Chương 245: Tu Luyện (1)
Trác Phàm đứng bên ngoài lặng lẽ nhìn bình minh lần nữa ló dạng trên vòm trời. Xung quanh Hoàng Dược Cốc đều là linh thảo và những tán lá rậm rạp khiến cho khí hậu ngày hạ không quá nóng bức, ngược lại còn có chút gió nòm mát rượi.
Một lúc sau, Trác Phàm quay đầu nhìn về phía căn phòng đã đóng kín năm ngày đêm.
Hôm nay là ngày Mạc Thiên Sinh đến Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện.
Tiếng cót két ma sát vang lên, hai cánh cửa từ từ hé mở, Mạc Thiên Sinh ở bên trong bước ra mang trên mình bộ lam bào bóng bẩy. Bên trong hắn mặc một chiếc áo lam màu trắng dùng thắt lưng buộc ngang bụng chia thân thể làm hai phần cân đối.
Mạc Thiên Sinh vẫn gầy gò như trước, có điều nhờ bộ y phục che đi khuyết điểm khiến cho gương mặt trắng sữa bị nắng vàng chiếu vào càng thêm rạng rỡ và bắt mắt.
Thấy Trác Phàm đứng ở đó, Mạc Thiên Sinh liền đi tới khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Nơi này quá mức đông người, về phần lễ nghĩa sư đồ không tiện bày ra.
Trác Phàm mỉm cười: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Nghe vậy, Mạc Thiên Sinh chợt gãi đầu cười ngây ngô: “Đệ chưa từng đến Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện nên chẳng biết phải chuẩn bị cái gì cả. Có điều cơ thể đã được điều chỉnh ở trạng thái tốt nhất.”
“Vậy là được rồi. Kế tiếp tiến vào bên trong, gặp được cơ duyên gì phải xem ở ngươi rồi. Bất quá ta nhắc nhở một chút, Long Hồn Luyện Khí Tháp vô cùng phù hợp đối với tu luyện Hoàng Long Chân Khí. Thời gian tu luyện bên trong, ngươi nên tìm cách đột phá nó đến đệ ngũ trọng, như vậy thì một khi thi triển nhất định sẽ có uy lực kinh ngươi.”
“Vâng. Đệ đã hiểu.”
Mạc Thiên Sinh gật đầu, gương mặt tràn đầy mong chờ. Theo như Trác Phàm từng nói, uy lực của Hoàng Long Chân Khí bắt đầu từ tầng thứ năm sẽ có biến hóa nghiêng trời.
Hiện tại hắn đã đạt tới Đoán Cốt ngũ trọng, nếu có thêm Hoàng Long Chân Khí tầng thứ năm thì gặp phải cao thủ Thiên Huyền vẫn đủ sức chống trả, thậm chí liều mạng ác chiến cũng không có vấn đề gì.
Tất nhiên, những thứ này chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Sự chênh lệch về nguyên lực, kinh nghiệm lẫn tốc độ vẫn còn phải xét tới. Bất quá, bài tẩy của Mạc Thiên Sinh cũng đâu phải ít.
Phải biết rằng ở trận đấu với Nhạc Bất Quân, Mạc Thiên Sinh vẫn chưa dùng toàn lực. Thế mạnh của hắn không chỉ là cường công mà còn có tuyệt học ám khí Đường Môn.
Chỉ là trừ phi trong trận chiến sinh tử, nếu không Mạc Thiên Sinh sẽ không dùng đến chúng, dù sao những thứ này một khi ra tay sẽ vô cùng tàn nhẫn.
“Đại ca yên tâm, lần này ta có nắm chắc bản thân sẽ đột phá. Đừng quên cách đây không lâu ta đã hấp thụ Ngũ Thải Liên Hoa còn trải qua Linh Tuyển tẩy rửa.” Mạc Thiên Sinh vỗ ngực nói.
“Có kết quả rồi hẵn nói.” Trác Phàm bật cười phất tay.
Thấy thế, Mạc Thiên Sinh liền chắp tay sau đó rời đi. Dọc hành lang, hắn nhìn thấy rất nhiều tân sinh đang dọn dẹp đồ đạc.
Cũng dễ hiểu thôi, nơi này chỉ là chỗ ở tạm thời, đợi khi tân đệ tử chọn được phương hướng tu luyện thì sẽ dọn đến đó. Mạc Thiên Sinh không quá để tâm đến chuyện này nên cứ một đường mà đi.
Ở Hoàng Dược Cốc này, chỗ ở là thứ duy nhất không hề thiếu. Bất kì một nơi nào đều ngập tràn linh khí, chỉ cần dùng điểm tích lũy đổi lấy trận pháp bảo hộ và thuê một nơi nào đó vừa mắt là được.
Bất quá, những nơi tốt đều sẽ bị người khác chiếm trước hoặc là tốn rất nhiều điểm tích lũy mới thuê được. Mỗi tháng để duy trì động phủ tu luyện, ngọc bài của đệ tử đều bị trừ một số điểm nhất định.
Đấy cũng là lý do vì sao trên đường đi, Mạc Thiên Sinh phát hiện rất nhiều sư huynh sư tỷ thay nhau ra ngoài lịch luyện hoặc là làm nhiệm vụ kiếm thêm tiêu vặt.
Tất cả những chuyện này là Mạc Thiên Sinh được Trương Hàn Thiếc thông tri sau khi tỉnh lại. Có điều, hiện tại hắn không cần quá để ý. Dù sao bản thân đang có hơn hai vạn điểm nên trong một thời gian ngắn vẫn tương đối ổn định.
Long Hồn Luyện Khí Tháp không ở gần cổ thụ mà ở cách đó khá xa. Bởi vì nó không thể di chuyển nên mọi người trong tông cũng chẳng còn các nào khác.
Lúc vừa đến, đập vào mắt Mạc Thiên Sinh là hình ảnh con tháp cao trăm trượng, xung quanh bố trí dày đặc Tụ Linh Trận. Không những thế, bốn cái mê trận cũng được đồng thời phát động ngày đêm nhằm che giấu sự hiện diện của Long Hồn Luyện Khí Tháp, nếu không một tòa tháp cao như vậy là sao không ai nhìn thấy được chứ. Chỉ khi được phép tiến vào bên trong mê vụ thì sự đồ sộ ấy mới lộ ra.
Một khắc tiến vào, Mạc Thiên Sinh liền cảm giác khắp nơi trên thân thể đang đặc biệt run rẩy. Đó không phải áp lực đè nén mà là sự hưng phấn và khao khát.
Cơ thể Mạc Thiên Sinh bất giác nóng lên, một luồng khí màu vàng tựa hồ cộng hưởng cùng với khí tức của Long Hồn Luyện Khí Tháp bất tri bất giác dao động kịch liệt. Mà ở trên trán, một cái phù văn lập lòe theo đó thoắt ẩn thoắt hiện.
Còn chưa tiến vào, Mạc Thiên Sinh đã cảm thấy đây chính là nơi để thực lực của hắn lại tăng thêm một bước lớn nữa.
“Lần đầu tới đây ta cũng có cảm giác như thế đấy.”
Mạc Thiên Sinh quay lại nhìn người vừa nói chuyện.
Vân Nham, đại đệ tử và cũng được định là người kế nhiệm Cốc chủ trong tương lai đang mỉm cười nhìn Mạc Thiên Sinh.
Đợt tu luyện lần này không chỉ mỗi đệ nhất tân sinh mà còn có cả đệ tử nội môn tham gia. Ngoại trừ Vân Nham còn có vài gương mặt khác mà Mạc Thiên Sinh từng gặp. Trong đó, Viêm Liệt là người có khí tức bàng bạc nhất.
Ngay khi bọn họ tiếp cận phạm vi của Long Hồn Luyện Khí Tháp thì một thân ảnh từ trong hư vô hiện ra. Trên thực tế, đấy là tác dụng che giấu khí tức của mê trận mà thôi.
“Tham kiến Ngũ trưởng lão.”
Năm người đồng thời cung kính cúi đầu hành lễ. Ngoại trừ Mạc Thiên Sinh ra, Vân Nham và ba người khác lần lượt đem lệnh bài của mình đưa tới trước mặt Ngũ trưởng lão.
Đáy mắt của Ngũ trưởng lão cong thành một hình cầu vồng. Gương mặt chữ điền cùng những nếp nhăn cùng với thái độ ôn tồn tạo cho người ta cảm giác hiền lành khó tả.
“Hạn một năm sắp tới rồi, Vân Nham, ngươi có nắm chắc không?”
“Đệ tử sẽ cố gắng hết sức mình.”
“Biết lượng sức là tốt nhưng đôi khi cũng phải tin tưởng ở bản thân. Chỉ có như thế ngươi mới muốn phấn đấu hết mình, đừng chỉ mãi đứng ở trong vùng an toàn.”
“Đệ tử đã rõ. Đa tạ trưởng lão chỉ điểm.”
Trước sự dạy dỗ của Ngũ trưởng lão, Vân Nham lại cúi người càng sâu.
Ngũ trưởng lão tiếp tục nói chuyện với ba người còn lại. Dường như bọn họ tương đối thân quen nên chẳng có chút dấu hiệu xa cách nào.
Cuối cùng, Ngũ trưởng lão dừng lại ở Mạc Thiên Sinh rồi ôn tồn nói: “Đứa trẻ này thiên phú không tồi. Lần đầu tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp ta khuyên ngươi nên bắt đầu ở tầng thứ năm một thời gian, đợi khi bản thân hoàn toàn quen thuộc với long tức mới đến tầng thứ sáu tu luyện. Còn như tầng thứ bảy vẫn còn quá sức không nên mạo hiểm.”
“Đệ tử xin ghi nhớ lời của người.” Mạc Thiên Sinh cung kính nói.
“Không cần đa lễ. Ta chỉ là cảm thấy ngươi chịu thiệt nên mở miệng chỉ điểm một câu. Còn đạt được cơ duyên thế nào thì chỉ có thể dựa vào bản thân của mình mà thôi. Giờ thì tiến vào bên trong đi.”