Chương 271: Ngươi Trúng Độc?
Mạc Thiên Sinh vận chuyển nguyên lực đem bản chân hoả duy trì ổn đinh. Mặt khác, hắn phân thần đem bốn loại dược dịch tách ra nhưng đã quá muộn.
Kết hợp dược dịch chính là bước quan trọng dùng để kết đan. Bất quá chưa luyện hoá hoàn toàn tất cả các loại linh dược mà đã để chúng hoà trộn với nhau là điều vô cùng nguy hiểm.
Điều rõ ràng nhất chính là lúc này đâu, mặc cho dòng nguyên lực được Mạc Thiên Sinh thao túng bao lấy đống dược dịch nhưng chúng cứ như gặp phải kẻ thu liên tục đấu đá. Một giây trước hoà hợp một giây sau liền tách ra.
Tựa hồ dược dịch chính là đấu sĩ, đan đỉnh chính là đấu trường còn như linh khí xung quanh không ngừng xoay vòng đổ dồn vào bên trong giống như là khán giả đang cổ vũ, còn bản thân Mạc Thiên Sinh chính là trọng tài muốn can thiệp.
Và khi sự đấu đá vượt khỏi tầm kiểm soát thì.
Ầm!
Tiếng nổ mạnh kèm theo dư chấn tản mát ra xung quanh khiến kết giới của động phủ thoáng hiện lên rồi biến mất.
Ở bên trong, Mạc Thiên Sinh với gương mặt đen sì chậm rãi há miệng, một đoàn khói trắng xoá bốc ra.
Cách đó không xa, Lạc Thiến Thiến khẽ đưa tay phất phất để cho tro bụi nghi ngút tan đi.
“Có sao không?” Mạc Thiên Sinh đi tới hỏi thăm.
“May mà chỉ có bốn loại linh dược cấp thấp phối hợp nên tạc lô cũng không vấn đề gì lớn.” Lạc Thiến Thiến lắc đầu đáp.
Ngay khi Mạc Thiên Sinh thở phào nhẹ nhõm thì âm thanh của nàng ta lại vang lên: “Mạc sư đệ. Ta vô cùng nghiêm túc phê phán đệ đấy. Làm sao có thể chỉ vì luyện hoá được một gốc linh dược tương đối khó mà quên mất điều căn bản nhất như vậy hả?”
“Ta xin lỗi.” Mạc Thiên Sinh tiếp tục rũ mặt xuống.
Thấy thế, Lạc Thiến Thiến thở dài: “Được rồi. Nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu lần nữa.”
Cứ như thế, chỉ trong buổi tối, Mạc Thiên Sinh tổng cộng làm hỏng đan dược bốn lần, lạc lô sáu lần, một cái đan đỉnh vì không chịu được áp lực mà nứt vỡ.
Bước ra ngoài động phủ, nhìn mặt trời vừa mới lên cao Mạc Thiên Sinh bất giác ngửa đầu thở dài, một làn khói trắng bốc ra.
Giờ khắc này, gương mặt của Mạc Thiên Sinh đã trở nên đen sì, một ít lông tóc đều bị cháy sém mùi khét toả ra nồng nặc.
“Không thành công, dù chỉ một lần.”
Trước sự cảm thán của hắn, Lạc Thiến Thiến cũng từ bên trong đi ra. Vì ở xa quan sát nên bộ dạng của nàng vẫn còn khá tốt. Duy chỉ có biểu cảm trên mặt lại hiện lên vẻ không hài lòng.
“Thủ pháp luyện đan như thế sao mà thành công được?”
Mạc Thiên Sinh co rụt đầu lại. Hiện tại hắn đối với Lạc Thiến Thiến quả thật có chút sợ hãi. Rõ ràng trước đó nàng không hề như vậy.
Quay nhìn nàng, Mạc Thiên Sinh xấu hổ gãi đầu. Hắn không có gì để bào chữa cả, chỉ có thể trách lý thuyết và thực hành quá khác nhau.
Cuối cùng, gương mặt Lạc Thiến Thiến khẽ giản ra, nàng thở dài một hơi nói: “Dù sao luyện đan không phải ngày một ngày hai. Lần đầu tiên như vậy thì cũng tạm được đi. Bất quá những điều ta nhắc nhở nhất định phải nhớ kĩ đấy.”
“Ta biết rồi. Đa tạ sư tỷ.”
Lạc Thiến Thiến gật đầu xem như tạm hài lòng: “Sau này khi có hai người thì không cần gọi sư tỷ đâu. Gọi ta Thiến Thiến là được rồi. Dù sao ngươi cũng lớn hơn ta.”
“Như vậy được sao?”
“Ta nói được là được.”
“Vậy thì Thiến… Thiến Thiến cô nương. Đa tạ.” Mạc Thiên Sinh nói lại lần nữa.
Lông mày của Lạc Thiến Thiến hơi nhíu lại nhưng rồi rất nhanh giãn ra. Hiển nhiên nàng vẫn chưa hài lòng với cách xưng hô của Mạc Thiên Sinh lắm.
‘Rõ ràng bảo gọi Thiến Thiến, thêm cô nương làm chi nữa hả?’
Nghĩ trong đầu là vậy nhưng nàng không có nói ra.
“Giờ ta trở về đan phòng đây. Lần sau có luyện đan thì cứ truyền ngọc giản, ta sẽ đến.”
“Được.”
Sau khi Lạc Thiến Thiến rời đi, Trác Phàm ở trong động phủ cũng bước ra. Hắn nhìn tên đệ tử luộm thuộm trước mặt, lời ít ý nhiều nói: “Cũng nên sửa sang quần áo rồi tiếp tục tu luyện đi.”
Mạc Thiên Sinh biết lời này nghĩa là gì. Hôm nay hắn phải đến Long Hồn Luyện Khí Tháp gặp Ngũ trưởng lão.
Thực tình mà nói, mỗi khi đối mặt với bất kì trưởng bối nào trong Hoàng Dược Cốc đều khiến Mạc Thiên Sinh căng thẳng. Hắn luôn lo sợ bản thân sẽ xảy ra sai sót trong lời nói thì sẽ gặp nhiều rắc rối.
Tất nhiên, Mạc Thiên Sinh không cho rằng bản thân sẽ lâm vào tử cục, dù sao cũng sẽ có Trác Phàm chống đỡ hết thảy. Có điều nói đi cũng phải nói lại, thực lực sư phụ của hắn có thể mạnh nhưng lựa chọn ẩn giấu khép nép bao năm qua chứng tỏ muốn đánh đổi sức mạnh kia phải trả một cái giá rất đắc.
Mạc Thiên Sinh không muốn như vậy. Trác Phàm vì bồi dưỡng hắn mà bao năm qua đã hi sinh rất nhiều rồi.
“Vâng. Đệ tử biết rồi.” Mạc Thiên Sinh khẽ cúi đầu rồi bước đi.
Nửa canh giờ sau, Mạc Thiên Sinh đến Long Hồn Luyện Khí Tháp. Ngũ trưởng lão từ bên trong trận pháp giống như đã đợi sẵn hiện ra khỏi tầng kết giới.
Mạc Thiên Sinh đưa tay tạo thế bao quyền, vừa muốn cúi đầu hành lễ thì bỗng nhiên cảm nhận được áp bách. Đến khi hắn hoàn hồn thì cánh tay đã bị Ngũ trưởng lão mạnh mẽ bắt lấy.
Lúc này đây, Mạc Thiên Sinh cảm nhận được một luồng nguyên lực cực đại đang cưỡng bức thông qua cánh tay xâm nhập vào cơ thể của hắn.
“Đừng kích động.”
Đứng ở đối diện, Ngũ trưởng lão khẽ quát, động tác chưa từng dừng lại chút nào. Một lát sau, ông mới dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Mạc Thiên Sinh: “Ngươi trúng độc?”
“Hả? À vâng.”
Mạc Thiên Sinh không dám phủ nhận đồng thời trong lòng kinh hãi vạn phần. Hoả Tức Đan mà Trác Phàm đưa cho phải hai ngày nữa mới phát tác thế mà vị Ngũ trưởng lão trước mặt chỉ mới gặp mặt đã nhìn ra.
“Thật không hổ là trưởng lão của tông môn luyện đan số một hạ vực này.”
Trong lúc Mạc Thiên Sinh còn đang cảm thán, Ngũ trưởng lão bắt đầu cảnh giác nhìn hắn ta, nguyên lực đang truyền vào bỗng chốc ngưng tụ lại.
Giây phút đó, Mạc Thiên Sinh rõ ràng cảm nhận được t·ử v·ong gần kề. Chỉ cần một ý niệm của Ngũ trưởng lão, toàn bộ kinh mạch của hắn sẽ lập tức nổ tung, ngay cả đan điền cũng tương tự như thế.
“Hoả Tức Đan, đan dược t·ra t·ấn của Vạn Độc Môn. Là ai cho ngươi uống nó? Hắn muốn khống chế ngươi để gây bất lợi cho Hoàng Dược Cốc?”
Mạc Thiên Sinh bất giác thở sâu. Hắn có thể chắc chắn rằng chỉ cần một câu trả lời không hợp lý bản thân liền nhất định c·hết không chỗ chôn. Đến mức này thì ngay cả Trác Phàm cũng không kịp cứu hắn.
“Là ta tự uống nó.”
Mạc Thiên Sinh trả lời với vẻ mặt tái nhợt. Nhận thấy Ngũ trưởng lão trầm ngâm im lặng, hắn lại nói tiếp.
“Lúc trước ta bảo bản thân cũng muốn học luyện đan, vì thế sư phụ đã đưa viên độc đan này nói rằng hãy tự mình luyện ra thuốc giải độc. Trước kia ta vốn không dám dùng nó nhưng bây giờ đã đạt tới Đoán Cốt, ở một mức độ nào đó có thể dùng nguyên lực ức chế độc tính bên trong.”
“Nói bậy.”
Ngũ trưởng lão cười lạnh: “Hoả Tức Đan sau ba ngày phục dụng sẽ bắt đầu ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng bắt đầu tàn phá kinh mạch của ngươi. Nếu không dùng đan dược ức chế, sau ba tháng đan điền khô héo trở thành phế nhân đau khổ sống không bằng c·hết. Ta không tin trên đời này lại có người sư phụ nào tuyệt tình như thế.”
‘Đó là do ngài chưa gặp sư phụ của ta.’
Mạc Thiên Sinh thoáng suy nghĩ trong đầu rồi lên tiếng giải thích: “Chuyện này cũng chỉ có thể trách cách dạy dỗ của sư phụ ta không giống người thường mà thôi. Ngài ấy luôn nói rằng không đứng ở bờ vực sinh tử thì không thể nào vượt qua giới hạn bản thân được. Ta chính là như vậy làm theo để từ một phế vật linh căn yếu ớt đạt tới thành quả như hôm nay.”
Tác: Đề cử vì sự chăm chỉ của ta nàoooooo!