Chương 112: Nửa Năm
Hạ qua, thu tới rồi đông sang, thời tiết trở nên lạnh dần. Những bông hoa tuyết đầu mua còn làn gió buốt giá thổi qua tạo thành những âm thanh vù vù, xuyên qua kẽ lá.
Thanh Phong Trấn lần nữa ngập trong băng tuyết. Trên đường phố, mỗi bước chân của bá tánh đi lại đều lún tới phân nửa. Mái nhà, sân trước đều là những đống tuyết chưa tan được gom lại. Ngay cả dòng sông dẫn thẳng ra biển lớn cũng đã đông cứng đến mức một người đều có thể đứng lên nhún nhảy.
Ở Thiên Sinh thương hội, Mạc Thế Khải đang đứng trước cổng chỉ đạo gia đinh phân phát lương thực. Tuy nói Thanh Phong Trấn không mấy khó khăn nhưng chẳng phải ai nấy cũng đều khá giả, vẫn có những người này kẻ kia.
“Từ từ nào. Ai cũng có phần!”
Cứ mỗi khi đông về, Mạc Thế Khải đều dành dụm một ít cho dân nghèo. Dù biết nhiêu đó chẳng là gì những thà có còn hơn không.
Bước vào bên trong, Mạc Thế Khải cởi chiếc áo lông thú ra, bên trên vẫn còn vươn những bông tuyết trắng chưa tan. Ông ngồi xuống bàn rót ra một tách trà nóng rồi chậm rãi thưởng thức. Ánh mắt của ông nhìn về phía hậu viện, nơi đó có một dòng thác bị đóng băng mà bên dưới lại là một cái thạch động.
“Hơn nửa năm rồi, chẳng biết Thiên Sinh ra sao rồi.” Mạc Thế Khải lẩm bẩm.
Sâu bên trong thạch động, những viên Dạ Minh Châu vẫn như cũ, ánh sáng chưa từng ảm đạm dù chỉ một chút, đây cũng là chỗ khiến nó trở nên giá trị. Những Tụ Linh Trận bên ngoài vẫn thường xuyên được linh thạch bổ sung nên linh khí dường như liên tục hội tụ.
“Cái tay. Cái chân… Cái đầu… Cái đầu.”
Đi kèm với âm thanh dõng dạc là hình ảnh Trác Phàm đang cầm côn gỗ liên tục “tẩm quất” lên thân thể của Mạc Thiên Sinh.
Thôi Cung Quá Huyệt.
“Cũng đau quá rồi.”
Mạc Thiên Sinh vung Kim Cang Thương chống trả quyết liệt. Nhưng mà đứng trước Trác Phàm, hắn làm sao có khả năng ấy đâu. Chỉ cần nhìn lên những vết bầm tím trên thân thể kia cũng đủ hiểu hắn đã khổ sở thế nào.
Đôi mắt sưng vù như ong đốt chỉ mở được một bên, khắp người kiếm một điểm lành lặn cũng khó khăn. Thế nhưng hắn vẫn đang liều mạng chống trả. Kim Cang Thương xoay một vòng rồi quét ngang thành hình bán nguyệt muốn đánh bật côn gỗ của Trác Phàm.
Bất quá, bao nhiêu đó làm sao có thể địch lại đâu. Trác Phàm uốn cong đầu côn một cách vô lí né tránh mũi nhọn rồi huy động chúng giống như một con độc xà len lỏi qua Kim Cang Thương đánh thẳng vào cổ tay của Mạc Thiên Sinh.
Keng!
Kim Cang Thương nặng nề rơi xuống. Giây phút ấy, Mạc Thiên Sinh liền biết là vòng lập lại tiếp tục.
“Tay trái, chân phải, đầu, vai, lưng, hạ vị…”
Trác Phàm vừa đánh vừa nói lên vị trí sắp tới khiến Mạc Thiên Sinh tá hỏa tâm tinh. Hắn chỉ có thể đưa tay theo bản năng đỡ lấy những nơi yếu hại. Chỉ là càng như thế Trác Phàm lại đánh càng đau hơn.
Các huyệt vị mỗi ngày đều bị Trác Phàm đánh vào đến mức phù nên nhưng không hề có dấu chai sạn. Đáng lí ra, chịu đòn lâu như thế Mạc Thiên Sinh hẳn là phải quen với đau đớn rồi mới đúng.
Nhưng không!
Theo thời gian, mỗi một kích của Trác Phàm lại mạnh hơn một phần. Đấy chính là lí do mà Mạc Thiên Sinh luôn luôn cảm thấy đau đớn.
Đúng lúc này, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cắn răng mang hai tay bắt chéo trên đầu đỡ lấy một đòn côn đánh xuống đồng thời thi triển thế “Lãn Lư Đả Cổn” lăn một vòng sau đó thuận chân đạp một cước đánh trả.
Thấy một màn này, Trác Phàm liền nắm chặt tay vung ra. Quyền cước v·a c·hạm tạo thành phản lực để hai người đồng thời thoát ly. Mượn cơ hội đó, Mạc Thiên Sinh vội vàng lộn nhào tới nhặt lấy Kim Cang Thương.
“Không tệ.” Trác Phàm thu côn, khóe miệng hơi nhếch lên nói.
Lãn Lư Đả Cổn mô tả động tác cứ như một con lừa lăn trên đất, bộ dạng chật vật nên ít khi được ai sử dụng. Nhưng mà trong thực chiến, loại chiêu thức này lại mang tới hiệu quả vô cùng.
“Sư phụ. Con còn chưa thua đâu.”
Mạc Thiên Sinh dùng Kim Cang Thương thủ thế rồi nhìn về phía Trác Phàm hùng hổ nói. Có điều, giọng điệu ấy kết hợp với gương mặt thâm tím bầm dập thật sự chẳng ăn nhập vào đâu.
Trác Phàm nhìn bộ dạng kia, vờ như nín cười sau đó nói: “Được lắm. Vậy thì vi sư cũng nên tung hết sức rồi.”
“Không… Không. Ý con không phải như vậy…”
Mạc Thiên Sinh hốt hoảng xua tay rồi mau chóng chỉnh lại lời nói nhưng đã chậm một bước.
Chỉ thấy Trác Phàm hơi hạ thấp trọng tâm, toàn thân như toác ra một loại uy áp vô hình. Trong đôi mắt hắn như có như không bị một tầng sát khí bao bọc.
Khoảnh khắc ấy, Mạc Thiên Sinh cảm giác như bản thân đang bị một đầu hung long nhắm vào khiến lông tơ toàn thân bất giác dựng ngược. Một luồng khí lạnh chợt chạy lạnh sống lưng như hàn tuyền nhập thể.
“Tới đây!”
Trác Phàm hô lên một tiếng cảnh báo đồng thời thi triển chấn cước. Dưới mặt đất nơi hắn vừa đứng tức thì xuất hiện một cái hố nhỏ còn bản thân nhanh như chớp xuất một côn đâm thẳng vào yết hầu.
Mạc Thiên Sinh có thể cảm nhận được đòn ấy chứa đựng sát khí kinh khủng. Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn trải qua.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh thay đổi gương mặt. Từ sợ hãi hóa thành ngưng trọng rồi chuyển sang tập trung tinh thần.
Trong mắt nổi lên một tầng tử quang nhàn nhạt, Mạc Thiên Sinh thôi thúc Tử Cực Ma Đồng đến cực hạn của bản thân để cảm nhận rõ từng động tác của Trác Phàm. Hắn vận nguyên lực tức tốc nghiêng người để cho đầu côn sượt qua, có điều trên cổ vẫn có một ít máu tươi tràn ra.
Không lo được nhiều như thế, Mạc Thiên Sinh liền đứng thành thế trung bình tấn, Kim Cang Thương đâm thẳng vào bụng của đối phương. Hắn biết bao nhiêu đây chắc chắn không thể làm b·ị t·hương được nên chỉ cần đợi Trác Phàm né tránh mũi nhọn liền tức tốc thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ phản công.
Bất quá, Trác Phàm đã chinh chiến bao nhiêu trận, làm sao không nhìn ra điểm này. Hắn chẳng những không né tránh mà buông một tay cầm côn nắm c·hặt đ·ầu thương. Tay còn lại xoay tròn mộc côn sát người rồi đánh thẳng xuống.
Mạc Thiên Sinh kinh hãi vội vàng buông bỏ binh khí né tránh. Mượn cơ hội đó, Trác Phàm đang giữ đầu Kim Cang Thương liền vung thành hình bán nguyệt.
Thân thương v·a c·hạm làm Mạc Thiên Sinh thổ huyết bay ngược về phía sau như một viên đạn pháo vừa ra nòng. Bức tường làm bằng đá rắn chắc tức thì xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện. Mạc Thiên Sinh rơi xuống đất khó khăn hít thở, vừa muốn đứng dậy thì Kim Cang Thương đã đâm ngay bên cạnh, chỉ cách cái cổ chừng nửa tấc.
Bất giác nuốt một ngụm nước bọt, Mạc Thiên Sinh cảm giác bản thân như vừa từ Quỷ Môn Quan mà ra.
“Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ?”
“Không đếm xuể nữa.”
Mạc Thiên Sinh nằm ở đó thở hồng hộc mặc kệ mùi đất bụi bay vào trong miệng. Hắn kiệt sức thật rồi.
“Ngồi dậy nạp khí đi.” Trác Phàm nhẹ giọng nói.
Nghe thế, Mạc Thiên Sinh không dám cãi lời liền tức thì ngồi ngăn ngắn. Nguyên lực bắt đầu vận chuyển, hắn đem linh khí từ Tụ Linh Trận tiến hành thu nạp. Mỗi khi chúng chảy ra kinh mạch đều làm hắn đau khổ đến nhăn mặt.
Nếu là bình thường, chút ấy không là gì cả. Chỉ là hiện tại, hắn đang b·ị t·hương và mệt mỏi nên một vòng đại chu thiên mang lại cảm giác cực kì đau đớn.
Thế nhưng chẳng việc gì cả, cơn đau này hắn đã chịu đựng ngày qua ngày.
“Cảm giác như chúng ngày một thuận lợi hơn thì phải.”
Chỉ trong nửa năm kể từ lần đột phá, hiện tại tu vi của Mạc Thiên Sinh đã đạt tới Trúc Cơ Lục Trọng. Thôi Cung Quá Huyệt mặc dù đau đớn nhưng hiệu quả lại không ngờ. Đống dược lực kia đều được hắn hấp thu toàn bộ.
Sau khi trải qua chừng năm lần vận khí, Mạc Thiên Sinh liền thu hồi toàn bộ nguyên lực vào đan điền. Hắn có thể cảm nhận được kinh mạch nới rộng gấp mười lần trước đây, nguyên lực trong đan điền cũng dồi dào không kém.
“Hóa ra, đây chính là thoát thai hoán cốt sao?”
“Nhiêu đó chưa là gì đâu.”
Trác Phàm cắt ngang mạch suy nghĩ của Mạc Thiên Sinh rồi nói tiếp: “Đống dược liệu cũng sắp hết rồi. Ngày mai nên xuất quan thôi. Nửa năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ.”
Nghe tới xuất quan, gương mặt Mạc Thiên Sinh bất giác sáng ngơi. Hắn còn mong đợi gì hơn nữa đây.
“Vâng!”
Mạc Thiên Sinh hào hứng đáp lời, những cơn đau từ thân thể như ngay tức khắc được chữa lành.