Chương 168: Hai Chiêu Huyền Giai
Giữa không trung, Trác Phàm từ từ hạ người xuống. Ánh mắt của hắn từ đầu chí cuối vẫn dán chặt vào Mạc Thiên Sinh đang mơ hồ đằng đó. Bằng vào Thần Nhãn, hắn có thể thấy được đệ tử của mình vẫn còn sống, chỉ là giờ khắc này thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Xương sườn của Mạc Thiên Sinh bị gãy mười bảy cái trong tổng số hai mươi bốn. Các mảnh vỡ đâm sâu vào nội tạng, máu tươi đang không ngừng thẩm thấu chảy tràn vào bên trong.
Trong lúc Trác Phàm đang nhìn Mạc Thiên Sinh thì Mạnh Tiểu cũng đang quan sát hắn.
“Thần Chiếu ngũ trọng? Ngươi là ai?”
Trác Phàm lơ đi câu hỏi của Mạnh Tiểu mà từng bước đi tới. Một tia thương xót thoáng hiện trong đôi mắt của hắn: “Rõ ràng có thể b·ất t·ỉnh nhưng lại cắn lưỡi để bản thân tỉnh táo. Đứa đồ đệ ngốc nghếch này. Nhưng mà, ngươi chịu đựng cũng giỏi lắm.”
Trác Phàm nói ra lời khen ngợi kia một cách bình dị nhất nhưng khi lọt vào tai Mạc Thiên Sinh lại giống như âm thanh của thần linh. Mặc dù gương mặt trắng bệch nhưng hắn vẫn hướng mắt nhìn Trác Phàm rồi mỉm cười. Đó là một nụ cười mãn nguyên.
Ở lâu cùng Trác Phàm mới biết hắn ta là một người khá kiệm lời khen dù nó chẳng mất tiền mua. Chính bản thân Mạc Thiên Sinh cũng chẳng mấy khi nhận được những lời tốt đẹp ấy.
“Đồ đệ? Thì ra tên tiểu tử này là đồ đệ của ngươi á?”
Khóe miệng chậm rãi nhếch lên, Mạnh Tiểu đang điên tiếc nên dường như không nhận ra được vấn đề. Nếu hắn đủ tỉnh táo thì cũng nên nhận ra lí do vì sao vừa rồi Khổng Lượng bỏ chạy mà chẳng thèm nhìn lại.
Có điều hắn vừa đánh mất một thứ quan trọng, có thể xem Hắc Long là báu vật còn đáng giá hơn Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ gấp trăm lần. Vậy nhưng chỉ một lần sơ sẩy đã bị Mạc Thiên Sinh làm cho một vố đau đớn.
Thế là hắn đưa tay xách cổ Mạc Thiên Sinh lên rồi cười lạnh: “Đã là sư phụ thì ngươi nên chịu trách nhiệm cho những gì đồ đệ mình đã gây ra.”
“Rắc! Rắc!”
Mạnh Tiểu khẽ dùng sức, cái cổ của Mạc Thiên Sinh tức thì bị bóp chặt và vang lên âm thanh của xương nứt vỡ.
Trác Phàm dời mắt sang Mạnh Tiểu, bước chân theo đó cũng dừng lại.
Thấy cảnh này, Mạnh Tiểu lại càng thêm đắc ý.
“Ta phải đem xác thịt hai sư đồ các ngươi luyện hóa, còn hồn phách sẽ nhốt vào trong ma hỏa để chịu đau đớn tột cùng.”
Trong khi Mạnh Tiểu đang suy tính nên h·ành h·ạ đối phương như thế nào thì Trác Phàm lại mở miệng: “Ngươi nói không sai. Là sư phụ của hắn, ta nên chịu trách nhiệm cho những gì mình đã gây ra. Vậy nên…”
Chỉ trong khoảnh khắc, thân thể Trác Phàm đột ngột biến mất. Mạnh Tiểu co rụt tròng mắt vội vàng khuếch tán Ý Niệm Dò Xét xem thử.
Nhưng kì lạ thay, những gì hắn cảm nhận được chỉ là tán cây đang rung động cùng phía xa xa có một đầu linh thú to lớn đang lao tới nơi này, và rồi một cảm giác giống như tử thần đòi mạng bất chợt xuất hiện.
Mạnh Tiểu còn chưa kịp phân tích tình huống thì một bóng đen đã che đi tầm mắt của hắn. Khi hắn nhìn rõ lại thì mới phát hiện đấy là đầu quyền của Trác Phàm.
Bụp!
Quyền thủ của Trác Phàm đấm thẳng vào mặt của Mạnh Tiểu như đấm vào một bức tường đất còn chưa khô. Chỉ thấy gương mặt của Mạnh Tiểu lún sâu, sống mũi tức thì bị gãi cùng với âm thanh những chiếc răng v·a c·hạm lộp cộp vào nhau.
Theo đó, cơ thể Mạnh Tiểu giống như mũi tên rời khỏi dây cung bay ngược về phía sau. Giữa không trung, máu tươi bắn ra tung tóe tưởng chừng có thể tạo ra cầu vồng.
Trác Phàm thu hồi đầu quyền thuận tay bắt lấy Mạc Thiên Sinh đang nằm thoi thóp.
“Sư… Sư phụ…” Mạc Thiên Sinh lắp bắp.
“Không cần nói gì cả. Ta đều biết.” Trác Phàm khẽ gật đầu.
Khi Mạc Thiên Sinh quyết định ở lại chặn đường Mạnh Tiểu cũng là do Trác Phàm truyền âm. Mặt khác, hắn có thể cảm nhận được Truy Tung Hương ở phía sau lưng mình. Mà lại, bên cạnh Mạc Thiên Sinh lại không có Tiểu Dạ công với việc hắn cố gắng giữ vững tỉnh táo nên Trác Phàm đã đoán được phần nào.
Trác Phàm nhìn Mạnh Tiểu bên trong đ·ống đ·ổ n·át rồi nói với Mạc Thiên Sinh: “Thiên Sinh, hãy nhìn cho kĩ đây. Đây chính là võ kỹ huyền giai mà sắp tới sư phụ sẽ truyền dạy cho ngươi.”
Nghe thế, Mạc Thiên Sinh vội vàng rướn to mắt ra. Hắn đã đạt tới cảnh gới Trúc Cơ tầng bảy. Với đà này thì trong vài năm hoặc có thể là vài tháng nữa thôi hắn liền trùng kích Đoán Cốt.
Trước kia có lẽ Mạc Thiên Sinh sẽ không mơ mộng, nhưng từ khi dùng đan dược thập nhất phẩm thì điều đó chẳng còn xa vời nữa rồi.
“Khốn kiếp. Tên chó má nhà ngươi dám đánh lén…”
Mạnh Tiểu phun ra một ngụm nước miếng rồi liên tục chửi thề. Có điều hắn còn chưa xả ra hết tất cả thì cơ thể bỗng nhiên bay lên giống như có một cánh tay vô hình nào đó đem hắn nhấc bổng.
Phía đối diện, Trác Phàm đang giương tay co lại, toàn thân bốc ra bạch quang rạng rỡ.
“Chiêu thứ nhất tên là Khống Hạt Cầm Long. Võ kỹ Huyền Giai Trung Cấp. Một khi luyện thành có thể cách không di vật theo ý muốn của mình. Sau khi đại thành, chỉ cần dựa vào ý niệm liền có thể khống chế kẻ địch.”
Nói rồi, Trác Phàm chầm chậm nắm lại thành trảo.
“Aaaaa!”
Theo đó, Mạnh Tiểu lập tức hét lên thảm thiết. Bằng mắt thường vẫn có thể thấy thân thể của hắn đang bị bóp dẹp lại kèm theo tiếng xương cốt vỡ nát.
Nhưng rồi, Trác Phàm chợt buông tay ra để cho thân thể Mạnh Tiểu rơi sấp mặt xuống đất.
Ngay lập tức, bạch quang trên người của Trác Phàm bắt đầu ngưng tụ tại đôi bàn tay. Song thủ dần dần biến đổi, nguyên bản da hồng nhăn nheo giờ khắc này lại hóa thành ngọc bích, hàn khí khuếch tán tỏa ra từng đợt khói trắng bốc lên.
“Chiêu thứ hai tên là Huyền Ngọc Thủ. Đem dòng chảy nguyên lực hội tụ về đôi bàn tay sau đó phóng thích ra ngoài rồi lại dùng tinh thần lực cưỡng chế nó bao phủ lên bề mặt. Một khi luyện thành…”
Trác Phàm vừa nói vừa thi triển chấn cước. Thoắt một cái cơ thể hắn liền nhảy lên không trung rồi đáp xuống ngay bên cạnh Mạnh Tiểu. Ngọc thủ nắm lại thành quyền mạnh mẽ tung ra một đòn trời giáng.
Mạnh Tiểu kinh hãi vội vàng bắt chéo hai tay chống đỡ. Nhưng giờ khắc này, đứng trước Trác Phàm thi triển võ kỹ, hai cánh tay kia tựa như đậu hủ chẳng chút sức lực chống đỡ nào.
Ầm!
Khói bụi nổi lên mịt mù, hai tay Mạnh Tiểu tức thì bị gãy rồi bị ngọc thủ của Trác Phàm nhấn chặt xuống lồng ngực.
“Aaaaa!”
Mạnh Tiểu hét lên một tiếng đau đớn. Toàn bộ xương sườn đều bị Trác Phàm đánh nát, so với Mạc Thiên Sinh còn thảm hơn rất nhiều.
Giờ khắc này nhìn lại, khắp nơi trên thân thể của Mạnh Tiểu chẳng có một chỗ nào lành lặn. Gương mặt in hình nắm tay, trước ngực lõm một lỗ, xương cốt toàn thân nứt gãy, cơ thể co giật không ngừng.
Vậy nhưng nhìn thấy cảnh đó Trác Phàm lại chẳng để ý chút nào. Hắn thu tay rồi nhìn Mạc Thiên Sinh hỏi: “Đã thấy rõ chưa?”
“Đồ nhi đã thấy rõ.”
Trác Phàm nghe vậy liền gật đầu hài lòng: “Sau khi trở về, Âu Dương Thương Pháp và cả hai món võ kỹ kia ngươi đều phải học.”
“Vâng!” Mạc Thiên Sinh hung hăng gật đầu, thậm chí muốn đứng lên hành lễ. Chỉ là thương thế của hắn quá nặng nên chỉ đành ngồi một chỗ cúi đầu.
Sau đó, Trác Phàm nhìn Mạnh Tiểu. Khóe môi hắn nhếch lên thành một hình vòng cung. Bên trong nụ cười bình thường ấy là một loại âm hàn chi khí lạnh lẽo đến cực độ.
“Sát ý.”
Mạnh Tiểu cảm nhận được đối phương muốn g·iết mình. Thứ sát ý kia ngưng tụ trong đôi mắt thành thành hắc khí màu đen tuyền. Cảm giác sợ hãi dâng lên khiến cơ thể hắn run rẩy không ngừng.
Mạnh Tiểu tự cho rằng bản thân là kẻ g·iết ngươi vô số, lệ khí tích tụ không thua kém bất kì kẻ nào. Nhưng mà, giờ khắc này nhìn đến Trác Phàm, hắn lại chẳng khác nào Tiểu Vu gặp Đại Vu.
“Thật đáng sợ…” Mạnh Tiểu bất giác kêu lên.
Ngay lúc ấy, Trác Phàm chợt vung tay một trảo nhắm thẳng ngực trái của Mạnh Tiểu.
“Thật ngại quá. Ta còn có việc cần nên Mạnh Tiểu không thể c·hết được!”
Ầm!
Ba động kịch liệt vang lên, Trác Phàm thoáng nhíu mày nhìn người vừa mới xuất hiện đang đưa một tay bắt lấy thủ trảo của hắn.