Chương 211: Mơ
Ba ngày thoắt cái đã trôi qua, bên trong sâm lâm lúc này hầu nhưng đã không còn ai ngoại trừ một người.
Mạc Thiên Sinh đả tọa ở giữa hồ, thân thể lơ lửng trên mặt nước, xung quanh càng có rất nhiều bong bóng nổi lên.
Việc hắn ngự không không phải vì tu vi đạt tới Thiên Huyền, chẳng qua linh khí trời đất quá mức nồng đậm đang không ngừng hội tụ tại đan điền khiến hắn nhất thời rơi vào minh tưởng sâu.
Trong quá trình ấy, Mạc Thiên Sinh cảm giác não hải đang có một tầng sương mù mờ đặc. Bản thân hắn hóa thành ảo ảnh đi lại bên trong nhưng bao quanh chỉ là màu xám trắng.
“Đây là có chuyện gì?” Mạc Thiên Sinh bất giác tự hỏi.
Mạc Thiên Sinh không ý thức được bản thân như thế nào nên chỉ có thể theo bản năng đi vòng vòng khắp nơi. Và rồi, hắn nhìn thấy phía trước bỗng dưng có một nguồn sáng chiếu vào mắt.
Mạc Thiên Sinh thoáng nheo mày, một tay che đi gương mặt rồi tiến tới.
Vù!
Đúng lúc ấy, không gian bất chợt rực rỡ hào quang, giống như màn đêm vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Đến khí mọi thứ dần ổn định trở lại, Mạc Thiên Sinh mới mở mắt ra. Trước mặt hắn là khoảng không vô tận như ở bên ngoài tinh hà lấp lánh hàng vạn ngôi sao.
“Lại cái gì nữa đây?”
Mạc Thiên Sinh mơ hồ tiếp tục lẩm bẩm. Và rồi, hắn chợt nhìn về phía xa xa, nơi đó có một viên lưu tinh xoẹt qua.
“Hình như không phải vẫn thạch.”
Mạc Thiên Sinh tập trung toàn lực quang sát. Và rồi, hắn nhìn thấy đó là một đầu linh thú đang phi nước đại, tứ chi lấp lánh dạ quang, bộ lông màu trắng xen lẫn vằn đen.
“Tiểu Dạ?”
Ám Kim Sư Hổ chợt dừng lại, vểnh tai lắng nghe bốn phương tám hướng nhưng lại chẳng cảm nhận được gì. Bất quá, lúc sau nó chợt vui mừng như tiểu cẩu nhìn thấy chủ nhận mà chạy vội.
Mạc Thiên Sinh thấy Ám Kim Sư Hổ đi tới bèn đưa tay chào hỏi.
“Tiểu Dạ. Không ngờ ngươi lớn nhanh như vậy nha.”
Vậy nhưng khi ấy, Ám Kim Sư Hổ lại trực tiếp đi xuyên qua cơ thể của Mạc Thiên Sinh. Hắn quay đầu lại thì phát hiện nó đang cọ đầu một cách thân thiết vào người kẻ khác.
Đáng nói là, gương mặt và thân ảnh của người kia như bị một tầng bạch quang che đi khiến Mạc Thiên Sinh không cách nào nhìn rõ, chỉ có đôi mắt màu tím mang lại cảm giác áp bách khẽ lướt qua.
Ngay khi ánh mắt ấy rơi vào, Mạc Thiên Sinh cảm giác lông tơ toàn thân đều bị dựng ngược cả lên.
“Hắn… Hắn nhìn thấy ta?” Mạc Thiên Sinh không dám tin tưởng. Đây có thể là cơn mơ, nhưng lại vô cùng thực tế.
Người kia dời mắt khỏi Mạc Thiên Sinh, một tay ôn nhu sờ đầu của Ám Kim Sư Hổ nhưng rồi bỗng dưng đưa tay nắm chặt.
Không gian bất chợt oanh minh tiếng sấm, tinh hà trên bầu trời đồng thời bạo tạc, v·ụ n·ổ hóa thành một chuỗi âm thanh liên hoàn, vô số mảnh vỡ rơi xuống đại địa.
Mạc Thiên Sinh hoảng hốt vội vàng động thân né tránh. Thế nhưng hắn chợt nhận ra tình huống có chút không đúng. Thân thể muốn đi nhưng bàn chân lại không cách nào di chuyển.
Hết cách, Mạc Thiên Sinh chỉ có thể đứng đó quan sát. Hắn cầu mong đây là một giấc mơ chân thận mà thôi, chỉ cần kết thúc để bản thân tỉnh dậy là được.
“Rắc!”
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một cái vết nứt lớn, không gian điên cuồng vặn vẹo rồi thình lình có một cái chân trồi ra.
Cùng lúc đó, người kia chợt run rẩy thân thể, hai tay liên tục kết ấn. Sau lưng hắn, không gian cũng bắt đầu biến đổi, hàng trăm, hàng nghìn, rồi hàng vạn con linh thú từ bên trong chui ra, đủ mọi loại cấp độ. Thậm chí, ngay cả chân long thiên phượng cũng có.
Một tầng hào quang bảy sắc hóa thành một cái cầu bắt ngang dẫn dắt thú triều xông ra mà đích tới lại là vết nứt kia.
Ngay khi tiếp cận, toàn bộ bọn chúng rống lên một tiếng, trong mắt bị chiến ý bao bọc. Thân thể bọn chúng tỏa ra hào quang rồi chợt hóa thành một đóm sáng mỏng manh.
Một đóm sáng có thể không là gì, có điều số lượng tới cả vạn thì lại khác.
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy vô vàng điểm sáng đang hội tụ thành tấm màn bao phủ vết nứt, vì đó che đi. Mà cái chân kia vừa mới xuất hiện liền bị đẩy lùi, chỉ còn lại tiếng hét phẫn nộ mà thôi.
Phốc!
Mạc Thiên Sinh quay đầu lại thì thấy người kia chợt thổ ra tiên huyết nên muốn chạy lại giúp đỡ thì vẫn như cũ không cách nào động đậy.
Mà người kia không quá để ý chỉ dùng ánh mắt đầu t·ang t·hương nhìn vô vàng điểm sáng dung nhập bên trong vết nứt khiến nó dần nhỏ lại rồi biến mất.
Không hiểu vì sao, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm thấy tâm thần quặn thắt như thể đồng cảm với đối phương.
Lúc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Mạc Thiên Sinh không nói gì, cũng không dám mở miệng nói mà người kia thì khẽ nhấc tay lên chỉ vế phía hắn, khẩu hình miệng hơi động.
“Chuyện gì vậy?”
Mạc Thiên Sinh giật mình mở mắt, toàn thân túa ra mồ hôi lạnh toát. Hắn còn chưa định hình thì bản thân đã rơi xuống mặt hồ đen như mực.
Đến bây giờ, Mạc Thiên Sinh mới nhận ra bản thân vừa tỉnh lại từ minh tưởng. Hắn ngoi lên bờ mặc lại y phục, trong lòng không ngừng hồi tưởng một màn vừa rồi.
“Khẩu hình miệng kia giống như đang nói gì đó nhưng ta không thể nào hiểu được.”
Mạc Thiên Sinh hơi ngừng động tác, ánh mắt co rụt vội vàng cởi áo ra lần nữa.
“Cơ thể của ta?”
Mạc Thiên Sinh kinh hãi. Thân thể của hắn trước kia có phần gọn gàng, bất quá những thớ cơ trong quá trình luyện tập thể chất tương đối rõ ràng. Vậy nhưng giờ đây toàn bộ đều biến mất, thay vào đó là làn da trắng muốt, cánh tay thon gọn nhìn không khác gì như công tử bột.
Mạc Thiên Sinh phảng phất như thể về bản thân của sáu bảy năm trước khi chưa theo Trác Phàm bái sư học nghệ.
“Không được!”
Mạc Thiên Sinh điên cuồng hò hét sau đó tung ra một chưởng.
Ầm!
Thân cây gần đó nhất thời chia năm xẻ bảy chỉ còn lại cái gốc trơ trọi.
Một màn này để cho Mạc Thiên Sinh càng thêm nghi ngờ nhân sinh. Quả thật thân thể hắn đã gầy hơn nhưng lực lượng chỉ tăng chứ không giảm.
“Hoàng Long Khí Đệ Tam Trọng? Ta vậy mà đột phá!”
Mạc Thiên Sinh mừng rỡ không thôi. Hắn vốn cho rằng tầng ba của món công pháp Trác Phàm truyền thụ sẽ rất khó đột phá, dù sao bây giờ tài nguyên tu luyện của hắn đang bắt đầu cạn kiệt. Ai ngờ đâu, trong chuyến đi dự tuyển lần này hắn lại vô tình có được cơ duyên đâu.
“Xì Xì!”
Tiểu Giao Long trường tới, dùng ánh mắt tò mò dò xét Mạc Thiên Sinh sau đó khẽ gật đầu như thể rất hài lòng. Và rồi, nó cuộn người lại chỉ để cái đuôi nâng lên trước mặt Mạc Thiên Sinh.
“Hiểu hiểu. Đây là phần còn lại.”
Mạc Thiên Sinh gật gù sau đó đem Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đưa hết cho Tiểu Giao Long khiến nó vui mừng tiếp tục nhấm nháp.
Thấy bộ dạng Tiểu Giao Long như thế, trong đầu Mạc Thiên Sinh đột nhiên lóe lên một chút ý tưởng. Thế là hắn nhìn con linh thú háo hức kia khẽ nói: “Tiểu đông tây, ngươi hẳn là ấu niên linh thú của vị trưởng lão nào đó của Hoàng Dược Cốc trốn ra ngoài đúng không?”
“Xì…”
Tiểu Giao Long hiểu được lời nói của Mạc Thiên Sinh liền ngưng động tác nhắm nuốt lại. Nó phồng hai cái mang hai bên lên đồng thời lộ ra bài xích đối với hắn.
Mạc Thiên Sinh lùi lại xua tay giải thích: “Khoan khoan. Nghe ta nói trước đi. Khó khăn lắm ngươi mới thoát ra ngoài, hay là cùng ta đi đi. Xung quanh đây có rất nhiều linh thảo, ta và ngươi hợp tác.”
Tiểu Giao Long khẽ nghiêng đầu sau một bên như thể còn chưa hiểu hết ý nghĩa của hai từ hợp tác. Bất quá, nó cảm nhận được Mạc Thiên Sinh không định bắt mình về nên cảnh giác giảm bớt xuống.
“Ngươi có thể đánh hơi được linh thảo sao?”
“Xì!”
“Tốt lắm. Ngươi dẫn ta đi thu hoạch linh thảo. Ta có nhẫn trữ vật nên chứa được rất nhiều. Sau khi xong việc chúng ta chia đôi.”
Mạc Thiên Sinh vừa nói vừa quay sang Tiểu Dạ đứng gần đó để nó câu thông với Tiểu Giao Long. Chẳng những thế, hắn còn không ngừng lôi kéo dụ dỗ Tiểu Giao Long.
“Nghe này. Dù ngươi tự mình kiếm được thì chỉ ăn được nhất thời. Trong khi đó, nếu hợp tác cùng ta, ngươi không chỉ được ăn no mà còn có một ít để dành khi đói lại mang ra thưởng thức. Vậy thì còn gì bằng đúng không?”
Trước sự dụ hoặc của đồ ăn, Tiểu Giao Long sau cùng vẫn b·ị đ·ánh bại. Đôi mắt như có sao đang phát sáng nhìn Mạc Thiên Sinh, cái đầu thì hung hăng gật xuống.
-----------
Các hảo ca ca, các mỹ tỷ tỷ, cầu hoaaaaa!