Chương 178: Một Năm
Một năm nhanh chóng trôi qua, Hoàng Liên Sơn trong suốt thời gian này không hề có bất kỳ biến động gì quá lớn. Có điều, đó là chỉ ở Hoàng Liên Sơn mà thôi.
Thời gian qua, Đại Lục Chu Thiên lập tức dậy sóng khi nghe được tin tức một đệ tử của Hủ Thi Tông vừa mới đột phá Thiên Huyền đã có thể đọ sức cùng quản sự, thậm chí bất phân thắng bại với đệ nhất đệ tử đồng môn.
Hắc Viêm Lĩnh và Thánh Hỏa Sơn đều vô cùng bất ngờ trước sự việc này. Nhưng đối điều ấy, Hợp Hoan Tông, Thiên Khôi Tông, Hoàng Dược Cốc lại như đã âm thầm tiếp nhận từ lâu.
Bởi lẽ, sau khi các đệ tử trở về tông môn sau sự kiện Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ thì ai ai cũng biết kẻ được lợi nhất chính là Mạnh Tiểu của Hủ Thi Tông. Bất quá, các lời kể lại có phần không khớp nhau.
Như Hợp Hoan Tông cho rằng Mạnh Tiểu có được một khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ còn Thiên Khôi Tông và Hoàn Dược Cốc lại khẳng định tới bốn khối.
Nghe thì có vẻ lời đồn vẫn là lời đồn nhưng nếu cẩn thận xâu chuỗi sự kiện với nhau thì lại thấy vô cùng hợp lý.
“Năm khối Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ!” Đúng vậy, sau một thời gian, mọi người đều phần nào hiểu được lý do.
Nếu như Mạnh Tiểu hấp thu tất cả Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ chiếm được mà thực lực không tăng mạnh mới là điều vô lý. Cũng chính vì điều đó, rất nhiều thiên kiêu của các tông bắt đầu rục rịch bế quan hòng kéo gần khoảng cách với Mạnh Tiểu.
Hoàng Nam hiển nhiên là người đầu tiên tiên phong. Ngay khi trở về, hắn đã cầu xin sư phụ cho phép bản thân bế tử quan, thề rằng không đột phá tinh thần lực cảnh giới Thần Chiếu sẽ không xuất quan. Hiển nhiên, sư phụ của hắn cũng rất vui lòng và đã cung cấp một lượng lớn tài nguyên, đồng thời đích thân huấn luyện.
Xưa nay Hủ Thi Tông và Thiên Khôi Tông luôn luôn đấu đá lẫn nhau. Chính vì vậy, để đối phó với hai yêu nghiệt từ tông môn đối địch, Thiên Khôi Tông nhất định phải đào tạo ra một thiên kiêu xuất chúng.
Không chỉ có Hoàng Nam mà một số sư huynh đệ của hắn cũng đều tương tự như vậy.
Nhưng mà, các sự kiện không chỉ dừng ở đó. Vào nửa năm trước, chẳng biết nguyên cớ gì mà cả một tiểu trấn mấy trăm nhà đồng loạt bị diệt. Đến khi các đệ tử được cử tới điều tra thì nơi này chỉ là một bãi đất trống. Không có máu chảy thành sông như bọn họ tưởng tượng, mọi cảnh vật đều yên ắng lạ thường không có dấu vết nào cho thấy có kẻ ác xâm nhập.
Tất cả những gì tìm được chỉ là một ít linh thạch màu đỏ lấp lánh như pha lê. Bất quá, khi vừa đụng vào chúng liền hóa thành huyết khí tiêu tán giữa thiên địa.
Tuy kì lạ là thế nhưng khi nghe được lại có một ít người nhìn ra điểm tương đồng với sự kiện ở Nhung Quốc. Mọi thứ đều vô cùng quái dị và cần phải tốn rất nhiều thời gian để tìm ra.
Tuy nhiên, sự việc ấy chỉ diễn ra duy nhất một lần. Từ đó về sau chưa từng tái diễn nên lại nhanh chóng chìm vào lãng quên.
Cùng lúc ấy, ở đâu đó tại Chu Thiên Đại Lục này, Tần Đồng Long vẫn đang đóng tốt vai trò ăn xin của mình. Nhân lúc trời tối, hắn lặng lẽ quan sát khu ổ chuột, thấy không ai còn thức bèn len lén đứng dậy.
Miếu hoang, bãi đất trống, rừng rậm là những nơi mà Tần Đồng Long thường xuyên lui tới. Ban ngày hắn đi xin ăn còn ban đêm tranh thủ tu luyện công pháp chờ ngày khôi phục tu vi.
Giờ khắc này, Tần Đồng Long đang ngồi xếp bằng trong một cái hang động nhỏ được lót cỏ một cách sơ sài. Khắp người hắn lam quang nở rộ tựa như vô số con đom đóm đang đua nhau phát sáng khiến bóng của hắn phản chiếu lên trên bức tường.
Đáng nói hơn là, cái bóng của hắn đang phập phồng bỗng nhiên bắt đầu biến đổi, hóa thành hình dáng của một con cự long với đôi huyết nhãn tràn ngập sát khí.
“Tiểu tử c·hết tiệt. Chính nhờ có ta ngươi mới có thể đoạt xá vậy mà xem ngươi trả ơn ta thế này đây? Đừng quên ta với ngươi đã là nhất thể lưỡng hồn, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ngươi cùng ta hợp lại thành một luôn hay sao?”
Tần Đồng Long một bên vận công đồng thời mở mắt nhìn lên hắc ảnh long trên bức tường nhưng rồi lại không đáp. Mà lại, hắn càng vận thêm nguyên lực đem lam quang khắp người hội tụ. Chỉ trong chớp mắt, hắc ảnh long trên bức tường lập tức kêu thảm biến trở về thành cái bóng của hắn.
Lại thêm vài canh giờ nữa, ánh mặt trời sắp sửa ló dạng, Tần Đồng Long thu hồi nguyên lực rồi thở phào một hơi. Hắn đưa mắt nhìn thể nội của mình, nơi đó có mười hai tầng phong ấn đã bị vỡ đi ba cái.
“Một năm tu luyện mở được ba phong ấn, tốc độ này cũng xem như là tương đối nhanh rồi. Bất quá, nếu như không biết kiểm soát, để Ám Độc Thần Long nhân cơ hội đó phản phệ lại ta thì sẽ rất nguy hiểm. Tốt hơn hết vẫn nên áp chế lại, đợi tới khi đạt tới Thiên Huyền Cảnh lại mở thêm một đạo.”
Tần Đồng Long thì thào đê ngữ. Bởi vì là đoạt xá nên tu vi của hắn một đường thăng tiến rất thuận lợi. Có điều tài nguyên eo hẹp nên chỉ có thể trong một năm đạt tới Đoán Cốt tầng một mà thôi.
Thời gian vừa rồi làm ăn xin, hắn nhận ra bản thân không phải là ăn xin bình thường mà là thuộc một tổ chức tên là Vạn Hào Bang. Hắn đã từng nghe tới cái tên này, chẳng qua không mấy để ý.
Ban đầu Tần Đồng Long cũng chẳng quan tâm làm gì nhưng khi nghe được tên của mình được nhắc đến, hắn liền bắt đầu cảnh giác.
“Xem ra hắn đã tìm tới tận Hạ Vực. Nơi này đã không còn an toàn, tốt hơn hết ta nên kiếm một nơi khác.”
Nhờ làm ăn mày trong Vạn Hào Bang, Tần Đồng Long đã biết được rất nhiều thông tin khắp cả đại lục này. Đó không phải là cái gì quá quan trọng nhưng những sự kiện lớn nhỏ đều giúp ích cho hắn khá nhiều.
“Trước mắt ta cần nhất chính là tài nguyên tu luyện. Ma Tông không phù hợp bởi vì đấu đá lẫn nhau trong khi ta chỉ cần an ổn mà thôi. Hợp Hoan Tông chỉ tuyển nữ nhân, Thiên Khôi Tông tinh thần lực nhạy bén, với ánh mắt của những kẻ ấy thì nhất định sẽ nhìn ra ta là đoạt xá giả. Thánh Hỏa Sơn… Nơi này khá hợp với ta, nhưng mà có vẻ như Hoàng Dược Cốc mới là sự lựa chọn an toàn nhất.”
Hoàng Dược Cốc là nơi không có gì ngoài dược liệu. Nếu như ở đó, tài nguyên của hắn phải coi như là vô hạn. Mặt khác, bởi vì là tông môn luyện dược nên phần lớn không có việc tỉ võ hay thách đấu lẫn nhau.
“Chỉ cần an ổn tu luyện là được rồi.”
Nghĩ thế, Tần Đồng Long lập tức lên đường ngay vào buổi sáng sớm, đích đến không đâu khác chính là Hoàng Dược Cốc.
Ở một phương diện khác, tại sườn đông của Hoàng Liên Sơn, ngày mới lại bắt đầu như bao nơi khác.
“Ầm!”
À không. Phải khác chứ.
Bởi lẽ lúc này, Mạc Thiên Sinh đang bị ép phải liên tục lùi lại, Kim Cang Thương trên tay đâm mạnh xuống đất tạo thành một cái rảnh dài cả chục thước.
“Tử Cực Thần Quang!”
Hai tia tử quang từ trong mắt Mạc Thiên Sinh bắn ra mang theo ba động tinh thần khiến xung quanh khẽ vặn vẹo. Nhờ có Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ, tinh thần lực của hắn đã tăng lên một cách đáng kể lại thêm kiên trì tu luyện nên việc phóng thích kỹ năng vô cùng thoải mái.
“Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ!”
Chưa dừng lại ở đó, sau khi phất động công kích tinh thần, toàn thân Mạc Thiên Sinh bắt đầu hóa thành hắc tuyến nhanh chóng lao về phía trước. Đi được nửa đường, bóng đen lập tức tản ra làm hai hướng, Kim Cang Thương tỏa ra quang mang chói mắt.
“Âu Dương Thương Pháp – Thiên Cơ Phá!”