Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 197: Vô Đề




Chương 197: Vô Đề

Trác Phàm đứng trên phi chu nhìn bao quát khung cảnh Hoàng Dược Cốc một vòng. Không thể không nói, lực lượng linh khí ở đây cho Trác Phàm cảm giá dồi dào gấp hai thậm chí gấp ba những nơi khác. Phải biết đấy chỉ mới là ở rìa của Hoàng Dược Cốc mà thôi, nếu như lại tiến sâu vào thì sẽ còn kinh khủng đến trình độ nào biết.

Chỉ mới nhìn sơ qua, Trác Phàm đã phát hiện có trên dưới hơn hai mươi cái Tụ Linh Trận phân bố rải rác. Phía xa xa vẫn còn nữa nhưng vì tầm nhìn bị một tầng sương mù bao phủ khó lòng dò xét hết được.

Khẽ thu hồi tầm mắt, điều khiến Trác Phàm chú ý chính là những nơi đang tụ tập đông người. Có lẽ những thí sinh này đều quen biết nhau nên lựa chọn gọp lại thành một nhóm để khi bắt đầu vòng ba dễ bề hành động.

Mặt khác, việc kêu gọi lập nhóm không nhất thiết phải dựa vào quen biết mà còn nhiều yếu tố khác nữa chẳng hạn như tài lực.

Trác Phàm liếc mắt nhìn thấy thiếu niên đang đứng trên mõm đá lớn liên tục hô hào không khỏi bật cười. Hắn cười là bởi vì người này quá ư đơn thuần, tuy nói Hoàng Dược Cốc không có nguy hiểm gì nhưng chưa chắc không có kẻ nào khác đang dòm ngó.

Chú ý tới ngọc bài, Trác Phàm không khỏi hít một đạo khẩu khí. Vòng tuyển chọn cuối cùng còn chưa bắt đầu vậy mà ngọc bài của thiếu niên kia đã được khoảng hơn tám trăm điểm cống hiến. Nói như thế, chẳng bao lâu nữa là hắn đã có thể tích lũy đủ rồi.

“Năm mươi linh thạch một điểm cống hiến. Quả nhiên là thổ hào.” Mạc Thiên Sinh không biết từ lúc nào đi tới, một mặt liên tục cảm thán. Cho dù hắn có là phá gia chi tử thì với tài lực của thương hội Thiên Sinh cũng chẳng làm được tới mức đó.

Đương nhiên, không chỉ mỗi thiếu niên kia mới dùng cách bỏ tiền mua điểm cống hiến. Một số kẻ khác cũng làm điều tương tự, có điều luận về số lượng điểm tích lũy lại là không thể so sánh được.

“Hắn tên Vương Phú Hào, vốn định là thế tử của Diêm Quốc. Bất quá không muốn gò bó vương vị lại ưa thích đan đạo vì thế đến đây tham gia tuyển chọn.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đồng thời quay lại. Đó là gương mặt tương đối quen thuộc, lại có mấy phần kiều diễm.



Kể từ khi trở về Hoàng Dược Cốc, tâm tính của Lạc Thiến Thiến dường như đã ngày một thành thục. Gương mặt vẫn giữ vẻ ôn tồn hiền lành nhưng lại có một nét băng lãnh giống như một đóa hoa sen mùa đông đọng sương sớm.

Vốn dĩ nàng đang luyện đan dược bên trong đan phòng thì Tiểu Thúy chợt cầu kiến. Nghe thấy cái tên Mạc Thiên Sinh, nàng nhịn không được mà tới ngay lập tức.

Ai có thể nghĩ rằng, người vốn nên c·hết ở Hoàng Liên Sơn bây giờ có mặt ở Hoàng Dược Cốc và còn sắp sửa trở thành đồng môn của mình cơ chứ.

Nhìn gương mặt không có gì khác biệt so với trước đây của Mạc Thiên Sinh, trong đầu Lạc Thiến Thiến bất giác hiện lên hình ảnh nam tử một mình nhảy xuống Ám Kim Sư Hổ, tay cầm trường thương bắt chéo sau lưng.

Khoảnh khắc đó tuy là thoáng qua nhưng để lại cho Lạc Thiến Thiến ấn tượng thật sâu. Bóng hình Mạc Thiên Sinh trở nên vĩ ngạn vô cùng. Cứ mỗi lần nghĩ tới, trái tim của Lạc Thiến Thiến bất giác đập loạn cả lên nhưng rồi lại như bị vô số kim châm đâm vào.

Cứ ngỡ Mạc Thiên Sinh đ·ã c·hết, thế nhưng bây giờ hắn đang đứng trước mặt nàng. Một thân thể còn sống, tràn đây sinh cơ bằng xương bằng thịt.

Mà khi vừa đi tới, nghe thấy Mạc Thiên Sinh và Trác Phàm còn đang bàn luận, nàng nhịn không được mà lên tiếng cung cấp thông tin.

Tất nhiên, Trác Phàm cũng nhận ra đó là Lạc Thiến Thiến. Có điều diện mạo hắn bây giờ đã khác, những vết sẹo bên ngoài không còn nữa vì thế nàng ta không nhận ra cũng là điều hiển nhiên.

Mạc Thiên Sinh nhìn Lạc Thiến Thiến hồi lâu, sau đó chợt nhớ ra thân phận của nàng bèn ôm quyền một cái: “Lạc cô nương. Lâu rồi không gặp.”



Nói rồi, Mạc Thiên Sinh đảo mắt ra phía sau Lạc Thiến Thiến như để tìm tòi thứ gì đó.

Biết mục đích của Mạc Thiên Sinh, Lạc Thiến Thiến cười khẽ, giọng như chuông lạc: “Không cần tìm nữa đâu. Thanh Thu bây giờ là dược đồng của sư phụ, bây giờ còn phải học tập kiến thức thảo dược. Lúc ta đến đây cũng chưa có nói cho nàng. Đợi khi ngươi trở thành đệ tử đời tiếp theo của Hoàng Dược Cốc ta lại cho nàng một cái kinh hỉ. Tới lúc đó ngươi phải gọi ta hai tiếng sư tỉ nha.”

“Lạc cô nương nói đùa. Còn chưa có gì chắc chắn cơ mà.”

Lạc Thiến Thiến nhìn Mạc Thiên Sinh, phát hiện ba động của hắn giờ khắc này không hề tầm thường, đã đạt tới cảnh giới Đoán Cốt bèn lắc đầu cười khẽ: “Ta tin tưởng, với phẩm hạnh và thực lực của Mạc công tử bây giờ thì việc trở thành đệ tử của Hoàng Dược Cốc cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Phải biết những năm trước đây, Đoán Cốt cảnh đã được liệt vào đệ tử nội môn rồi.”

Mạc Thiên Sinh bối rối gãi đầu. Chính bản thân hắn cũng không nghĩ rằng trong vào năm ngắn ngủi vậy mà bản thân lại đạt đến tầng thứ ấy.

Lúc này Lạc Thiến Thiến mới khẽ nhìn qua Trác Phàm. Không phải ngẫu nhiên mà hai người ở đây cho nên tò mò hỏi: “Còn vị này là…”

Trác Phàm quay đầu mỉm cười lên tiếng: “Thật thất lễ. Tại hạ là Trác Phàm, huynh đệ kết nghĩa của Mạc Thiên Sinh.”

Lạc Thiến Thiến cũng gật đầu đáp lễ rồi lại hỏi tiếp: “Mạc công tử, lần đó ngươi tìm một nam tử mặt sẹo. Sau khi ta trở về cũng có tìm qua nhưng lại không phát hiện được manh mối gì. Thật có lỗi.”

“Lạc cô nương sao lại nói như thế?”

“Thì ta đinh ninh ngươi c·hết rồi nên nghĩ muốn tìm nhân thân của ngươi giúp. Nhưng mà nói đến mới nhớ, lúc ấy ngươi làm thế nào mà thoát khỏi tay của Mạnh Tiểu được vậy?”

“Cái này…”



Mạc Thiên Sinh ấp a ấp úng. Hắn không nghĩ sẽ gặp Lạc Thiến Thiến ở hoàn cảnh thế này lại còn bị nàng hỏi về chuyện năm đó. Thế là như bản năng mách bảo, hắn bất giác quay sang Trác Phàm hỏi ý kiến.

Lạc Thiến Thiến dường như đã nhận ra điều gì bèn dời ánh mắt sang Trác Phàm.

“Ù…”

Thật may sao, đúng lúc ấy âm thanh tựa như tiếng thổi của tù và vang lên khiến mọi người lập tức ngưng động tác lại, ánh mắt đồng thời hướng về khu trung tâm.

Tại đó, một thân ảnh già nua râu tóc bạc phơ chầm chậm đi ra. Đáng nói ở đây không phải là trên mặt đất mà là giữa không trung.

Đại trưởng lão một thân luyện dược đạo bào bạc màu, chân đi giày cỏ, tướng ta có phần hơi còng. Mà lại, dưới chân ông, không gian dường như đang bị cô đặc trở thành bệ đứng vì đó mà đi.

Ngay khi tới khu trung tâm, Đại trưởng lão trở thành người được vạn chúng chú mục. Ông ngắm nhìn biển người bên dưới rồi chầm chậm lên tiếng. Giọng nói già nua, từ tốn xen lẫn với nguyên lực hùng hồn tản ra khắp nơi khiến ai nấy đều nghe rõ mồn một.

“Các vị tiểu hữu, ta tin tưởng trước đây các ngươi đều đã được chấp sự giới thiệu qua một chút về vòng thứ ba này. Hiện tại ngay đây, ta thân là Đại trưởng lão của Hoàng Dược Cốc sẽ tóm tắt lại một lần nữa trước khi bắt đầu.”

Ánh mắt của các thí sinh dần dần trở nên ngưng trọng. Đây chính là vòng cuối cùng quyết định xem ai sẽ là đệ tử đời tiếp theo của Hoàng Dược Cốc, được hưởng tài nguyên tu luyện phong phú. Mà với tỉ lệ một chọi một trăm, đa số những kẻ không đủ thực lực đều đã lựa chọn rời đi rồi. Những người ở đây, ai ai cũng là thiên kiêu của một gia tộc, là đệ tử của các tông môn vừa và nhỏ mong muốn một làn đổi đời. Bên cạnh đó, cũng có không ít tán tu mang trong mình hi vọng.

Lúc này, âm thanh của Đại trưởng lão lần nữa vang lên: “Nhiệm vụ ở vòng cuối cùng này của các tiểu hữu rất đơn giản. Đó chính là vượt qua sâm lâm phía trước mặt.”

Nói rồi, Đại trưởng lão chợt phất tay, một cỗ kình lực phóng thích nhấc lên cuồng phong bạo thỏi. Đám sương mù ở phía xa xa tức thì bị thổi tan để lộ ra đám rừng cây rậm rạp.