Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 250: Thật Tệ Hại




Chương 250: Thật Tệ Hại

Vù!

Thân ảnh Tần Đồng Long hóa thành hắc thiểm sượt qua, chủy thủ trên tay đi theo đường vòng cung phản chiếu ánh sáng chói mắt. Theo đó, một đường đao khí bay ra cùng với lượng nguyên lực hùng hậu phóng thẳng tới bức tường bằng đá thẳng đứng.

Trong giây lát, t·iếng n·ổ ầm ầm vang lên, bức tường bằng đá vẫn sừng sững như cũ. Nhưng mà nếu để ý kĩ sẽ thấy phía trên đang có phù văn ẩn hiện. Mà ngoại trừ nó ra, xung quanh đều không có bất kì biến hóa ba động gì khác.

Tần Đồng Long nhìn một màn này liền khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng an tâm. Nơi này là động phủ mà hắn vừa dùng điểm tích lũy để hối đoái.

Tần Đồng Long cảm thấy tương đối khả nghi. Bởi lẽ xung quanh đây có rất nhiều động phủ bỏ trống mặc dù linh khí nồng đậm. Ngoài ra, địa thế phải nói vô cùng thuận tiện đối với người tu luyện bởi vì nó cách trung tâm Hoàng Dược Cốc khá xa.

Chính vì thế, những ngày qua hắn cơ hồ liên tục tu luyện, cũng đem trận pháp thủ hộ cao cấp nhất của Hoàng Dược Cốc mà có thể hối đối bằng điểm tích lũy bày ra.

Sau nhiều lần công kích, quả nhiên mọi thứ đều không có vấn đề gì khiến cho Tần Đồng Long cảm thấy an tâm hơn. Đặc biệt là, loại trận pháp này có bích chướng ngăn cản, cho dù là cấp bậc trưởng lão đi chăng nữa cũng khó lòng dò xét.

Tất nhiên, loại trận pháp có thể hối đối ở Hoàng Dược Cốc nghĩa là đã được cao tầng bên trong ngấm ngầm đồng ý. Dù sao bất cứ ai cũng đều có bí mật của riêng mình.

Tần Đồng Long mặc dù an tâm nhưng cũng không dám lơ là. Những ngày qua ngoại trừ thân pháp, võ kỹ và tu luyện, hắn chưa bao giờ để lộ ra bên trong thân thể vẫn còn một đạo thần hồn.

Kể từ khi bị Trác Phàm thanh tẩy, Ám Độc Thần Long bên trong cơ thể của Tần Đồng Long đã lâm vào tình trạng ngủ say. Lệ khí trên người của nó không còn nữa, thay vào đó là khí tức âm trầm tựa như địa long đang liên tục tích lũy.



Tần Đồng Long thử đưa thần thức dung nhập vào thức hải, chỉ thấy Ám Độc Thần Long đang cuộn mình lại, bộ dáng ngoan ngoãn, thi thoảng nó phát ra một tiếng gầm gừ rồi lại thôi.

Tần Đồng Long không biết rốt cuộc khi ấy Trác Phàm đã làm gì. Bất quá, hắn có thể chắc chắn một điều, sự biến hóa của Ám Độc Thần Long hiện tại đang theo chiều hướng vô cùng tích cực.

Tỉ như lúc tu luyện, nhờ có thần hồn ôn dưỡng mà tốc độ thăng cấp của tinh thần lực tăng lên gấp ba. Hiện tại nhờ nó đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền thất trọng dù đang trong cảnh giới Đoán Cốt.

Mặt khác, tuy bề ngoài tu vi chỉ có Đoán Cốt nhưng nếu trong tình huống cấp bách dùng đến bí pháp của Tần gia, hắn vẫn có thể miễn cưỡng cùng cao thủ Thần Chiếu liều mạng. Đây là tầng bí mật thứ hai mà Tầng Đồng Long không muốn cho ai biết.

Đó là một sự đánh đổi thậm chí tổn hại đến cả căn cơ tu luyện nhưng cũng không thể phủ nhận tác dụng của nó.

Lúc này đây, Tần Đồng Long đang nhắm mắt lại, trong đầu thôi diện lại trận đấu của Nhạc Bất Quân và Mạc Thiên Sinh. Khi ấy, hắn là người ở gần với hai bọn họ nhất nên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

“Luận về tu vi, Nhạc Bất Quân rõ ràng cao hơn Mạc Thiên Sinh rất nhiều, thậm chí cả bí pháp tăng lên cảnh giới Thiên Huyền càng chứng minh cho điều đó. Vậy thì lí do tại sao hắn lại bại?”

Một dấu chấm hỏi lập tức hiện ra trong đầu của Tần Đồng Long.

“Mỗi hành động của Mạc Thiên Sinh đều vô cùng ổn trọng, huyễn bộ kì ảo khó lòng phân biệt thật giả. Mà lại, mỗi khi hắn xuất chiêu đều dùng toàn lực và gần như chẳng có chút động tác thừa nào như thể hắn đã thực hiện điều đó cả nghìn lần. Đặc biệt là một đòn cuối cùng không phải võ kỹ nhưng phản phất như có lực lượng trời đất dung nhập vào bên trong.”

Thế rồi, Tần Đồng Long từ từ mở mắt. Ở đáy đồng tử của hắn hiện lên một tia sáng khó hiểu đang ngày một bùng lên. Cho đến khi toàn thân nở rộ lam sắc sẫm màu, dòng nguyên lực tuông trào như vòi phun.



Hắn tiến tới, dẫm mạnh một bước bắt đầu mô phỏng động tác của Mạc Thiên Sinh. Ngoại trừ hạ bộ, số nguyên lực còn lại đều tập trung nơi cánh tay hội tụ tại chuỷ thủ, mặt hướng về phía trước.

Trong mắt Tần Đồng Long lúc này chỉ có mỗi bức tường bằng đá ở chính diện. Xung quanh hắn, mặt đất bắt đầu rung động, từng viên đá nhỏ nương theo dòng nguyên lực phóng thích mà kịch liệt lắc lư.

“Yaa!”

Tần Đồng Long hét lên một tiếng đồng thời hai tay chém mạnh. Đao khí lần nữa bay ra.

Nhưng mà khác so với lần trước.

Một đòn này nhìn như rất nhanh nhưng thực chất lại quá mức chậm chạp so với những gì hắn đã từng làm trước đây. Chỉ là, mỗi khi đao khí di chuyển đều để lại vết cắt sâu dưới mặt đất và không hề có dấu hiệu bị bào mòn. Những nơi nó đi qua, bụi đất nổi lên mù mịt, cây cối vụn vỡ. Mọi thứ đều giống như miếng đậu phụ dễ dàn bị đập nát.

Mà đao khí kia thì không hề dừng lại. Vẫn với tốc độ ấy, nó lao tới bức tường bằng đá kia làm cho trận pháp hoạt động.

“Đùng!”

Tiếng v·a c·hạm đến đinh tai nhức óc quanh quẩn bát phương đến vài tức sau mới miễn cưỡng ngưng lại.

Tần Đồng Long từ từ mở mắt sau khi cát bụi lắng xuống. Hắn nhìn về nơi xảy ra v·a c·hạm. Ở đó mọi thứ không hề nguyên vẹn, thay vào đó bên trên bức tường bằng đá đã xuất hiện một vết chém dài, ngay cả phù văn đều bị đứt đoạn.



Lúc ấy, bốn cái tụ linh trận tại bốn phương giống như tự hành kích hoạt. Dòng linh khí nồng đậm ngưng đặc thành làn khói màu xanh nhanh chóng tẩm bổ trận pháp đem phù văn nối liền trở lại.

Trận pháp hoàn thiện như cũ, chỉ có vết cắt sâu trên bức tường bằng đá là vẫn không cách nào xoá nhoà.

Phải tận đến lúc ấy, khoé miệng Tần Đồng Long mới chậm rãi nở ra một nụ cười mãn nguyện.

“Thì ra là thế. Sau cùng thì dù nhanh mà không mạnh cũng chỉ như châu chấu đá xe không chút sát thương nào.”

Như tìm ra chân lý mới cho phong cách tu hành của mình, Tần Đồng Long cảm thấy càng thêm hứng khởi. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đầy tính mỉa mai vang lên.

“Ngươi cảm thấy, từ bỏ tốc độ chỉ tập trung vào cường công thì bản thân sẽ mạnh lên thật sao?”

Tần Đồng Long giật mình quay lại theo bản năng, thân thể tự động vận chuyển nguyên lực đồng thời đem chuỷ thủ đặt ở trước mặt thủ thế.

Phải biết nơi này chính là động phủ của Tần Đồng Long. Bất kì ai tiến vào phạm vi trận pháp thủ họ đều sẽ không thoát khỏi sự dò xét của hắn. Đó còn chưa nói đến sự mẫn cảm của bản thân trước nguy hiểm nữa.

Vậy nhưng đối phương vào đây mà không có bất kì một tiếng động gì, ngay cả trận pháp đều không phát giác. Điều này chỉ có thể chứng minh người tới là tồn tại vô cùng kinh khủng.

Có điều, khi nhìn đến, những gì mà Tần Đồng Long thấy chỉ là một nam nhân bình thường không chút ba động, không nhìn rõ thực lực nông sâu. Bất quá, khi nhìn rõ gương mặt, sự căng thẳng lập tức hiện ra.

“Tiền bối!” Tần Đồng Long lên tiếng, có điều sự đề phòng không hề giảm bớt chút nào.

Trác Phàm không để ý mà từng bước đi tới quan sát vết chém trên vách đá kia rồi khẽ lắc đầu: “Thật tệ hại.”