Chương 166: Để Xem Ngươi Có Tài Cán Gì
Vèo!
Ám Kim Sư Hổ nhất phi trùng thiên băng qua đám cây rừng cao đến hơn một trượng. Trước mặt nó là những gốc cây lớn mọc không theo bất kỳ quy tắc nào cản đường.
Mạc Thiên Sinh đứng vững trên lưng của Tiểu Dạ đồng thời thi triển thương pháp. Chỉ với một nhát chém, hàng chục thân cây tức thì bạo liệt ngã rạp xuống sang hai bên.
Tốc đô nhanh là thế nhưng gương mặt của Mạc Thiên Sinh chẳng có chút nào dễ chịu. Bởi lẽ…
“Không thể cắt đuôi được.”
Mạc Thiên Sinh sau khi thu hồi Kim Cang Thương liền quay mặt lại. Trên đỉnh đầu của hắn, một thân ảnh cưỡi mây đạp gió vác theo chiếc quan tài đang nhàn nhã nhìn xuống.
Mạnh Tiểu dùng gương mặt vô cùng thích thú nhìn Tiểu Dạ mang theo Mạc Thiên Sinh cùng với Lạc Thiến Thiến và Hoàng Nam trên lưng.
“Tốc độ thật đáng kinh ngạc. Chỉ mới là linh thú cấp ba thôi đấy. Một khi con Ám Kim Sư Hổ này đạt tới trạng thái đỉnh phong thì có khi còn áp chế được vài con cấp bảy ấy chứ. Đúng là thu hoạch ngoài mong đợi mà.”
Ở bên dưới, Mạc Thiên Sinh không hề hay biết những suy nghĩ của Mạnh Tiểu. Bất quá, hắn có thể chắc chắn một điều là đối phương không hề có ý tốt.
“Hắn chỉ đang chơi đùa ta mà thôi.”
Nghĩ tới cảnh bản thân đang chạy trốn còn đối phương như một Tử Thần vác trên lưng chiếc liềm ma là cả cơ thể Mạc Thiên Sinh run lên bần bật, cảm giác như có từng luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngồi ở gần cổ của Tiểu Dạ, Lạc Thiến Thiến khó tránh khỏi lo lắng. Việc Mạc Thiên Sinh bỏ chạy còn mang theo hai gánh nặng là nàng và Hoàng Nam đang bị trọng thương cũng đủ thấy lòng dạ của đối phương tốt đến nhường nào.
Từ nãy tới giờ, Lạc Thiến Thiến vẫn đang không ngừng vì Hoàng Nam vận nguyên lực để hắn có thể khôi phục thương thế phần nào. Chỉ khi Hoàng Nam tỉnh lại, cơ hội sống của bọn họ mới tăng thêm một bậc. Chính vì vậy, nàng đang dốc sức, mặt kệ nguyên lực cạn kiệt đến mức gương mặt trắng bệch ra.
Thế nhưng, thứ độc tố mà Khương Tử phóng thích lại vô cùng mãnh liệt. Nếu như Trác Phàm trúng phải là lúa mạch lên men thì Hoàng Nam lại chính xác là kẻ uống phải cồn.
“Không có tác dụng…” Lạc Thiến Thiến trút hết số nguyên lực cuối cùng rồi bất lực than thở.
Sau cùng, nàng chợt quay đầu lại. Đó là Mạc Thiên Sinh mang cho mình gương mặt khôi ngô, vóc dáng hoàn mỹ đang gồng mình thi triển thương pháp mở ra đường máu.
Tầm mắt lại dời xa thêm một chút nữa. Đó là Tử Thần đòi mệnh.
Lạc Thiến Thiến bất giác cắn mạnh môi dưới khiến nó bật cả máu. Nàng nhìn lại Hoàng Nam rồi lại nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Mạc công tử. Để ta xuống đi.”
“Lạc cô nương. Cô đang nói gì vậy?” Mạc Thiên Sinh vu·ng t·hương thành hình bán nguyệt, ba gốc cây lập tức đổ xuống rồi lên tiếng. Kì thực hắn cũng chẳng nghe được Lạc Thiến Thiến nói gì bởi lẽ âm thanh xé gió bên tai đang quanh quẩn không ngừng.
Lần này Lạc Thiến Thiến lại lớn tiếng hơn: “Ta nói rằng Mạc công tử hãy để ta lại. Ta sẽ chặn đường hắn còn công tử hãy đưa Hoàng Nam trốn đi.”
Mạc Thiên Sinh thoáng ngây ngốc nhìn Lạc Thiến Thiến. Nhưng rồi hắn mạnh mẽ lắc đầu.
“Không được. Sao ta có thể để cô ở đây rồi bỏ chạy được chứ? Huống hồ dù cô ở lại thì cũng chẳng cầm cự được bao lâu.”
“Ta có cách của mình.”
Nói rồi Lạc Thiến Thiến lấy ra một chiếc dược bình, bên trên còn có một tầng phong ấn.
Ngay khi nhìn thấy chiếc bình kia, Mạc Thiên Sinh liền trầm mặc. Có thể hắn không biết bên trong là đan dược gì nhưng chắc chắn là một loại phá bỏ giới hạn hại mình trước mới đánh địch được.
Quả nhiên suy nghĩ của Mạc Thiên Sinh không hề sai. Lạc Thiến Thiến tháo dở phong ấn trên dược bình rồi lấy ra một viên đan màu đỏ thẫm. Ngay lập tức, xung quanh như có huyết khí dâng lên hóa thành vòng xoáy quay quanh người của nàng.
Ngay khi Lạc Thiến Thiến sắp sửa đem đan dược nuốt vào thì Mạc Thiên Sinh đã nhanh tay chụp được. Động tác của hắn rất nhanh còn nàng do b·ị t·hương nên không kịp phản ứng.
“Mạc công tử. Ngươi làm gì vậy?”
Mạc Thiên Sinh cầm chiếc bình dược rồi hỏi: “Đây là đan dược gì?”
“Đó là Hoạt Huyết Đan có thể khiến tu vi nháy mắt tăng cao nhưng đồng dạng tác dụng phụ rất kinh khủng. Nhẹ thì kinh mạch tắc nghẽn trở thành phế nhân, nặng thì gân cốt toái bạo, c·hết thê thảm. Vậy nên Mạc công tử, đưa nó cho ta đi.” Lạc Thiến Thiến lo lắng nhìn đan dược trong tay của Mạc Thiên Sinh nói.
Lời của nàng liên tục quanh quẩn bên tai Mạc Thiên Sinh. Hắn nhìn chăm chú đan dược rồi cười khẽ: “Nhẹ thì thành phế nhân, nặng thì c·hết thê thảm. Phế nhân ta đã từng làm, chỉ có c·hết thê thảm thì chưa.”
Nói rồi Mạc Thiên Sinh đưa viên đan dược vào miệng rồi nuốt ực một phát. Sau đó hắn nhún người nhảy xuống mặt đất đồng thời truyền âm: “Tiểu Dạ. Dùng toàn lực đem hai người bọn họ tới chỗ của Thanh Thu.”
“Gào!”
Tiểu Dạ gào lên, thanh âm ẩn chứa một tia thống khổ. Bước chân của nó nhanh hơn, bốn móng vuốt bấu sâu vào lòng đất mượn nhờ phản lực mà phi. Nó biết lần này Mạc Thiên Sinh cửu tử nhất sinh cho nên bằng mọi giá phải hoàn thành nhiệm vụ này trước đã.
Nhìn bóng dáng Tiểu Dạ đi xa, Mạc Thiên Sinh ngoái đầu nhìn lại.
Mạnh Tiểu từ từ hạ thân xuống rồi nhíu mày quan sát Mạc Thiên Sinh.
“Không chạy nữa sao?”
“Những chuyện vô ích thì không nên làm nữa.”
Mạc Thiên Sinh bình tĩnh đáp. Hắn nhìn Mạnh Tiểu rồi dời mắt sang chiếc quan tài trên vai kia.
“Ba động phát ra từ trong đó. Mạnh thật! Có lẽ còn mạnh hơn cả sư phụ nữa.”
Tu vi càng tăng cao, đối với khí tức tu giả phát ra khiến Mạc Thiên Sinh cảm nhận càng thêm rõ ràng.
Mặc dù Mạc Thiên Sinh không cảm nhận được ba động của Trác Phàm nhưng ngày tháng tu luyện đã hiến hắn phán đoán được phần nào thực lực của sư phụ mình.
“Thực lực của sư phụ có lẽ ở mức Đoán Cốt tầng chín hoặc điên phong. Còn như tên này thì… Nhưng vừa rồi… Cứ liều một phen vậy.”
Mạc Thiên Sinh đột nhiên nấc cụt một cái. Tiếp theo sau, hắn há miệng nhả ra một viên đan dược màu đỏ, chính là Hoạt Huyết Đan vừa rồi nuốt vào.
Thấy cảnh ấy, Mạnh Tiểu không khỏi kinh ngạc. Đan dược ngay khi đưa vào miệng thì sẽ lập tức tan ra, thẩm thấu vào cơ thể rồi tích tụ tại đan điền. Tu giả ngoại trừ luyện hóa ra thì không còn cách nào khác ngoài lãng phí vô ích cả.
Mạnh Tiểu có điều không biết. Lúc Mạc Thiên Sinh đi theo Trác Phàm, tu vi còn kém nên không thể học được nhiều loại võ kỹ, chính vì thế Trác Phàm đã dạy cho hắn các loại thủ thuật phòng thân và nuốt đan nhả đan cũng nằm trong số đó.
Sau khi đem nó cất trở về bình đan dược, liền dời ánh mắt sang Mạnh Tiểu. Kim Cang Thương trong tay được hắn huy động rồi chỉa mũi thương về phía đối phương.
“Chiến thôi nào.”
“Ô hô. Tự tin gớm nhỉ?”
Mạnh Tiểu thích thú nói: “Ngươi nghĩ bản thân có đủ bản lĩnh để câu giờ cho hai tên kia bỏ chạy không?”
“Điều đó cần thiết sao?”
Trước ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Tiểu, Mạc Thiên Sinh nói tiếp: “Mục đích của ngươi ngay từ đầu chính là thân thể này của ta… Khụ… Ý ta là hai người kia c·hết hay không đối với ngươi chẳng có ý nghĩa gì.”
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Không phải nghĩ mà là chắc chắn. Còn việc tại sao không phải ngươi cũng hiểu rõ sao?”
“Đúng thế. Bọn chúng mà c·hết thì chỉ khiến ta thêm bất lợi mà thôi. Còn Ám Kim Sư Hổ con thì…”
“Hiện tại thực lực của ngươi đã là Thiên Huyền. Đợi tới khi Ám Kim Sư Hổ trưởng thành thì nó đã chẳng còn tác dụng gì.”
Mạnh Tiểu nhìn Mạc Thiên Sinh lâu thêm một chút, đôi mắt híp lại. Sau đó hắn nở nụ cười tựa như A-tu-la: “Quả nhiên người thông minh thì thường hay c·hết sớm.”
“Chịu thôi. Số phận đã như vậy rồi. Nhưng trước khi c·hết, ta cũng phải bóc vài lớn da của ngươi mới được.”
“Ha ha. Ngay cả đám đệ tử thiên tài của môn phái khác còn chẳng dám nói ta như vậy, để xem ngươi có tài cán gì.”