Chương 123: Phi Vụ Cuối Cùng
“Tinh thần lực của đệ tử sẽ bị giảm ba phần…”
“Có khôi phục được không?”
Mạc Thiên Sinh lắc đầu cười khổ trước câu hỏi của Trác Phàm: “E rằng không được.”
“Đó là với cách thông thường thôi.”
Trác Phàm không mấy tỏ ra quan trọng, bất quá bên trong ánh mắt kia như uẩn hàm một tia nộ khí. Rất rõ ràng, nếu không phải những kẻ kia khiến đệ tử của hắn rơi vào đường cùng thì đã chẳng dẫn tới tình trạng này.
Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại. Chẳng phải ngay đầu đầu mọi chuyện là do bọn họ bắt đầu sao? Nếu không phải Mạc Thiên Sinh ra tay cứu giúp Thanh Thu rồi tình cờ phát hiện ra bí mất thì cũng chẳng bị tổn thất như vậy. Bây giờ mọi chuyện đã rồi, muốn trách cũng chẳng biết trách ai nữa.
Mạc Thiên Sinh nhìn bộ dạng bình tĩnh của Trác Phàm, trong lòng bắt đầu có tính toán. Theo như hắn kiến giải thì vị sư phụ này còn cần hắn trưởng thành nhanh chóng để có thể trở thành thanh kiếm sắc bén, ít nhất là cho đến khi Trác Phàm khôi phục tu vi.
Chính vì vậy, người lo lắng ở đây nhất không phải là Mạc Thiên Sinh hắn mà là Trác Phàm.
Tuy nhiên, nhìn vào dáng vẻ ấy, Mạc Thiên Sinh chợt có suy nghĩ giống như Trác Phàm sẽ có cách giúp hắn nâng cao tinh thần lực vậy.
“Vẫn chưa phải lúc.” Trác Phàm thầm nói với bản thân một câu.
Và rồi, hắn từ từ đứng dậy sau đó phi thân vào bên trong thạch động rồi mang Thanh Thu nhảy ra. Vì để tìm nơi an toàn, hắn chỉ có thể để tiểu cô nương này lại trong đó.
Thanh Thu đưa tay dụi dụi mắt. Dường như nàng đang ngủ ngon thì bị gọi dậy. Đây có lẽ là giấc ngủ an nhiên nhất kể từ sau khi mất mát nhà cửa và người thân của nàng.
Trong lúc còn mờ mịt thì Trác Phàm đã đem đống trái cây đặt ở trước mặt Thanh Thu rồi nói: “Tiểu cô nương, ta giao hắn cho ngươi đấy.”
Nói rồi, Trác Phàm liền rời đi.
“Sư phụ. Ngươi định đi đâu?” Mạc Thiên Sinh hỏi với.
Trác Phàm ngừng bước chân rồi quay đầu lại. Mặc dù bày ra gương mặt bình tĩnh nhưng Mạc Thiên Sinh có thể cảm nhận được đằng sau dáng vẻ ấy chính là nộ khí và sát ý uẩn hàm trong đôi mắt.
Và rồi, hắn cười khẽ: “Tất nhiên là nên đáp lại những gì bọn chúng đã làm rồi.”
Cách tiểu trấn không xa là một vùng thôn nhỏ. Mà không, gọi là thôn nhỏ cũng chẳng đúng bởi vì những ngôi nhà nằm san sát nhau. Tất cả đều giống như được xây cách đây không lâu, cây gỗ đều còn rất mới.
Nếu như có tu giả đi ngang qua ắt hẳn sẽ nhận thấy điều khác biệt. Đó chính là, mặc dù sống trong ngôi nhà cao cửa rộng thế kia nhưng tất cả đều là dân thường, không có lấy một kẻ tản mát ba động. Tất nhiên, đó chỉ là những chỗ bình thường mà thôi.
Nổi bật nhất ở đó chính là một căn nhà nằm chính giữa. Cổng vào cao đến ba trượng, vách tường dựng đứng bao hết xung quanh. Các cây trụ đều được dùng loại gỗ tốt nhất để tạo cảm giác vững chắc khi chống đỡ bốn tầng lầu to tướng.
Đại môn mở rộng, phía trên chạm trổ hoa văn tinh xảo cùng với hai tay nắm là mặt của hai con sư tử đang ngậm chiếc vòng bằng bạc như để xua đuổi tà mà. Trên cùng là một tấm biển hiệu với dòng chữ th·iếp vàng.
“Lạc Quan Điếm”
Đối với tu giả mà nói, hoàng kim chẳng có giá trị bằng linh thạch nhưng nên đem đi trang trí cũng không có gì là lạ cả.
Hai ngày sau, Trác Phàm dựa theo những gì Mạc Thiên Sinh kể lại liền tìm được nơi này. Hắn không chắc có phải hay không nhưng xung quanh đây cũng chỉ có tòa dinh thự kia là lớn nhất mà thôi.
“Muốn dụ tu giả tới đây, đầu tiên đương nhiên phải có bề ngoài bắt mắt chứ nhỉ. Không tệ.” Trác Phàm nhìn xung quanh rồi cảm thán một phen.
Sau đó, Trác Phàm bước vào bên trong. Đập vào mắt hắn chính là những cái bàn được sắp xếp gọn gàng. Ba bốn tên tiểu nhị đang tấp nập lau dọn đồng thời bưng đồ ăn phục vụ.
“Tiểu nhị. Cho hai đĩa ‘Hậu Duệ Mặt Trời’?”
“Ai da. Tới ngay đây. Đợi một tý.”
Tiếp theo sau, tiểu nhị liền chạy vội đi ra, trên tay còn bưng theo hai phần hạt hướng dương.
“Tiểu nhị. Món Rồng Xanh Vượt Biển của ta thì sao?”
(Tác: Rồng Xanh Vược Biển: Rau muống xào tỏi.)
“Đợi một tý. Ha ha.”
Tiểu Nhi vội vàng xưng vâng sau đó tới tấp chạy vào trong bếp.
Mà lại, khi Trác Phàm vừa đi vào, bầu không khí bỗng nhiên ngưng lại đôi chút. Hắn cảm giác được đang có rất nhiều ánh mắt dò xét về hướng này. Có điều, rất nhanh mọi thứ liền trở về bình thường, mọi người vẫn cứ cười nói ăn uống.
Trác Phàm làm như không thấy, trong mắt lộ ra tò mò nhìn xung quanh sau đó cũng tìm tới một cái bàn trong góc ngồi. Mỗi cử chỉ của tất cả những kẻ ở đây đều được hắn nhìn thấu hết thảy.
Mà lại, càng như thế, Trác Phàm lại càng chắc chắn về phán đoán của mình.
Chẳng bao lâu sau, một tiểu nhị đi tới niềm nở nói: “Khách quan muốn dùng gì?”
“Ở đây những gì?”
“Có rất nhiều món nha. Như là Heo Đàn Gặm Cỏ (thịt lợn xào rau) Huyết Nhuộm Tàn Kiếm (Tiết Canh) …”
Một loạt những món ăn được tiểu nhị nói ra một cách lưu loát. Trác Phàm nghe được, lại nhìn sang những bàn bên cạnh sau đó nói: “Trước tiên cho ta một bình trà nóng đi. Bên ngoài hơi lạnh.”
Nói rồi, hắn đem một khối linh thạch bỏ ra.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn thấy bên trong túi càng khôn của Trác Phàm có không ít linh thạch liền vâng dạ chạy đi chuẩn bị. Một lát sau, hắn mang lên một bình còn b·ốc k·hói nghi ngút, mùi thơm dịu nhẹ thoảng qua. Hiển nhiên là khách có của nên sẽ được đón tiếp thật nồng hậu.
“Nếu có gì cần gọi, khách quan cứ kêu lên, tại hạ sẽ tới ngay.” Tiểu nhị lễ phép nói mấy câu sau đó rời đi tới những bàn khác.
Trác Phàm nhìn theo khẽ lẩm bẩm: “Không có tu vi? Là người bình thường ư?”
Hắn đảo mắt nhìn sang những người đang ăn uống bên trong. Phần lớn bọn họ đều là tu giả, tu vi trải đều từ Tụ Khí tới Trúc Cơ. Thậm chí có hai trung niên đạt tới cảnh giới Đoán Cốt tầng ba.
Ở một phương diện khác, tiểu nhị vừa mới đi vào liền từ bộ dạng tiếu dung khẽ nhếch mép nhìn Trác Phàm. Hắn đi tới nhà bếp chậm rãi nhấc chiếc bàn lên. Ngay lập tức, một cái thềm bậc thang dẫn thẳng tới tầng hầm xuất hiện.
Phía bên dưới, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên nhưng dường như tên tiểu nhị này đã quen thuộc nên cứ tự nhiên đi xuống.
Có một cái bàn bằng đá đặt ở chính giữa, bốn góc tường khảm bốn viên Dạ Minh Châu, ngoài ra còn có vài ngọn đuốc đang b·ốc c·háy soi sáng những món đồ lấp lánh được xếp lại thành đống.
“Khốn kiếp. Rốt cuộc là loại độc gì lại lợi hai như thế?”
Sau khi trở về, tên tu giả này đã phải liên tục cắt bỏ thịt thối rửa sau đó dùng rất nhiều đan dược trị độc mới kiềm chế được độc tính.
“Ngươi bớt kêu ca đi được không. Mấy viên đan dược trị độc đều để ngươi dùng rồi còn gì?”
“Ngươi có ngon thì thử trúng độc đi rồi biết. Mẹ nó. Lão tử mà bắt được tên tiểu tử kia, thể nào cũng cho hắn biết thế nào là đau khổ của trần gian.”
“Thay vì la hét như vậy, ngươi là mà mau chóng trị thương đi.”
Lời nói sau cùng tựa như có lực chấn nh·iếp khiến tên tu giả kia vừa mới còn ầm ĩ lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đó là một trung niên ngoài lục tuần, mái tóc bạc búi lên gọn gàng, hai hàng râu dài rũ xuống tựa nhưng long tu. Một thân khí tức bàng bạc tản mát ra bên ngoài khiến cho ai nấy bên trong đều nghẹt thở.
“Đoán Cốt Điên Phong.”
Lão ta đã sắp sửa đạt tới cảnh giới Thiên Huyền. Chỉ cần nhìn thân thể nhẹ bổng kia, lúc ngồi còn tựa như có gió thoảng qua cũng đủ thấy nguyên lực đang dồi dào tới mức nào.
Phía sau lưng lão ta là rất nhiều những món linh bảo cùng linh thạch, đây đều là những thứ chiếm được từ những tu giả xấu số.
Thấy mọi thứ đã an tĩnh, lão ta liếc nhìn tiểu nhị hỏi: “Có khách sao?”
“Vâng. Thưa đại nhân. Đó là một tên công tử xấu xí nhưng có vẻ khá giả. Tiểu nhân nhìn thấy rất nhiều linh thạch bên trong Túi Càn Khôn của hắn.”
“Nhiều là bao nhiêu?”
“Khoảng chừng hai ba trăm gì đó…”
Vậy mà, chưa kịp nói dứt lời, lão ta liền vung tay ra. Đòn đánh nhìn như tùy ý lại xuất hiện một đạo kình phong đánh tới thẳng vào mặt tên tiểu nhị.
“Chát” một tiếng giòn giã, gương mặt của tiểu nhị liền sưng vù lên.
“Hai trăm linh thạch mà là nhiều hả? Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, tầm mắt phải cao hơn.”
Lão ta chỉ vào đống linh thạch chất chồng đằng sau đang tỏa ra linh khí nồng đậm tức giận quát. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng tới chục vạn viên rồi bảo làm sao không thèm nhìn hai trăm linh thạch.
“Bất quá, có còn hơn không.”
Lão ta đột ngột sửa lời, thái độ nhanh chóng thay đổi: “Tiếp tục làm như mọi khi đi.”
“Đại nhân. Đại nhân.”
Đúng lúc nào, một tên tiểu nhị khác chạy vào bên trong, người còn chưa tới nhưng âm thanh đã tới: “Có khách lớn. Có khách lớn.”
Nghe thế, tất cả tu giả bên trong liền ngưng tụ ánh mắt lại nhìn về phía tên tiểu nhị vừa mới chạy vào. Chỉ có lão giả kia bình tĩnh hỏi: “Lần này lại là ai?”
“Là hai tên phú nhị đại. Trên người bọn hắn mang rất nhiều linh bảo, ăn vận sang trọng nên chắc chắn là kẻ giàu có. Bất quá, bọn chúng rất kì quái. Một tên cao to lực lưỡng vác trên vai một cái quan tài cho hài đồng, một kẻ thì mặt trắng như bạch tạng liên tục cắn móng tay.”
“Còn tu vi thế nào?”
Tiểu nhị hiểu ý của lão giả kia nên vội vàng lấy trong ngực ra viên ngọc đang phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
“Cảnh giới Đoán Cốt?”
“Vâng… Chỉ có tên mặt trắng kia có phản ứng.”
Lão giả lập tức đứng dậy nhìn những đồng bọn đang phát ra ánh sáng tham lam trong đôi mắt rồi cười khẽ: “Đi thôi. Đây là phi vụ cuối cùng của chúng ta trước khi rời khỏi nơi này.”
Nói rồi, lão đứng dậy, đem toàn bộ đống của cải chiếm được vào trong chỉ giới. Những kẻ khác tuy không hài lòng nhưng cũng chỉ nuốt ngược vào, làm gì có ai dám phản bác đâu.
Sở dĩ nói đây là phi vụ cuối bởi vì sau khi trở về, nghe được câu chuyện kia, ai nấy đều sợ hãi Vạn Độc Môn tìm tới trả thù. Bọn họ tin tưởng tên đệ tử dùng độc kia đ·ã c·hết ở Hoàng Liên Sơn nhưng mà ai dám ở lại đây?
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Đặc biệt bọn chúng là những kẻ từ trong c·hiến t·ranh sống sót nên phải biết yêu quý mạng sống mới được.
Cứ thế, tất cả tu giả đồng loạt bước ra bên ngoài, chuẩn bị hành động theo kế hoạch như mọi khi.