Chương 103: Yểu Mệnh Hơn Cả Nhân Tài
“Ầm!”
Cùng với tiếng động lớn vang lên là thân ảnh Mạc Thiên Sinh liên tục lùi lại mấy bước, Kim Cang Thương trên tay ghì chặt xuống nền đất tạo thành một cái rãnh lớn. Gương mặt của hắn nhăn lại, hiển nhiên là bị dư chấn kia làm cho chấn động không nhỏ.
Trước mặt Mạc Thiên Sinh, bốn thân ảnh không hề có ý định để hắn thở dốc mà lao tới như vũ bão, độc khí trên tay tán khai phong tỏa mọi hướng.
Trái, phải, đằng sau và cả trên không trung đều đồng loạt xuất hiện kẻ địch, Mạc Thiên Sinh không dám chậm trễ vội vàng mượn Kim Cang Thương làm đà nhảy lên. Tại đó, hắn toàn lực huy động trọng binh khiến nó phát ra âm thanh vù vù.
Tuy khí thế hung hãn là thế nhưng các đệ tử của Vạn Độc Môn nào phải kẻ tầm thường. Phát hiện Mạc Thiên Sinh cường hãn nên chúng lựa chọn lối đánh an toàn từ xa phóng thích độc công, chỉ khi nào phát hiện sơ hở mới chớp thời cơ t·ấn c·ông.
Ở cách đó không xa, những tên đệ tử cảnh giới Trúc Cơ chỉ đang lạnh nhạt nhìn tới. Bất quá, trên gương mặt vẫn thoáng hiện ra sự kinh ngạc.
“Rốt cuộc tiểu tử này là ai, chỉ với Tụ Khí ngũ trọng đã có thể dùng một chọi bốn với để tử của bổn môn?”
“Hắn có lẽ là nhân tài kiệt xuất của Mạc gia. Nếu không thì đâu thể nào sở hữu một đầu linh thú cấp sáu ấu niên được.”
“Không có ý định ra tay sao?”
“Phì. Một tên nhãi nhép còn cần chúng ta ra tay ư?”
“Gào!”
Đúng lúc này, bốn tên đệ tử đang vây công Mạc Thiên Sinh đột nhiên nghe thấy tiếng gầm bên tai. Chưa kịp phản ứng lại thì một cái cự trảo đã tới trước mặt khiến một tên lập tức bay ngược ra sau.
Tiểu Dạ vừa tham chiến đã lập tức giảm bớt áp lực cho Mạc Thiên Sinh. Nó nhảy vào giữ lòng địch, lông tơ đều dựng đứng như thể đang cảnh cáo kẻ thù cấm lại lần chủ nhân của mình.
Cứ như thế, một người một thú dần dần áp sát vào nhau, ánh mắt sáng rực nhìn sang bốn phía.
“C·hết tiệt!”
Dưới đ·ống đ·ổ n·át, tên vừa b·ị đ·ánh bay chầm chậm chui ra. Hắn đưa tay sờ lên ngực, cảm nhận cơn đau thấu xương rồi nhịn không được chửi thề môn câu.
“Một tên tiểu tử Tụ Khí ngũ trọng, một con nghiệt súc không biết trời cao đất dày. Hôm nay bản đại gia liền làm thịt cả hai. Lên!”
Hắn hừ lạnh một tiếng sau đó ra hiệu đồng bọn nhào lên. Lần này bọn chúng tế ra binh khí, tất cả đều là xà kiếm. Độc công lần nữa phóng thích nhưng lại tinh vi hơn trước. Bốn kẻ này nhìn như đơn lẻ đánh nhau với Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ nhưng thực chất lại phối hợp rất ăn ý.
Một người một thú bị vây công chính giữa, xung quanh khí độc bốc lên ngày một áp sát phạm vi của bọn họ.
Mạc Thiên Sinh dùng thương quét ngang đánh bật binh khí của đối phương đồng thời mượn quán tính vặn người né đi xà kiếm đâm tới từ đằng sau. Giữa không trung, hắn lộn nhào một vòng liền tiếp đất. Nhưng chưa đợi thở dốc thì một lưỡi kiếm tự như độc xà nhanh như chớt đâm tới.
“C·hết đi!”
Tên tu giả Vạn Độc Môn khoái chí lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Hắn chớp cơ hội Mạc Thiên Sinh hạ thân sẽ bị trễ nhịp nên tận dụng cơ hội đó mà ra đòn sát thủ.
Nhưng mà khi hắn ngỡ như một chớp mắt sau thì thanh kiếm sẽ xuyên qua vùng bụng đâm vào lục phủ ngũ tạn của Mạc Thiên Sinh thì bên cạnh xuất hiện phong áp.
Tiểu Dạ kịp thời xuất hiện một cước đá ra khiến hắn ta bay đi như một hòn đá bị ném đi. Đồng thời, cái đuôi của nó rất linh động ôm lấy Mạc Thiên Sinh nhấc lên né tránh đòn đánh của tên tu giả còn lại.
Giữa không trung, đôi mắt của Mạc Thiên Sinh hiện lên tử quang, một tay cầm thương một tay phóng thích Dệt Vân Châm. Hàng chục đạo quang xạ tuyến lập tức bay ra hướng thẳng kẻ địch mà phản kích.
“Vậy mà có thể phối hợp tác chiến?”
Lần này, đến cả Trác Phàm ở xa quan sát cũng phải trầm trồ. Ám Kim Sư Hổ trưởng thành cùng lắm chỉ đạt tới cấp sáu mà thôi, linh trí tuy có nhưng chưa hẳn quá cao, loại phối hợp cùng tu giả chiến đấu là cực kì hiếm có.
Thế nhưng mà, bây giờ một con Ám Kim Sư Hổ non lại đang cùng Mạc Thiên Sinh phối hợp cực kì ăn ý, chỉ riêng việc xuất hiện kịp thời để bổ khuyết cũng đủ khiến Trác Phàm kinh ngạc vô cùng.
“Là do lính trí của nó cao hay là món tàn pháp kia?”
“Keng!”
Ba tên tu giả lần lượt huy động xà kiếm gạt đi ám khí của Mạc Thiên Sinh đồng thời tâm thần kịch liệt gợn sóng nhìn về phía tên đồng môn xấu số bị kim châm đâm sâu vào thân thể. Không có máu tươi chảy ra, chỉ thấy hàng chục vết thâm tím lan nhanh còn hơn cả độc công của bọn chúng.
Đây chính là thành quả của Trác Phàm. Bởi vì bản thân hiện tại bị hạn chế, hắn không còn cách nào khác ngoại trừ dồn tâm huyết vào ám khí và thủ pháp của Đường Môn. Nhân dịp thu hoạch được không ít độc thảo, hắn đã đem nó bào chế ra thứ độc khác lợi hại hơn nhiều. Cho dù là cao thủ cảnh giới Thần Chiếu cũng chưa chắc áp chế nổi huống hồ là mấy tên đệ tử này.
Mạc Thiên Sinh giữa không trung hạ xuống trên lưng của Tiểu Dạ. Lúc này, mặt trời đã dần dần ló bóng, ánh rạng đông xuyên qua kẽ lá chiếu lên một người một thú khiến thân ảnh cả hai như trở nên vĩ ngạn. Kim Cang Thương nhuộm lên một màu vàng ươm, trên lưỡi thương còn rơi xuống từng giọt máu đỏ thẫm.
Tuy nhiên, đây chỉ là biểu hiện bên ngoài của Mạc Thiên Sinh mà thôi. Giao chiến liên tục nhiều giờ, đối mặt với sinh tử buộc lòng hắn phải vận hết khả năng của mình, nguyên lực tiêu hao đã chẳng còn bao nhiêu. Mặc khác, độc công của Vạn Độc Môn hiển nhiên lợi hại, dù là đệ tử phóng thích nhưng hắn cũng không tránh khỏi tình trạng trúng độc.
Mạc Thiên Sinh cảm nhận được sâu sắc lồng ngực hắn đang đập nhanh đến mức sắp vỡ ra đến nơi, nội tạng đang lộn nhào hết cả, c·hấn t·hương hiển nhiên không hề nhẹ chút nào.
Một bên khác, Tiểu Dạ cũng chẳng hề tốt hơn. Đối diện với kẻ địch, nó đã không ít lần giải vây cho Mạc Thiên Sinh, bốn cái thú trảo và phần đuôi đều xuất hiện v·ết m·áu, chẳng mấy chốc sẽ không còn cầm cự được nữa.
Trong khi đó, những tên khó đối phó nhất vẫn còn tràn đầy sinh lực. Lũ đệ tử với tu vi Trúc Cơ đang bắt đầu động thân.
“Ta công nhận ngươi là một trong số những nhân tài kiệt xuất của Mạc gia. Tuy nhiên…”
Một trong số đó chậm rãi đi lên, hai tay vỗ vào nhau tạo nên âm thanh cực kì chói tai. Một lúc sau, hắn mới ngưng lại nụ cười rồi lạnh lùng nhìn Mạc Thiên Sinh với đôi mắt c·hết chóc: “Cũng chỉ có thế mà thôi. Nếu như vài năm nữa, có lẽ ta cũng không là đối thủ của ngươi. Đáng tiếc, người kiệt xuất thì thường yểu mệnh.”
Mạc Thiên Sinh cưỡi Tiểu Dạ nhìn đối phương với gương mặt căng thẳng, Kim Cang Thương trên tay khẽ run lên. Nhưng rồi, hắn chợt kinh ngạc rồi khóe miệng hiện lên một nụ cười chế giễu nói: “Ngươi có biết kẻ yểu mệnh hơn cả nhân tài kiệt xuất trong miệng ngươi là gì không?”
Thản nhiên cười một tiếng, hắn ta nhìn Mạc Thiên Sinh hóm hỉnh hỏi lại: “Là gì cơ?”
“Chính là quá nhiều lời.” Câu trả lời không phải Mạc Thiên Sinh mà là đến từ ngay bên cạnh hắn.
“Là kẻ…”
Hắn ta giật mình vội vàng lùi lại đồng thời phóng thích độc công. Thế nhưng tất cả chỉ là dự định của hắn mà thôi. Lúc này Trác Phàm chẳng biết từ đâu đã đến ngay bên cạnh, cánh tay tựa như gọng kìm nắm chặt lấy đầu lâu của hắn rồi mạnh mẽ bóp một cái.
Trước sự kinh hãi của đám người kia, cái đầu của tên đệ tử Vạn Độc Môn này lập tức nổ tung, máu thịt và tròng mắt bắn ra bốn phương tám hướng tựa như pháo hoa.