Chương 208: Bán Đứng
Thời gian dần trôi qua, nhóm người của Vương Phú Hào cuối cùng đã tới cuối khu rừng.
Mạc Thiên Sinh ngóng nhìn xung quanh thì phát hiện thảm thực vật ở đây vậy mà phát triển vô cùng tươi tốt. Dọc đường đi, hắn còn nhìn thấy một ít linh thảo cấp thấp mọc ở dưới vài gốc cây ẩm ướt.
“Thiên địa linh khí chỗ này thật là nồng đậm.”
Mạc Thiên Sinh hít sâu một hơi, nhịn không được mà cảm thán trong lòng. Nhưng mà hắn không có thời gian để thưởng cảnh vì tiếng động phía trước ngày một dồn dập hơn.
“Có chuyện gì ở phía trước vậy?” Vương Phú Hào hỏi.
“Bẩm thế tử, là một nhóm tu giả đang đánh nhau.”
“Cái gì? Hỗn chiến mà không phải với linh thú á?”
Vương Phú Hào kinh ngạc hỏi. Vốn dĩ hắn cho rằng càng ở cuối sâm lâm thì linh thú sẽ xuất hiện ngày một nhiều nên một trận đại chiến là không thể tránh khỏi. Ai ngờ đâu khi nghe được tin tức từ hai tên hộ vệ thì những người kia lại đánh lẫn nhau.
“Tới xem thế nào.”
Vương Phú Hào nói xong liền tăng tốc bước đi. Những người khác thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
Bây giờ, Vương Phú Hào có thể xem là lãnh đạo của toàn đội, gần như mọi mệnh lệnh của hắn đều được bọn họ chấp thuận vô điều kiện. Để làm được điều này thì phải nhìn lại kết quả trong suốt những ngày qua.
Không một ai m·ất m·ạng, những người tu vi yếu cùng lắm chỉ b·ị t·hương rồi lựa chọn bỏ cuộc mà thôi.
Ở phương diện khác, Hồ Lam Khanh tay phải huy động đại phủ, kình phong mạnh mẽ nhất thời quét ngang. Theo đó, một đạo phong áp bay ra ngưng tụ thành hình vòng cung phá không bay đi.
Đối diện với Hồ Lam Khanh là một nam tử mặc lam bào, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh lẽ, mỗi hơi thở đều mang theo bạch khí. Đứng trước đao khí bay tới, hắn ta không chút bối rối, tay phải chầm chậm nhấc lên. Nhất thời, hơi ẩm xung quanh ngưng tụ thành một tấm băng thuẫn chống đỡ.
Ầm!
Đao khí cùng băng thuẫn v·a c·hạm tạo nên tiếng động chói tai. Xung quanh lập tức bị một tầng khói trắng bao phủ xen lẫn đá lạnh vỡ nát. Mà đao khí lúc này cũng đã tan biến chỉ có luồng gió tản mát bốn phương tám hướng khiến một ít tu giả bị đẩy lùi.
Hồ Lam Khanh lui lại một bước, gương mặt đầy vẻ kiêng kỵ. Nam tử kia tu vi cùng hắn tương tự đều là Đoán Cốt Lục Trọng, lực lượng nguyên lực và tinh thần lực đều không xê xích bao nhiêu, đây cũng là vì lý do gì hai người không phân cao thấp.
Hồ Lam Khanh liếc nhìn đồng bạn ở gần đó, phát hiện bọn họ cũng đang chật vật với cao thủ bên phía đối phương bèn quay mặt nhìn nam tử lam bào.
“Vũ Băng Kỷ. Linh tuyền vốn là vô chủ, cho dù ngươi có tới trước thì cũng không thể một mình hưởng hết. Huống hồ, nơi đây cũng không phải chỉ có hai phe chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ tổ khiến kẻ khác đục nước béo cò mà thôi.”
Dứt lời, Hô Lam Khanh như có như không liếc sang một bên.
Vũ Băng Kỷ cũng quay sang.
Vương Phú Hào phát hiện hai người kia đang nhìn về phía này nhưng mặt không đổi sắc bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ tình cờ đi qua mà thôi, cũng không có ý định ngư ông đắc lợi gì. Các ngươi cứ tiếp tục đừng quan tâm tới chúng ta.”
Nói rồi, Vương Phú Hào quay người lại nhìn những người khác sau đó hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Không có.”
Thấy mọi người đồng thanh trả lời, Vương Phú Hào quay lại nhìn Hồ Lam Khanh nhún vai như thể đang chế giễu rồi tiếp tục đi.
Vậy nhưng lúc này đây, biến cố đột ngột xảy ra.
Nhạc Thừa Chí từ phía sau không bất ngờ phi lên phóng ra hàng chục đạo kiếm khí. Mỗi một cái đều ẩn chứa uy lực không tầm thường chút nào.
“Nhạc Thừa Chí. Ngươi muốn làm gì?” Vương Phú Hào kinh nghi nói. Từ trước tới giờ hắn luôn cho rằng Nhạc Thừa Chí ít nói lại nhã nhặn ai ngờ đâu lại nóng nảy như thế.
Nhạc Thừa Chí nhân lúc không ai phản ứng kịp mà toàn lực lao lên. Chỉ trong chốc lát, bốn năm tu giả bên phía Hồ Lam Khanh và cả Vũ Băng Kỷ đều bị đả thương.
Không thể không nói, Nhạc Thừa Chí canh thời gian rất chuẩn. Mỗi người hắn tiếp cận đều đang mất đà khi ra chiêu vì thế không kịp thu hồi để đỡ đòn tiếp theo. Mặt khác, có vẻ như bọn họ đều thấm mệt sau trận chiến vừa rồi nên thực lực giảm mạnh trông thấy. Nếu không, cho dù hắn có mạnh thêm nữa thì trong vài tức sao có thể hạ gục ngần ấy người.
Làm xong hết thảy, Nhạc Thừa Chí liền quay lại hưng phấn nhìn Vương Phú Hào nói: “Vương huynh. Bọn chúng đều đã b·ị t·hương, lúc này chỉ cần liên thủ lại là có thể chiếm được linh tuyền rồi. Bây giờ còn không hành động thì đợi tới bao giờ?”
Nghe thế, Hồ Lam Khanh và Vũ Băng Kỷ đồng loạt dùng ánh mắt như có lửa đốt nhìn về phía Vương Phú Hào.
“Hay cho Vương Phú Hào nhà ngươi. Giả vờ giả vịt để bọn ta mất cảnh giác tranh thủ cho thuộc hạ mở đường.”
Lúc này, hai tên thị vệ đã tới trước mặt Vương Phú Hào ngăn cản uy áp. Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn cũng tương tự bước lên trước một bước.
“Vương công tử, bây giờ phải làm sao đây. Chúng ta bị Nhạc Thừa Chí đẩy lên đầu sóng ngọn gió rồi.”
Chu Nhã Băng ở trong đội đã lâu nên hiểu tính cách của Vương Phú Hào. Hắn ta mặc dù hay cùng nàng cãi nhau nhưng thực chất không phải là nguy quân tử. Cho nên khi Nhạc Thừa Chí nói, nàng liền đoán được đối phương muốn đưa Vương Phú Hào vào bẫy.
Mà đã nhận ơn huệ của người khác thì đương nhiên nhất định phải trả rồi. Chính vì thế, ngay khi kẻ địch bao vây nàng và những đồng bạn đã không chút do dự trở thành tấm khiên cứng cáp che chắn.
Vương Phú Hào trầm mặc nhìn tu giả bên phía Hồ Lam Khanh và Vũ Băng Kỷ đang bao vây xung quanh. Sau đó, hắn lại chuyển ánh mắt sang Nhạc Thừa Chí đang đắc ý nhìn lại.
Vương Phú Hào nhắm mắt lại, tới khi đôi mắt lần nữa mở ra, biểu cảm trên gương mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Nhạc huynh nói không sai. Bây giờ còn không tranh thủ thì đợi đến bao giờ. Chúng ta ở đây chặn bọn chúng, ngươi đi thu linh tuyền thủy. Còn nữa, hơn năm trăm tấm ngọc bài còn chưa hấp thu điểm… Ách!”
Vương Phú Hào đang nói sau đó ngưng lại như thể vừa nói ra điều gì đó không đúng.
Mà trong khoảnh khắc ấy, Hồ Lam Khanh và cả Vũ Băng Kỷ đồng loạt chuyển dịch ánh mắt mà mục tiêu không ai khác chính là Nhạc Thừa Chí.
“Vù!”
Đúng lúc ấy, hai tên hộ vệ của Vương Phú Hào lập tức nhảy ra ngăn chặn chính giữa: “Nhạc huynh đệ, mau đi đi.”
Bộ dạng của hai người vô cùng hoảng hốt lại ngưng trọng khiến cho Hồ Lam Khanh và Võ Băng Kỷ càng thêm chắc chắn lời của Vương Phú Hào chính là lỡ miệng nói ra.
“Các huynh đệ. Nghe theo ta, tập trung truy bắt Nhạc Thừa Chí!” Hồ Lam Khanh hét lớn.
Phía bên này, Vũ Băng Kỷ cùng đồng bọn cũng không chút do dự lao lên. Toàn bộ thình lình đều đạt tới Đoán Cốt trung kỳ, số lượng tới hơn ba chục người.
Trong khi đó, bên phía của Vương Phú Hào ngoại trừ hai tên hộ vệ thì cùng lắm chỉ có Chu Nhã Băng, Dương Cơ Hàn và vài vị bằng hữu khác là tu vi Đoán Cốt mà thôi.
Mạc Thiên Sinh chẳng biến từ khi nào đã đứng ở rất xa khỏi vòng chiến quan sát. Hắn không ngờ Vương Phú Hào lại “nhảy số” nhanh đến như vậy.
Nhạc Thừa Chí rõ ràng đang lợi dụng Vương Phú Hào làm bình phong kéo mọi cừu hận. Mà Vương Phú Hào cũng không vừa, dùng lời lẽ và hành động từng bước đẩy sự chú ý sang Nhạc Thừa Chí.
“Không tầm thường chút nào.” Mạc Thiên Sinh thầm nghĩ. Bất quá, mục đích của hắn đã hoàn thành. Nơi đây chính là ở cuối sâm lâm, vì thế tổ đội cũng nên đến lúc tan rã.
Thế là, nhân lúc ba phe hỗn chiến, Mạc Thiên Sinh ẩn nấp khí tức lén lút chạy ra phía sau hòng tìm kiếm vị trí của linh tuyền. Hắn mặc một bộ y phục sẫm màu lại vô cùng điệu thấp nên nhìn thế nào cũng không hề nổi bật. Lại thêm Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ biến ảo muôn hình vạn trạng nên chẳng ai chú ý đến.
Một lúc sau, Mạc Thiên Sinh chợt ngừng lại, gương mặt không thể che giấu được sự vui sướng.
“Là linh tuyền.”