Chương 106: Chỉ Là Linh Bảo Cấp Năm
Mạc Thiên Sinh liếc nhìn Trác Phàm một cái. Thoáng chần chờ khi thấy ánh mắt của Trác Phàm. Sau cùng hắn khẽ gật đầu rồi ôm quyền với Thanh Vấn nói: “Như vậy, Thiên Sinh cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ hai vị tặng bảo.”
Thanh Vấn mỉm cười gật đầu. Sau đó quay sang Trác Phàm, trên gương mặt lộ ra vài phần đăm chiêu. Kỳ thật hắn không biết phải tặng cho Trác Phàm cái gì. Bởi lẽ trước đây xem qua thương thế, Thanh Minh đã nói đan dược đối với Trác Phàm hoàn toàn không có tác dụng.
Như nhìn ra suy nghĩ của đối phương, Trác Phàm liền lên tiếng: “Ta không cần ngươi tặng thứ gì. Nếu được thì cho ta vài món đồ như phi tiêu thì được.”
Đây hoàn toàn là những lời nói tùy tiện của Trác Phàm nhưng khi Thanh Minh nghe thấy liền nói: “Có có. Ta có cái này. Hẳn là ngươi sẽ thích.”
Nói rồi, Thanh Minh liền lấy một cái bao vải đưa cho Trác Phàm: “Bên trong là mười hai thanh phi kiếm do đích thân Cừu trưởng lão của Lạc gia chế tác. Mặc dù chỉ có linh bảo cấp năm nhưng uy lực cực kỳ cường đại, lại theo ý niệm có thể tự động thu hồi.”
“Chỉ… chỉ là linh bảo cấp năm.”
Lần này, ngay cả Mục Trác Vân cũng đều trợn tròn mắt. Quả nhiên người có tiền thì cách nói chuyện cũng khác nhau. Mười hai thanh phi kiếm đạt tới cấp năm lại bảo “chỉ là” thì ông chẳng còn gì để nói.
Trác Phàm nhìn bao vải cũng bất phàm, trong lòng bất giác run lên. Hắn cảm thấy trình độ của vị Cừu Trưởng Lão của Lạc Gia này hoàn toàn không thua kém gì hắn.
Đưa tay cầm lấy, Trác Phàm liền cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào trong cơ thể. Chẳng qua hắn có Vương Hỏa hộ thân nên rất nhanh liền bình thường trở lại.
Mà ở đối diện, Thanh Minh thấy cảnh này, trong lòng cũng rất kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại nếu là đệ tử của vị cao thủ kia thì chắc cũng không có gì lạ.
“Được rồi. Hai ngươi đem máu tươi nhỏ lên linh bảo làm ấn ký nhận chủ đi.”
Trác Phàm hơi kinh ngạc gật đầu. Loại ấn ký nhận chủ này dường như ở Thánh Giới rất nhiều người biết đến. Có lẽ loại phương pháp này có từ sau khi Huyết Tinh Ma Đế trốn xuống Thánh Vực nên mới không có thông tin gì bên trong bí bảo.
“Xem ra sau khi khôi phục tu vi, ta phải tìm hiểu một chút về phương pháp này mới được.” Trác Phàm âm thầm tự nhủ.
Đồng thời, hắn và Mạc Thiên Sinh khẽ cắn ngón tay, ba giọt máu tươi nhanh chóng nhiễu lên trên linh bảo.
Trác Phàm cảm giác đầu óc vang lên “ong” một tiếng. Một liên kết đang mơ hồ hình thành giữa hắn và mười hai thanh phi kiếm. Cho dù chưa nhìn thấy bằng mắt thường nhưng hình dạng của nó bên trong tấm vải kia như hiện ra cực kì rõ ràng.
Mười hai thanh phi kiếm đều có hình dạng giống nhau, kể cả cân nặng và độ lớn đều trùng khớp với nhau một cách hoàn hảo. Lưỡi kiếm không thẳng mà có hình gợn sóng như đường cong, cáng phi kiếm dài chừng ba thốn (ba đốt ngón tay) phía trên khảm ngọc hình nón tứ giác, hàn khí cũng là phát ra từ đó.
Phía bên kia, Mạc Thiên Sinh cũng đã hoàn thành khắc ấn ký lên ngọc kiếm. Mà theo đó, toàn thân hắn liền run lên, một tiếng oanh minh lập tức phát ra từ đó.
“Tinh… Tinh thần lực của ta… Đột phá Tụ Khí?” Mạc Thiên Sinh kinh ngạc.
Thanh Vấn thấy thế liền cười đáp: “Ta quên nói nữa. Ngọc kiếm sẽ chủ động ôn dưỡng tinh thần lực cho chủ nhân của nó. Bất quá, khi tu vi ngươi càng cao thì tác dụng cũng sẽ không còn được bao nhiêu.”
“Đa tạ các vị. Món đồ này thật sự quá quý giá.” Mạc Thiên Sinh đứng dậy kích động ôm quyền.
“Ngươi không cần phải làm quá. Đây là ta nợ sư phụ của ngươi nên không thể gọi là ban ơn được.” Thanh Vấn vội vàng đỡ lấy Mạc Thiên Sinh nói.
“Phải đó. Thiên Sinh huynh đê. Ngươi không cần phải để ý quá nhiều.”
Nói rồi, Thanh Minh đi tới ôm quyền: “Bây giờ chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm nên không thể ở lại lâu hơn. Cáo từ.”
Sau đó, Thanh Minh nhìn Mạc Thiên Sinh nói: “Thiên Sinh huynh đệ, nếu như sau này ngươi đến Thánh Vực, hãy tới Kiếm Lai tông tìm chúng ta.”
“Nhất định.” Mạc Thiên Sinh hung hăng gật đầu đáp. Chẳng qua là hắn không biết liệu có làm được hay không mà thôi.
Sau khi chào hỏi những người khác, Thanh Minh và Thanh Vấn liền đằng không bay đi.
“Phụ thân…”
“Trở về thôi” Mạc Thế Khải ôn hòa nói.
“Vâng.”
Mạc Thiên Sinh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Hắn không có ý định buông tha cho Mạc gia nhưng nghĩ lại bây giờ ở đó đang bị đám người Vạn Độc Môn công kích thì cũng khó lòng mà vượt qua nổi.
Trương Hàn Thiết đi tới, như sợ Mạc Thiên Sinh nghĩ bây, ông ta nói: “Yên tâm đi. Ta đã báo với tông môn sự tình ở đây rồi. Thương hội Thiên Sinh có ơn với Hoàng Dược Cốc, cốc chủ nhất định không để yên cho Mạc gia đâu. Ngươi cứ tin tưởng ở ngài ấy.”
Ở một phương diện khác, tại khuôn viên Mạc gia. Những người còn sống sót đang dùng gương mặt t·ang t·hương đem những kẻ đ·ã c·hết tiến hành mai táng.
“Thế nào rồi?” Mạc Huy Cung trầm mặc lên tiếng.
“Bẩm gia chủ. Có hai trăm mười bảy người t·ử n·ạn, b·ị t·hương trên ba trăm người.” Một trưởng lão nghiến răng lên tiếng. Rõ ràng trong lòng ông ta đang cực kì bất bình trước quyết định sau lầm của gia chủ.
Chợt bên ngoài một tên gia đinh tiến vào cung kính nói: “Khởi bẩm gia chủ. Không thấy Mạc Thế Khải đâu.”
“Không thể nào. Hắn rõ ràng chỉ còn nửa cái mạng thì làm sao chạy thoát được cơ chứ? Chẳng lẽ đám người Vạn Độc Môn thật sự đã cứu hắn đi ư?”
Mạc Hào Cận kinh ngạc la lên. Và rồi, một suy nghĩ chợt lóe trong đầu, hắn nhìn Mạc Huy Cung nói: “Gia chủ. Hay là cứ làm như trước, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu của Mạc Thế Khải? Rất có thể, hắn đã bị lũ người Vạn Độc Môn g·iết luôn rồi.”
“Ngu ngốc. Ngươi nghĩ ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?” Người quát lên chính là Mạc Đông Phong. Rất rõ ràng, chuyện Mạc Thế Khải cấu kết với Vạn Độc Môn là không thể nào. Nếu như trước đây, bọn họ có thể g·iết người diệt khẩu trước rồi đổ lỗi, không ai đối chứng thì mọi chuyện đều ổn. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, có trời mới biết liệu Mạc Thế Khải có còn sống hay không.
“Khoan đã. Đấy cũng không phải là một ý kiến tồi.” Đột nhiên, Mạc Huy Cung lên tiếng cắt ngang.
“Mau cho người điều tra tung tích của Mạc Thế Khải.”
Tại một nơi khác, Tam Bộ Lão Quái sau khi trở về, trên trán vẫn còn vươn mấy giọt mồ hôi lạnh. Hồi tưởng lại thời điểm muốn ra tay g·iết Trác Phàm, bên tai vang lên giọng cảnh cáo khiến lão không rét mà run.
“Cảm giác như chỉ cần ta hơi động tay liền sẽ c·hết ngay tức khắc. Áp lực thật là kinh khủng.” Lão ta tự nhủ. Kỳ thực thứ áp lực kia cho hắn cảm giác còn mạnh mẽ hơn Dương Kiến Phong cả trăm lần.
“Trở về rồi sao? Đám đệ tử kia thì sao?” Giọng nói của Thái Thượng trưởng lão Dương Kiến Phong từ trong phòng vang lên.
“Hồi bẩm trưởng lão. Đều bị g·iết rồi.”
“Đều bị g·iết? Là ai?”
“Thuộc hạ không biết. Bất quá, sau lưng hắn có cao thủ bảo hộ, thuộc hạ không thể làm được gì hơn, mong ngài trách tội.” Tam Bộ Lão Quái thành tâm báo cáo toàn bộ tình huống.
Sau một hồi, giọng nói của Dương Kiến Phong lại vang lên. Bất quá, lần này lại có phần cẩn thận cân nhắc: “Nói như vậy, đối phương cho ngươi cảm giác còn mạnh hơn cả bản tọa?”
“Đúng là như vậy.” Tam Bộ Lão Quái ngay lập tức đáp. Lão theo hầu hạ Dương Kiến Phong đã lâu nên biết vị trưởng lão này là con người thực tế, không phải loại thích được vuốt mông ngựa như những kẻ khác.
“Được rồi. Một vài tên đệ tử mà thôi, không cần để ý, ngươi lui ra đi.”
“Vâng! Thuộc hạ cáo từ.”
Sau khi Tam Bộ Lão Quái rời khỏi, Dương Kiến Phong bắt đầu đăm chiêu. Lát sau hắn nhắm mắt tiến hành minh tưởng.