Chương 171: Tần Đồng Long
Ở một phương diện khác, tại ngôi làng bên dưới chân Hoàng Liên Sơn, dù là cuối đông nhưng không khí vẫn còn se se lạnh. Nắng xuân còn chưa tới, nên phần lớn nạn dân tại đây đều nằm trong một góc nhỏ dùng rơm bện lại thành tấm che đi cho đỡ cóng.
Tại con hẻm khuất bóng, một thiếu niên nằm thoi thóp, toàn thân đâu đâu cũng là vết bầm dập, máu tươi từ khóe mắt, miệng và cả chỗ da thịt rách chảy ra không ngừng.
Hắn chỉ còn lại một miếng giẻ để che đi hạ thể, còn phía trên chỉ là tấm thân gầy gò lem luốc. Thời tiết giá lạnh khiến hắn không ngừng run rẩy, ánh mắt chứa đầy tơ máu nhìn bốn năm tên thanh niên đang chia nhau một củ khoai nóng bỏng.
Môi hắn chuyển sang màu tím rồi nhạt dần, từng làn khói trắng bốc ra theo tiếng thở đang thưa dần. Tầm nhìn trở nên mờ nhạt nhưng chứa đựng trong đó là một ánh mắt không cam tâm.
Củ khoai kia là một người tốt bụng đã cho hắn. Nhưng khi đi tới con hẻm thì lại bị những gã này chặn đường giành lấy. C·ướp thì đã thôi, chúng còn đem hắn đánh một trận còn lấy đi những thứ giữ ấm.
Hắn không cam tâm. Hắn vốn không nên như vậy mà phải ở trong một căn nhà ấm áp với phụ mẫu của mình. Nhưng mà, c·hiến t·ranh, g·iết chóc đã khiến mọi thứ biến đổi nhanh đến mức hắn chẳng kịp thích ứng.
Và rồi, tay hắn hạ xuống cùng với nhiệt độ của cơ thể. Hắn không cam lòng thì cũng có được gì, kết quả chẳng thay đổi gì cả. Hắn chỉ mong kiếp sau cho bản thân có được cuộc sống tốt hơn mà thôi. Hắn đ·ã c·hết trong sự uất hận.
Có điều, kết thúc này lại là một bắt đầu mới.
Đúng lúc ấy, từ xa xa bỗng nhiên bay tới một đạo hắc tuyến. Chẳng ai hay biết cũng chẳng ai nhìn thấy nó đang dung nhập vào thân thể của thiếu niên kia.
Đột nhiên, một gã thanh niên chợt quay đầu lại. Hắn nhìn thấy v·ết t·hương khắp người của thiếu niên kia đang từ từ khép lại. Thân thể gầy gò ấy giờ đây được bao bọc bên trong một tầng hắc khí đen sì xen lẫn lam quang nhàn nhạt.
Nhưng rồi, toàn bộ hắc khí tiêu tán, lam quang theo đó cũng chui vào trong thân thể của thiếu niên.
Gã thanh niên kia đưa tay dụi dụi, phát hiện mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi liền vỗ đầu một cái sau đó tiếp tục cùng những kẻ khác giành giật đồ ăn.
Đúng lúc ấy, thiếu niên đột nhiên mở mắt, bên trong nhãn đồng còn ẩn chứa một đạo hắc khí lưu lại nhưng rất nhanh cũng biến mất. Hắn khẽ nhíu mày khi phát hiện thân thể đầy ắp v·ết t·hương chưa kịp lành.
“Không ngờ cũng có ngày ta rơi vào hoàn cảnh như vậy. Tất cả đều là nhờ ơn hắn.” Thiếu niên nghiến răng từ từ ngồi dậy.
Hắn tên là Tần Đồng Long gặp phải đại nạn mà bỏ mình. Cũng may là ngay lúc thập tử nhất sinh hắn kịp thời đem thần hồn xuất khiếu để chạy trốn.
Vốn dĩ mọi chuyện đều thuận lợi, Tần Đồng Long trốn khỏi những kẻ t·ruy s·át kia nhưng lại bất hạnh gặp phải Mạnh Tiểu.
Tần Đồng Long muốn đem Mạnh Tiểu đoạt xá nhưng lại chẳng ngờ đối phương có bí pháp gì đó khiến Tần Đồng Long chẳng những không đoạt xá được mà ngay cả thân hồn cũng đều trở thành cái bóng bị Mạnh Tiểu trấn áp không thể không nghe lời.
So với kẻ thù đã phá tan thân thể thì Tần Đồng Long còn hận Mạnh Tiểu hơn cả trăm nghìn lần. Cũng chính do Mạnh Tiểu nên Tần Đồng Long sau khi liều mạng thoát khống đã chẳng còn đủ sức lực để đọa xá kẻ nào đó có tu vi cao mà chỉ đành lựa chọn thân thể của thiếu niên đ·ã c·hết chưa được bao lâu này.
Nhìn thân thể một vòng, Tần Đồng Long khó tránh khỏi cảm thán. Khi xưa oai vệ biết bao giờ này lại như một kẻ ăn mày. Mà không, thân phận của hắn bây giờ quả đúng là một kẻ ăn mày còn gì.
“Cốp!”
Đúng lúc ấy, đầu của Tần Đồng Long bất ngờ bị một khúc gỗ gõ mạnh lên. Hắn điếng người quay lại mới phát hiện đó là mấy gã thanh niên đang chia đồ ăn ở gần đó.
“Nói làm sao ta cảm thấy là lạ. Hóa ra tên tiểu tử nhà ngươi giả vờ c·hết. Khôn hồn thì vác cái xác dậy đi xin ăn về đây, nếu không đừng trách lão tử vì sao vô tình.” Gã thanh niên phe phẩy cây gậy gỗ nói. Phía sau hắn, mấy tên còn lại tương tự nhếch mép cười.
Tần Đồng Long đưa tay ôm đầu. Hắn vừa mới đoạt xá, khả năng thích ứng với cơ thể vẫn còn hạn chế, lại thêm vấn đề về thể chất nên bây giờ không thể nào là đối thủ của những tên này.
Theo như kí ức của cơ thể ấy, những tên này cũng là ăn mày nhưng lại cao cấp hơn. Nếu như những t·ú b·à chăn dắt gái lầu xanh thì bọn chúng sai đám trẻ con và thiếu niên như hắn đi xin ăn rồi giao nộp toàn bộ.
“Ta đ·ã c·hết một lần rồi. Cơ hội đoạt xá chẳng còn nữa rồi, muốn khôi phục tu vi như ban đầu thì chỉ có thể nhịn.”
Nghĩ rồi, Tần Đồng Long cúi đầu sau đó quay người rời đi trước nụ cười chế giễu của đám chăn dắt.
“Keng két.”
Khóe mắt Tần Đồng Long hiện lên tơ máu. Hắn quay đầu lại lén nhìn bọn chúng, bước chân chưa hề dừng lại.
Vậy nhưng, động tác ấy dường như đã bị một kẻ trong số đó phát hiện. Hắn ta lập tức trợn mắt giật lấy khúc gỗ kia lao tới.
“Còn dám hằn hộc nhìn bọn ta? Vừa rồi đánh ngươi còn chưa đủ hay sao? Ta đánh! Ta đánh! …”
Cứ mỗi lần hắn quát lên thì cây gậy gỗ lại đập xuống đầu của Tần Đồng Long khiến nó chảy máu ròng ròng.
“Ầm!”
Đúng lúc ấy, một bàn chân lập tức đạp mạnh vào người của gã thanh niên kia.
Tần Đồng Long đảo mắt lại thì thấy đó là một người trung niên ăn mặc rách nát, đôi chiếc mũ tre đan mục ruỗng. Mà những kẻ còn lại khi thấy hắn ta liền không dám lộ ra chút bất mãn nào chỉ có thể né tránh ánh mắt quét tới chỗ mình.
“Các ngươi còn không mau đi xin ăn. ”
“Vâng. Chúng ta đi ngay.”
Trung niên nhìn đám người kia bỏ chạy trối c·hết rồi quay lịa nhìn Tần Đồng Long.
Những tưởng ánh mắt sẽ là thông cảm gì đó nhưng không. Ẩn chứa bên trong chỉ là sự lạnh lùng. Hắn ta băng lãnh nhìn Tần Đồng Long: “Còn sống thì vác xác đi ăn xin ngay cho ta.”
Bảy ngày sau, Tần Đồng Long đả tọa bên trong ngôi miếu hoang. Lúc này toàn thân của hắn bốc lên lam quang nhàn nhạt, hắc khí lượn lờ xung quanh mơ hồ tạo nên huyễn ảnh của một con hắc long bay vòng.
Được một lúc sau, khí tức của Tần Đồng Long dần ổn định trở lại. Hắn từ từ mở mắt ra, nhãn đồng bây giờ đã có thần hơn trước. Nhìn lại cơ thể từ đầu đến chân, hắn khẽ thở dài một tiếng.
“Tụ Khí tầng một. Cơ thể này quả nhiên là quá yếu ớt, chẳng biết bao giờ mới có thể khôi phục cảnh giới trước kia nữa.”
Những ngày qua, ngoại trừ đi xin ăn và b·ị đ·ánh, Tần Đồng Long gần như đều tập trung nạp thổ dẫn động linh khí bồi bổ thân thể.
Khác với Mạc Thiên Sinh gặp phải khó khăn, Tần Đồng Long chỉ dùng vài ngày ngắn ngủi để có thể bước vào cảnh giới của tu giả.
Đương nhiên không phải Tần Đồng Long giỏi giang gì mà bởi vì đoạt xá nên tinh thần lực của hắn vốn dĩ đã cao hơn bình thường vì vậy mà tu vi tăng nhanh cũng là đều dễ hiểu.
Mặt khác, điều đặc biệt của Đoạt Xá Giả (người đoạt xác kẻ khác) chính là dù tu vi rất thấp cũng có thể luyện được võ kỹ và công pháp đặc thù nhờ có thần hồn phụ trợ tu luyện.
“Gì đây? Ngươi lại trốn ăn xin mà đi chơi à?”
Đúng lúc ấy, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai. À không, quen thuộc hẳn là cơ thể mới của Tần Đồng Long mới đúng.
Đùng!
Cánh cửa sập xệ của ngôi miếu lập tức vỡ nát cùng với thân ảnh của gã thanh niên kia.
Tần Đồng Long thoáng nhíu mày nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gục mặt xuống run rẩy như là theo bản năng. Chỉ có như vậy thì hắn mới không tiếp tục b·ị đ·ánh.
“Nhẫn nhịn. Ta cần chính là thời gian để khôi phục tu vi.”