Chương 247: Tu Luyện (3)
Bên ngoài Long Hồn Luyện Khí Tháp, Ngũ trưởng lão ngồi ở trung tâm mê trận bỗng dưng ngưng tụ ánh mắt nhìn về phía tầng thứ năm. Nơi đó hoàng quang nổi lên, ngũ thải vân vụ không ngưng lưu chuyển, ẩn ẩn có vài hình bóng lập lòe không thể nhìn rõ.
“Đứa nhỏ này rốt cuộc đang tu luyện cái gì mà có thể gây nên dị tượng như thế?”
Nói rồi, Ngũ trưởng lão lập tức đi tới xem thử.
Long Hồn Luyện Khí Tháp có thể coi là nơi tu luyện trọng điểm của Hoàng Dược Cốc. Sở dĩ tông môn lọt vào một trong bảy tông đứng đầu Chu Thiên Đại Lục thì ngoài thuật luyện đan ra còn nhờ phân nửa vào chỗ này.
Khi Ngũ trưởng lão vừa đến, dị tượng theo đó cũng biến mất, thứ mà ông ta nhìn thấy chẳng qua là Mạc Thiên Sinh đang từ từ thu hồi nguyên lực.
Vừa thấy Ngũ trưởng lão, Mạc Thiên Sinh lập tức đứng dậy hành lễ. Có điều ông ta phất tay truyền ý niệm: “Không cần đa lễ. Hiện tại nếu ngươi còn hấp thu long khí được nữa thì có thể tiếp tục, nếu không thì rời đi. Sau này vẫn có nhiều cơ hội trở lại tu luyện lần nữa.”
Vậy nhưng Mạc Thiên Sinh lại lắc đầu: “Đệ tử vẫn còn muốn ở đây tu luyện một thời gian nữa.”
Một sự kinh ngạc thoáng hiện qua gương mặt Ngũ trưởng lão. Theo lý mà nói, người đầu tiên tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp đều không duy trì được quá mười ngày, cho dù có linh đan diệu dược thì cùng lắm nửa tháng mà thôi. Thế mà Mạc Thiên Sinh bây giờ đã tu luyện được hơn hai mươi ngày mà vẫn còn muốn tiếp tục.
“Tiểu tử. Dục tốc bất đạt. Cho dù ngươi hấp thụ nhiều long khí đi nữa mà không tiêu hóa hết thì cũng chỉ tổ lãng phí mà thôi. Mặc khác, long tức cuồng bạo vô cùng khó tiêu trừ, một khi không cẩn thận kinh mạch sẽ lập tức đứt gãy, đan điền đều vỡ nát. Ngươi đây chính là đang chơi với lửa đấy.”
“Đa tạ Ngũ trưởng lão cảnh báo. Có điều đệ tử xuất phát chậm hơn người khác cho nên có cơ hội liền không muốn bỏ lại. Trước đây ngài từng nói không nên đứng mãi trong vùng an toàn vì vậy cho dù mạo hiểm đi nữa cũng nhất định làm tới cùng.”
Nghe tới đây, gương mặt Ngũ trưỡng lão dần dần giãn ra. Mạc Thiên Sinh đang dùng chính lời của ông khi nói với Vân Nham để trả lời vậy thì còn cách nào khác đâu. Nếu như còn cố khuyên can chẳng phải đang tự vả mặt chính mình.
Nhìn bộ dạng Mạc Thiên Sinh cung kính như thế khiến cho Ngũ trưởng lão có loại cảm giác vô lực tiếp tục. Thế là ông quay người trở về chỗ cũ chỉ truyền lại vài lời: “Ngươi có thể tiếp tục. Bất quá thời gian tu luyện tối đa cho lần đầu tiên chỉ có hai tháng mà thôi.”
“Đệ tử đã rõ.” Mạc Thiên Sinh cúi người đáp mặc kệ Ngũ trưởng lão đi xa rồi có nghe hay không.
Trên thực tế, không có quy định nào giới hạn thời gian tu luyện bên trong Long Hồn Luyện Khí Tháp cả. Ngũ trưởng lão làm vậy cũng không phải chèn ép Mạc Thiên Sinh mà là lo lắng cho hắn.
“Còn hơn một tháng nữa sao? Như vậy cũng nhiều lắm rồi.”
Suy nghĩ một hồi, Mạc Thiên Sinh bèn đứng dậy lấy ngọc bài của mình ra khỏi phiến đá. Hắn bước đến bên cạnh hai vòng xoáy không gian sau đó trầm ngâm.
Cuối cùng, Mạc Thiên Sinh đi lên tầng thứ sáu.
Một khắc bước vào, toàn thân Mạc Thiên Sinh lập tức run rẩy. Long khí ở đây quá mức nồng đậm, còn có Tụ Linh Trận trung cấp ở xung quanh đang không ngừng ngưng tụ tinh nguyên của trời đất.
Bố trí nơi đây cũng tương tự như ở tầng thứ năm, có điều phiến đá kia đặc biệt sáng hơn một chút, lam quang nhàn nhạt nhu hòa còn có một lư đỉnh tỏa ra mùi trầm hương dịu nhẹ.
Không suy nghĩ nhiều, Mạc Thiên Sinh lập tức ngồi xuống tu luyện.
Quả thật đúng như lời Ngũ trưởng lão và Trương Hàn Thiết nói, mức độ tinh thuần của long khí một tầng lại cao hơn một tầng. Sự cuồng bạo tích trữ chậm hơn, chỉ có dòng nguyên lực thuần túy đang không ngừng tẩm bổ thân thể của hắn.
Nhưng rất nhanh, Mạc Thiên Sinh liền nhận ra một vấn đề. Đan điền của hắn đang nhanh chóng tràn đầy long khí. Chỉ mới một ngày trôi qua mà đã tích trữ được sáu phần mười chưa kịp hấp thụ. Mặc kệ hắn có vận công tiến hành tiêu hóa vẫn chỉ được một bỏ chín.
Long khí cứ như con sóng vỗ vào bờ, lúc thì ồ ạt tiến vào, khi lại lùi ra rất xa. Mạc Thiên Sinh muốn dùng nguyên lực giữ lại đều vô tác dụng.
“Giờ thì ta đã hiểu tại sao Ngũ trưởng lão lại nói đừng vội lên tầng cao hơn rồi. Hóa ra long khí càng tinh thuần càng không dễ hấp thu. Dù sao ta là nhân loại chứ đâu phải long tộc.”
Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Sinh lập tức thi triển Hoàng Long Chân Khí. Nhờ trước đó đột phá kèm theo Ngũ Thải Liên Hoa và Linh Tuyền tẩy rửa khiến công pháp này đang có dấu hiệu đột phá.
Tuy nhiên, bích chướng của tầng thứ năm quá mức cứng đầu, mặc kệ hắn trùng kích bao lần đều không cách nào làm được.
Trác Phàm đã từng nói, từ tầng thứ năm trở đi sẽ có biến hóa rất nhiều vì thế muốn đột phá trừ phi có cơ duyên nếu không khó lòng mà làm được.
“Xem ra chỉ có thể mượn long khí ở đây tiến hành đột phá mà thôi.”
Dưới sự thi triển của Mạc Thiên Sinh, dòng nguyên lực lập tức tỏa ra bên ngoài. Trên cơ thể của hắn hình thành nên khôi giáp mơ hồ tựa như lớp vảy của loài rồng.
Mạc Thiên Sinh biết đó chỉ là ảo ảnh mà thôi, tác dụng phòng thủ hay t·ấn c·ông thực tế lại vô cùng hạn chế. Dù sao trước đây tu luyện Hoàng Long Chân Khí đều là dùng linh khí bình thường tẩm bổ, nào có chút long khí nào đâu. Chỉ có khi bắt đầu tu luyện ở Long Hồn Luyện Khí Tháp thì mới miễn cưỡng xuất hiện mà thôi.
Giờ khắc này, nương theo nguyên lực phóng đại, Tụ Linh Trận xung quanh kết giới tức thì nổi lên, dòng long khí bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang hội tụ như một dải lụa không ngừng chui rúc vào bên trong cơ thể của Mạc Thiên Sinh.
“Phá cho ta!”
Mạc Thiên Sinh hét lên một tiếng đồng thời điên cuồng trùng kích bích chướng của tầng thứ năm.
Mười ngày sau.
“Cuối cùng cũng có thể duy trì một tháng ở tầng thứ bảy rồi. Đáng tiếc long khí chỉ có thể giữ lại một phần ba.”
“Vân Nham sư huynh nói vậy không sợ người khác tức c·hết sao? Ngươi tự lực một tháng giữ lại một phần ba long khí, trong khi chúng ta dùng một hơi năm mươi viên Hồi Toàn Đan mới duy trì chừng ấy thời gian mà chỉ giữ lại một phần mười.”
“Đúng vậy. Ta thật sự rất mong chờ lần tỉ đấu sắp tới giữa các tông rồi đấy. Chỉ cần hấp thu hết từng ấy long khí, có khi Vân Nham sư huynh sẽ đột phá đến Thần Chiếu tam trọng cũng không biết chừng.”
“Nhiêu đó vẫn chưa được. Còn kém xa lắm.”
Trước câu nói cùng vẻ mặt nghiêm túc của Vân Nham, những người khác chỉ biết cười khổ.
Vân Nham nói không hề sai. Mặc dù ở Hoàng Dược Cốc, trong số các đệ tử thì thực lực của hắn là mạnh nhất nhưng nếu so với đệ tử đời thứ nhất Thánh Hỏa Sơn hay Thiên Khôi Tông thì chỉ thuộc hạn trung bình mà thôi, thậm chí có khi còn kém cạnh vài đệ tử đời thứ hai ấy chứ.
Vân Nham bất giác nhìn sang Viêm Liệt ở bên cạnh.
Từ đầu chí cuối, Viêm Liệt đều không nói lời nào, cũng chẳng hay khoe mẽ. Tuy nhiên Vân Nham biết khả năng hấp thu long khí vẫn còn thua Viêm Liệt một bậc.
“Viêm Liệt. Sau khi hấp thu linh khí, chúng ta thử giao đấu một trận đi. Cả các đệ…”
“Đột nhiên đệ cảm thấy không khỏe. Chắc phải nhanh trở về động phủ tu luyện thôi.”
“Ta phải ra ngoài làm chút nhiệm vụ. ở trong Long Hồn Luyện Khí Tháp nghẹt thở quá.”
Nghe thấy lời này, những đồng môn khác không chủ động lại đi nhanh hơn.
“Vân Nham sư huynh lại bắt đầu rồi đấy. Tránh gấp đi thôi.”
Chỉ có Viêm Liệt lắc đầu cười khẽ gật đầu: “Được. Ba tháng sau chúng ta luyện tay.”