu niên này…rất mạnh.”

Và rồi, không đợi hắn lên tiếng, Hồng Thiên Quang đã mở lời trước: “Vậy ra huynh là Mạc đại ca mà Hoàng Nam sư huynh hay nhắc đến sao?”

“Hả? Hoàng Nam? Ai cơ?” Mạc Thiên Sinh ngơ ngác.

Lúc ấy, Lạc Thiến Thiến đứng gần đó mới ghé tai nói: “Còn nhớ lúc ở Hoàng Liên Sơn không? Lúc ấy Hoàng Nam bị trúng độc, ngươi để linh sủng của mình đưa ta và hắn đi trước.”

“À. Thì ra là hắn à.”

Mạc Thiên Sinh gật đầu. Lúc đó thời gian gấp rút, hắn chỉ lo lắng cứu người nên không chú ý quá nhiều đến đối phương mặc dù đã nói chuyện vài câu.

“Đúng rồi. Chính là Hoàng Nam sư huynh. Lúc trở về huynh ấy cảm thấy rất có lỗi nên đã nhờ trưởng lão đích thân tìm kiếm t·hi t·hể… à ờm dấu tích của ngươi nhưng chẳng có phát hiện gì. Cho đến khi gần đây nghe Lạc tỷ tỷ gửi ngọc giản nói rằng ngươi đang ở Hoàng Dược Cốc liền rất vui mừng.”

“Kỳ thực lúc ấy ta cũng không chú ý lắm đâu nhưng cách đâu không lâu Lục trưởng lão của Thánh Hoả Sơn đến đây mang theo Lữ Nhất Khánh. Ta lại nghe rằng hắn bị ngươi đả bại trong nháy mắt nên đã rất tò mò.”



Nói đến đây, gương mặt Hồng Thiên Quang trở nên sáng quắt nhìn Mạc Thiên Sinh đầy hứng thú: “Ta rất tò mò rốt cuộc khi đó Mạc đại ca làm sao trốn thoát khỏi Mạnh Tiểu Đoán Cốt Điên Phong khi chỉ mới có Trúc Cơ? Và cả một đoán cốt Lục trọng dễ dàng hạ gục Lữ Nhất Khánh Đoán Cốt cửu trọng nữa.”

Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão bốn mắt nhìn nhau sau đó im lặng tiếp tục nghe các tiểu bối trò chuyện. Hai người cũng rất tò mò sự việc phía sau.

Có điều, Mạc Thiên Sinh làm sao sẽ kể lại đâu. Hắn nhún vai nói: “Là do ta mạng lớn.”

Khoé mắt của Hồng Thiên Quang khẽ nheo lại. Hắn đương nhiên nhìn ra Mạc Thiên Sinh không muốn trả lời.

“Cũng đúng. Ai cũng có một bí mật không thể nói ra mà.”

Hồng Thiên Quang gật gù ra vẻ hoàn toàn thông cảm được. Vào rồi hắn quay lại nhìn Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão: “Đệ tử đời thứ ba của Thiên Khôi Tông Hồng Thiên Quang hôm nay đến đây mong được tỉ đấu cùng Mạc Thiên Sinh của quý tông, xin hai vị tiền bối thành toàn.”

Một lời này Hồng Thiên Quang cúi đầu rất sâu. Trong lúc nhất thời hai người kia không biết đáp thế nào cho phải nên đành quay đầu về phía người được chỉ đích danh.

“Thiên Sinh, ngươi thấy sao?”

Mạc Thiên Sinh bước tới một bước cung kính: “Khởi bẩm hai vị trưởng lão, đệ tử chỉ mới Đoán Cốt lục trọng làm sao có thể là đối thủ của hắn. Vì vậy đệ tử xin phép khước từ.”

Nghe vậy hai người đều gật đầu: “Điều này là hợp lý. Chênh lệch cả một đại cảnh giới, huống hồ thực lực của Hồng Thiên Quang không chỉ dừng lại ở khí tức bên ngoài.”

Nhưng mà Hồng Thiên Quang có vẻ chưa từng bỏ. Giới chỉ trên tay sáng lên, ngay lập tức bên cạnh hắn liền xuất hiện hình nhân bằng gỗ.

Hình nhân này bề ngoài giống như con báo, các khớp được kết nối bằng cơ quan khắc trận pháp. Móng vuốt và răng nanh dùng huyền thiết thạch để luyện chế nên vô cùng sắc bén.



“Tất nhiên vãn bối hiểu sự chênh lệch giữa ta và Mạc đại ca. Như vậy đi, ta chỉ là muốn cọ sát một chút vì thế chỉ dùng đến Khôi Lỗi Linh Giai mà thôi. Thực lực của nó cùng lắm chỉ ở mức Đoán Cốt cửu trọng bằng với Lữ Nhất Khánh đại ca mà thôi. Nó cũng là khôi lỗi tự hành nên không tính là ta giao đấu.”

“Cái này…”

Mạc Thiên Sinh trầm ngâm. Đối phương đã cho thấy thành ý, nếu như còn từ chối thì không được lịch sự cho lắm. Dù sao Hồng Thiên Quang rõ ràng đang nhượng bộ.

Thế là hắn lên tiếng: “Nếu ta thắng thì thế nào? Còn nếu ta thua thì thế nào?”

Hồng Thiên Quang thoải mái đáp: “Huynh nói thử xem.”

Mạc Thiên Sinh suy nghĩ rồi nói: “Nếu ta thắng, ta muốn ngươi tặng ta khôi lỗi này.”

“Thiên Sinh…”

Tứ trưởng lão lên tiếng nhắc nhở Mạc Thiên Sinh không được quá phận. Mỗi khôi lỗi một khi luyện chế đều vô cùng tốn kém, cho dù chỉ ở cấp linh giai đi nữa cũng đã tiêu tốn không ít linh thạch.

Mạc Thiên Sinh dường như cũng đã chú ý đến điểm này bèn sửa lời: “Nếu ta thắng thì bán nó cho ta vậy.”

Mạc Thiên Sinh tuy không có linh thạch nhưng hắn có điểm tích luỹ dư dả nên không cần lo lắng.

Vậy nhưng Hồng Thiên Quang lắc đầu: “Không cần. Nếu Mạc đại ca thắng ta sẽ tặng nó cho huynh. Đổi lại, huynh phải đáp ứng ta một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Huynh thắng, ta tặng nó cho huynh. Sau này khi đột phá Thiên Huyền cùng ta đấu một trận.”

“Còn nếu ta thua thì sao?”

“Nếu huynh thua. Vậy thì thôi, ta không có gì để yêu cầu.”