Chương 206: Trận Pháp Không Linh
Đêm xuống, Nhạc Thừa Chí đạp bộ đi tới. Hắn nhìn mọi người khẽ gật đầu nói: “Tạm thời linh thú xung quanh không có xuất hiện nhưng mọi người đừng có lơ là mà hãy thay phiên canh gác.”
“Chúng ta biết rồi. Nhạc huynh đệ cứ yên tâm.”
Nhạc Thừa Chí dặn dò thêm vài câu rồi bước vào bên trong đại trận. Hắn gật đầu với Mạc Thiên Sinh sau đó tới bên cạnh đống lửa.
Mạc Thiên Sinh đáp lễ rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi đi cùng đội ngũ, nguy hiểm quả thật rất ít thành ra hắn có nhiều thời gian để phân tích tình huống. Đây có lẽ là thói quen mà hắn đã vô thức học được từ lâu khi ở bên canh Trác Phàm.
“Có rất nhiều điểm kì lạ. Thứ nhất, linh thú khác biệt cấp độ, có khi là thiên địch của nhau nhưng hoàn toàn không t·ấn c·ông nhau mà chỉ tập trung vào thí sinh. Thứ hai, bọn chúng phối hợp ăn ý lại có linh trí khá cao, phát hiện tình huống không ổn sẽ lập tức rời khỏi. Thứ ba, ban đêm là thời gian tốt để tập kích nhưng bọn chúng lại không. Thứ tư, liệu thí sinh có thật sự gặp nguy hiểm như những gì ta đã thấy.”
Mạc Thiên Sinh nhớ lại cảnh tượng những cái xác không trọn vẹn. Lúc hắn tới gần đã xác nhận bọn họ là c·hết thật không phải giả, có điều trong không khí khi ấy mơ hồ có ít mùi h·ôi t·hối của thi khí.
Bởi vì ngọc bài chỉ ghi chép tên của thập cường chứ không phải toàn bộ nên Mạc Thiên Sinh không thể xác định chính xác bao nhiêu người đã bỏ cuộc cũng như bị loại bằng cách tính tổng số điểm.
Nói đến số điểm, Mạc Thiên Sinh chợt lấy Thiên Lý Mộng Tằm ra.
Thứ này có thể gọi là ma vật nhưng cũng không hẳn thế vì nó không gây hại. Mục đích duy nhất của Thiên Lý Mộng Tằm chính là truy tung.
Thiên Lý Mộng Tằm được sinh ra bởi Tằm Mẫu. Tằm Mẫu mỗi lần sẽ sản sinh ra trên dưới nghìn con. Điều đặc biệt chính là dù ở cách xa nghìn dặm chỉ cần con non không c·hết thì Tằm Mẫu có thể phát ra ý niệm tìm đến.
Mạc Thiên Sinh vốn dĩ không quá rành về điều đó nhưng vì Trác Phàm truyền dạy mọi thứ bao gồm cả ma vật nên hắn biết được đôi chút. Vả lại, Thiên Lý Mộng Tằm cũng tương đối phổ biến trong giới thương gia, dùng để tìm vật bị mất cắp.
“Vậy ra Hồ Lam Khanh đặt Thiên Lý Mộng Tằm lên mỗi người là để sau khi thoát khỏi cánh rừng sẽ truy theo c·ướp điểm tích lũy.”
Trước mắt Mạc Thiên Sinh chỉ nghĩ được tới đó. Nhưng việc này hắn không có để trong lòng quá lâu vì Thiên Lý Mộng Tằm đã bị bản thân dùng khí tức che giấu, Tằm Mẫu muốn phát hiện trừ phi có biện pháp đặc thù nào đó. Vả lại, nếu muốn hắn vẫn có thể bóp c·hết thứ ma vật này đi.
Trong khi đó, Nhạc Thừa Chí đi tới bên cạnh nhìn Vương Phú Hào đang sắp sếp chỉ giới của mình. Dù không có tình nhưng hắn vẫn thấy bên trong linh thạch nhiều như núi, không gian trữ vật cũng gấp ba bốn lần những chiếc chỉ giới tầm thường khác.
Nghĩ lại thì cũng không có gì lạ.
Vương Phú Hào vậy mà tinh thông trận pháp. Mà đã là một trận sư thì linh thạch bày trận đương nhiên phải nhiều như vậy rồi.
Chú ý tới Vương Phú Hào đang nhìn mình, Nhạc Thừa Chí sợ bị hiểu lầm vội vàng đảo mắt nhìn những người b·ị t·hương: “Bọn họ thế nào rồi?”
“Tương đối nặng nhưng chỉ là ngoại thương không nguy hiểm tới tính mạng.”
Nhạc Thừa Chí gật đầu rồi lại hỏi tiếp: “Vương huynh, ta có điều này muốn hỏi ngươi.”
“Sao thế?”
Nhạc Thừa Chí ngập ngừng một chút, ánh mắt như dò hỏi thái độ của Vương Phú Hào nhưng phát hiện đối phương vẫn lạnh nhạt bèn trở nên nghiêm túc: “Ta chỉ thắc mắc vì sao khi nghe tin bọn họ bị linh thú bao vây ngươi lại phản ứng thái quá như vậy.”
Vương Phú Hào trầm mặc một hồi rồi chợt cười nhạt: “Ta chắc chắn ở xung quanh đây đều có trận pháp quan sát nên nhân lúc đó thể hiện một chút chứ sao. Như vậy thì khả năng trở thành đệ tử Hoàng Dược Cốc sẽ cao hơn.”
Nhạc Thừa Chí sững sờ. Lời của Vương Phú Hào nói trông thì có vẻ rất tự nhiên nhưng chẳng hiểu sao hắn cảm nhận nguyên nhân không chỉ có như thế.
“Ưm…”
Còn đang muốn nói tiếp thì tiếng rên rỉ the thẻ chợt vang lên. Chu Nhã Băng nhăn mày trở người lại.
Trong trận chiến vừa rồi, nàng mặc dù bị trúng độc nhưng chung quy lại thương thế vẫn là ít nhất nên sau khi giải độc xong liền khôi phục rất nhanh. Bất quá, v·ết t·hương từ buổi chiều vẫn khiến cơ thể nàng đau âm ỉ.
Giờ khắc này tỉnh lại Chu Nhã Băng bất giác kêu lên một tiếng như để giảm đi cơn đau nhờ đó cắt ngang mạch trò chuyện của Nhạc Thừa Chí và Vương Phú Hào.
“Ta vẫn chưa c·hết sao?” Chu Nhã Băng mơ hồ lẩm bẩm.
“Đương nhiên còn sống rồi, là lão tử xuống Quỷ Môn Quan lôi cổ ngươi lại đấy.”
Lời nói đầy bất mãn chính là của Vương Phú Hào. Chẳng biết vì sao mỗi lần nhớ tới cảnh tượng bị đè lên trên người thì lại làm hắn khó chịu.
“Bỏ qua thân phận là thế tử của Diêm Quốc thì ta đường đường là quân tử đầu đội trời chân đạp đất, thế mà bị một nữ nhân ngồi lên với tư thế kia trước mắt bao nhiêu người. Thật là quá mất mặt mà.”
Chu Nhã Băng vừa mới tỉnh lại, nghe được Vương Phú Hào nói đang muốn mắng chửi thì phát hiện ra đồng bạn đang nằm cạnh đó bèn đi tới xem xét tình hình thế nào.
Đã là thí sinh tham dự tuyển chọn đệ tử của Hoàng Dược Cốc thì đương nhiên phải biết một ít y thuật. Chu Nhã Băng vừa liếc sơ qua đã biết tính mạng của đồng bạn được đảm bảo thế là thở phào một hơi. Nàng cũng không có đi cãi lại Vương Phú Hào mà lựa chọn im lặng bởi lẽ người ta là ân nhân.
Sau khi hít vào một khẩu khí lớn bình định tâm tình, Chu Nhã Băng khẽ ôm quyền hành lễ với Vương Phú Hào cùng Nhạc Thừa Chí: “Đa tạ các vị đã tương cứu. Ân đức này Chu Nhã Băng không biết phải báo đáp thế nào, chỉ mong kiếp sau làm trâu…”
“Khoan khoan.”
Vương Phú Hào cắt lời: “Cái gì mà kiếp sau hả? Bộ kiếp này trả không được hay sao nhất định phải là kiếp sau.”
“Ách. Ta không có ý đó.”
Chu Nhã Băng bối rối đỏ mặt. Lời vừa rồi là nàng chỉ thuận miệng nói ra để bày tỏ lòng cảm kích mà thôi, ai ngờ được đối phương lại bắt bẻ đâu.
Như nhận ra Chu Nhã Băng sắp quýnh tới nơi, Nhạc Thừa Chí vội vàng lên tiếng giải vây: “Chu cô nương. Tại sao vừa nãy nguy hiểm như vậy mà cô lại không chịu bóp nát ngọc bài để truyền tống đi ra? Chẳng lẽ trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc còn quang trọng hơn mạng sống hay sao?”
Chu Nhã Băng lắc đầu, trên mặt vạn lần bực bội nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt bình tĩnh. Nàng lấy ngọc bài của mình ra rồi nói: “Ta cũng muốn lắm nhưng chẳng biết vì sao từ khi tiến vào sâm lâm, ngọc bài lại không còn tác dụng truyền tống.”
“Cái gì?”
Vương Phú Hào kinh ngạc tựa hồ không tin tưởng lắm. Hắn lấy ngọc bài của mình ra nhưng chần chừ không dám thử.
Chu Nhã Băng liếc Vương Phú Hào một cái rồi ném ngọc bài cho Nhạc Thừa Chí: “Nhạc công tử thử bóp nát nó đi.”
Nhạc Thừa Chí bán tín bán nghi nhận lấy rồi bóp mạnh. Vậy nhưng sau một hồi gương mặt hắn liền vặn vẹo: “Ngọc bài không vỡ?”
“Không phải là không vỡ mà dường như trận pháp truyền tống bên trên đã bị vấn đề gì đó rồi. Ngay cả của ta cũng vậy.” Vương Phú Hào nhận lấy ngọc bài của Chu Nhã Băng rồi so sánh với cái của mình.
“Vậy nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ có thế lực bên ngoài can thiệp sao?” Nhạc Thừa Chí ngưng trọng nói.
“Hẳn là không phải. Hoàng Dược Cốc nói thế nào cũng là một trong những tông môn lớn, làm gì có chuyện bị xâm nhập mà không phát hiện đâu.” Vương Phú Hào lắc đầu.
“Vậy thì lí do là gì chứ?” Nhạc Thừa Chí hoang mang.
Đôi lông mày nhíu lại thật sâu, Vương Phú Hào lắc đầu: “Ta không rõ mục đích là gì? Nhưng chắc chắn chúng ta đã bị ép vào đường cùng và không có khả năng thối lui. Cách duy nhất để ra ngoài chính là con đường kia.”
Cả Nhạc Thừa Chí và Chu Nhã Băng đồng thời liếc mắt theo phương hướng ấy. Đó là khu rừng rậm đem sì, trong bóng tối màn đêm bao phủ càng đen như mực, chỉ thi thoảng xuất hiện vài đóm sáng như đôi nhãn đồng rồi biến mất không thấy đâu.
Mạc Thiên Sinh ở gần đó khẽ mở mắt, một tia tử quang lóe lên rồi chợt tắt.