Chương 243: Thiên Phú Tốt Nhưng Không kiêu Ngạo
Nghe được những lời này, Mạc Thiên Sinh không thể không kinh hãi. Hoàng Dược Cốc gồm có ba đời đệ tử. Đời thứ nhất là thuộc nội môn được trọng tâm bồi dưỡng. Đời thứ hai là những đệ tử vào được một thời gian có biểu hiện tốt, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch liền có thể tiến vào nội môn. Còn như đệ tử đời thứ ba bao gồm các tân sinh và cả những đệ tử có cố gắng nhưng chưa đạt yêu cầu.
Mà lại, các trưởng lão khác đều không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Việc Mạc Thiên Sinh trở thành đệ tử đời thứ hai dường như là chưa được nói cho bất kì ai, chỉ có một tay Đại trưởng lão quyết định.
“Đại trưởng lão. Điều này dường như không hợp quy tắc cho lắm.”
Những người khác lần lượt truyền âm nhắc nhở nhưng Đại trưởng lão lập tức phất tay không để ý mà nhìn Mạc Thiên Sinh.
Mạc Thiên Sinh toàn thân tê dại, cảm giác bị vô vàng ánh mắt hướng về phía này liền sợ hãi đến độ không nói được gì. Theo bản năng, hắn quay đầu nhìn xung quanh như thể tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đáng tiếc, Trác Phàm không hề ở đây. Mà lại, cho dù có ở đây thì trong tình huống này hắn có thể giúp được gì đâu.
Mà thấy Mạc Thiên Sinh như thế, Đại trưởng lão lại lần nữa mở miệng: “Không những thế, nếu ngươi muốn học đan đạo, ta có thể nhận ngươi làm đệ tử chân truyền. Còn như muốn tăng thực lực, ta còn có thể cho ngươi đặc cách đến Thánh Hỏa Sơn tu luyện.”
Lần này, các trưởng lão lần lượt hít một ngụm khí lạnh. Phải biết ngay cả Nhạc Bất Quân được cho là thiên phú hàng đầu Hoàng Dược Cốc cũng chưa từng có đãi ngộ như thế này. Tất cả đều mịt mù không biết mục đích thật sự của Đại trưởng lão là sao cả.
Bất kể là đệ tử chân truyền hay được đích thân Đại trưởng lão giới thiệu sang Thánh Hỏa Sơn tu luyện đều là mơ ước của tất cả đệ tử. Nhưng mà khi đám người kia tưởng Mạc Thiên Sinh sẽ hưng phấn đồng ý thì điều họ không ngờ tới lại xảy ra.
Chỉ thấy Mạc Thiên Sinh cung kính cúi đầu hành lễ sau đó dõng dạc nói: “Đệ tử Mạc Thiên Sinh vừa mới gia nhập Hoàng Dược Cốc chưa được một tháng sao dám trèo cao. Cho dù đồng ý đi nữa thì các sư huynh khác cũng chẳng chấp nhận điều này. Bản thân đệ tử chỉ muốn tìm một nơi chuyên tâm tu luyện chứ nào có ước mơ xa xôi như thế nên mong Đại trưởng lão thành toàn thu lại lời vừa rồi.”
Ngay lập tức, gương mặt của Đại trưởng lão liền trầm xuống, một cỗ uy áp vô hình tản mát sang bốn phía khiến không khí trở nên nặng nề. Mà Mạc Thiên Sinh là người trực tiếp nhận phải uy áp nhịn không được khẽ run lên.
“Đại trưởng lão.”
“Câm miệng!”
Đại trưởng lão quát lớn khiến cho Nhị trưởng lão đang định mở lời khuyên can lập tức nuốt vào.
Nhị trưởng lão có thể cảm nhận được Đại trưởng lão đang vô cùng nghiêm túc. Nhưng nếu ngẫm kĩ lại sẽ thấy điều này chẳng có gì sai.
Thân là trưởng lão của một tông môn, hiện tại còn là người quản lí mọi sự trên dưới, Đại trưởng lão đã mở miệng tạo cơ hội vậy nhưng Mạc Thiên Sinh lại thẳng thắn từ chối, điều đó khác nào vả mặt ông ta đâu.
Lúc này đây, Đại trưởng lão không còn dáng vẻ hiền từ ôn tồn mà ngập tràn uy nghiêm.
“Mạc Thiên Sinh, nếu như ngươi đã suy nghĩ thấu đáo như vậy thì ta cũng không bắt ép làm gì. Trận cá cược lần trước tuy rằng ngươi thắng nhưng cũng có sự góp sức của những người khác, thế nên mười một vạn điểm sẽ được chia đều cho bọn họ. Hiện tại ngươi có thể trở về chuẩn bị một chút, năm ngày sau bắt đầu tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện.”
Ngay khi Đại trưởng lão dứt lời, Mạc Thiên Sinh liền cung kính cúi đầu: “Mạc Thiên Sinh đã rõ. Đệ tử xin phép cáo lui.”
Nhìn thấy biểu hiện đó, tất cả mọi người đều không cấm kinh ngạc. Theo lí thường mà nói, Mạc Thiên Sinh nhất định phải b·iểu t·ình mới đúng. Phải biết mười một vạn điểm chia đều cho năm thì mỗi người nhiều nhất chỉ có hơn hai vạn. Nếu lúc đầu Mạc Thiên Sinh không chấp nhận cá cược thì cũng có sáu vạn điểm rồi. Đây chẳng khác gì bắt chẹt hắn cả.
Có điều bọn họ nào biết, điểm tích lũy ở Hoàng Dược Cốc thì quan trọng đấy nhưng mục đích của Mạc Thiên Sinh từ đầu là vị trí đệ nhất, được sự công nhận của Trác Phàm mà thôi. Dù sao điểm của hắn cũng rất nhiều, trong thời gian ngắn không thể nào tiêu xài hết được.
Trái lại là những đồng đội kia, thiên phú bọn họ tuy cao nhưng khác Mạc Thiên Sinh ở chỗ hắn có sư phụ chỉ điểm. Chính vì thế, việc chia điểm tích lũy coi như một cách san sẻ giúp bọn họ cũng không vấn đề gì.
Chỉ là khi ra bên ngoài, đối diện với bầu trời xanh thẳm, Mạc Thiên Sinh vẫn nhìn không được thở dài một tiếng. Vốn nghe đồn Đại trưởng lão là người thấu tình đạt lí nhưng nhìn qua lại không giống như vậy.
Lúc này đây, trong phòng chỉ còn lại các vị trưởng lão hội họp. Nhị trưởng lão là người đầu tiên mở lời chất vấn: “Đại trưởng lão, vừa rồi ngươi làm vậy là có ý gì? Rõ ràng mọi chuyện đâu nhất thiết phải xé ra to như vậy.”
“Nhị ca, đừng quá kích động. Ta tin tưởng Đại trưởng lão có thâm ý riêng.” Lục trưởng lão nói.
Các trưởng lão đều là huynh đệ đồng môn. Sau khi cốc chủ đăng vị, mọi người đều giữ thói quen xưng huynh gọi đệ như trước. Chỉ có Đại trưởng lão là cây cao đón gió không thể tùy tiện như vậy.
Bầu không khí trong phòng thoáng chốc ngưng đọng lại, tất cả ánh mắt đều tập trung vào người đứng tuổi nhất.
“Tuổi trẻ có thiên phú là tốt, nhưng không thể để đứa nhỏ này quá tự phụ. Hiện tại ta phải chèn ép một tí hi vọng Mạc Thiên Sinh có thể lĩnh ngộ chân ý bên trong. Nếu vì chuyện này mà cảm thấy ta không công bằng thì chỉ có thể trách tâm cảnh của hắn chưa đủ thôi.”
“Nhưng nếu vừa rồi, Mạc Thiên Sinh đồng ý làm đệ tử của ngài, hoặc là đến Thánh Hỏa Sơn tu luyện thì sao?” Nhị trưởng lão tò mò.
“Cái này cần phải hỏi sao? Lúc ấy nó sẽ đối mặt với những thiên tài thật sự, những hòn ngọc thô đang ngày một phát sáng. Một là Mạc Thiên Sinh sẽ càng chói mắt, hai là hắn sẽ bị lu mờ hoàn toàn. Đây chính là một sự đánh cược của Đại trưởng lão.”
“Lục sư đệ nói không sai. Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đại trưởng lão gật đầu.
“Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút không công bằng với hắn. Dù sao ban đầu hắn có tới sáu vạn điểm lận đấy.” Nhị trưởng lão tặc lưỡi.
“Nhị đệ, có điều này ngươi không biết. Số điểm kia là Tiểu Giao Long đi thu ngọc bài chúng ta phát ra ở bên trong đầm lầy đưa cho Mạc Thiên Sinh. Đây không phải bản thân hắn lấy được.” Đại trưởng lão nói.
“Sao có thể? Tiểu Giao Long bình thường không gây phiền phức cho đám đệ tử thì thôi, vì cớ gì bây giờ lại giúp đỡ Mạc Thiên Sinh chứ?”
“Cái này ta cũng đang tự hỏi. Bất quá, giờ không phải lúc để điều tra chuyện này. Còn thứ quan trọng hơn cần phải quan tâm.”
“Hả? Là chuyện gì?”
“Tiểu Giao Long dường như muốn thăng cấp. Hiện tại nó tại Long Hồn Luyện Khí Tháp tập trung trùng kích.”
Các trưởng lão lập tức kinh hỉ. Là linh thú có huyết mạnh gần với rồng nhất, Tiểu Giao Long cơ hồ lên cấp cực kì khó khăn. Bất quá, mỗi lần thăng cấp, thực lực của nó sẽ bành trướng vô cùng kinh khủng. Hiện tại chỉ mới cấp bốn nhưng đã đủ để so sánh với tu giả Thiên Huyền. Giả sử nó đột phá thành công thì chẳng phải gặp cao thủ Thần Chiếu cũng chẳng có vấn đề gì hay sao?
Tất nhiên, ở đại lục Chu Thiên này, Thần Chiếu Cảnh chẳng là gì cả nhưng phải xét tới tiềm lực mới được. Và Tiểu Giao Long đang có nắm giữ tiềm lực vô hạn. Chỉ cần gặp được cơ duyên khiến giao long tiến hóa thành chân long thì Hoàng Dược Cốc sẽ chẳng cần lo trước sợ sau nữa.