Chương 88
Tôi cảm nhận được nửa cái mạng vừa đi toi.
Cơ thể giống như không thuộc về tôi mà là một người bệnh parkinson, run đến phát đau. Nhưng chẳng biết có hay không tính may mắn, cơn sốt về đêm vốn thiêu đầu óc tôi mơ hồ, nay lại vô tình trở thành nguồn nhiệt lượng quý báu bảo vệ lục phủ ngũ tạng của tôi.
Nói chung là thoát c·hết.
Quần áo ướt không thể mặc. Tôi quyết định t·rần t·ruồng vừa đi vừa bò tiếp một quãng, sau đó kiệt sức dừng ở nơi bờ đá khô ráo có bề rộng tương đối, điều kiện đủ để không bị mấy bàn tay nhỏ nhảy lên táy máy.
Trong ba lô có một cái bếp gas dã ngoại, tôi run rẩy lấy ra bật lên. Tất nhiên vẫn chẳng nhìn thấy ánh lửa, nhưng lại lập tức cảm nhận được luồng hơi ấm quý giá, mừng đến phát khóc. Tôi tìm chỗ hong quần áo, sau đó mò mẫm đun nước nóng, bẻ lương khô ăn.
Đồng hồ đeo tay của tôi sớm c·hết ngắc rồi, nhưng dựa vào độ đói của dạ dày, tôi có thể ước lượng là đã gần một ngày trôi qua.
Trải qua trận cửu tử nhất sinh, tâm trạng của tôi ổn định hơn nhiều, có thể suy xét đến một số vấn đề bị bỏ qua lúc trước.
Thứ nhất về việc bị rắn cắn, đến giờ tôi có thể chắc đến chín phần là loài rắn đấy không có độc. Độc tự nhiên nào cũng thế thôi, sẽ chẳng mất đến cả ngày để biểu hiện tình trạng bệnh tật. Hơn nữa nội việc Hai Tý bỏ đi mất tăm cùng chiếc ba lô chứa huyết thanh, cũng đủ chứng minh được anh ta biết từ đầu là tình thế của tôi không quá hung hiểm.
Nghĩ đến đây tảng đá đè nặng lên ngực tôi rốt cục được di dời. Cả quãng đường tối tăm vừa rồi tôi đã luôn ôm một tâm trạng sợ hãi khôn tả khi tưởng tượng về kết cục oan uổng cho mình. Rất may tưởng tượng chỉ là tưởng tượng.
Tôi khui hộp thịt nguội để tự thưởng, sau khi càn quét xong mới nghĩ đến vấn đề thứ hai.
Đó là vì sao nhóm người Hai Tý lại chọn thoát thân bằng con đường này.
Như tôi đã nói từ trước, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ ra khỏi tháp chim qua cửa sổ tầng hai, vì sao nhóm Hai Tý lại không làm thế? Có phải tình thế bên ngoài tháp chim còn nguy hiểm hơn ở đây?
Hay là họ bắt buộc phải đi con đường tôi đang đi mới đạt được mục đích gì đó?
Tìm ra câu trả lời chính xác là rất quan trọng, bởi vì tôi đang có ý định quay trở lại.
Tôi có thể quay lại để xác minh đáp án thứ nhất, nếu đúng thì đi tiếp thôi, một mối nguy hiểm Hai Tý còn không đối phó nổi, tôi thử chọc để c·hết à. Nhưng nếu là đáp án thứ hai, tôi lại thấy mình không nhất thiết phải đuổi theo bước chân của họ.
Bởi vì tôi đã có một giả thiết về vị trí lối vào Thánh Địa Vùi Thây. Tuy tạm thời tôi còn chưa biết cách để đi đến đó nhưng thực sự cũng chẳng cần tiếp tục mò mẫm ở dưới này.
Hai Tý không để lại cho tôi manh mối khả dĩ nào để tôi phán đoán cả, tuy nhiên chính nhờ thế mà tôi cảm thấy, Hai Tý đã khá chắc về việc tôi nên đi theo bọn họ. Lý do để Hai Tý chắc chắn về điều này lại có rất nhiều. Hoặc là anh ấy không muốn chúng tôi tách ra hoặc anh ấy cảm thấy đây là con đường an toàn nhất, hoặc một trường hợp vô cùng xấu, đó là Julie và Nam đã xảy ra vấn đề khiến Hai Tý cần sự trợ giúp của tôi.
Tôi thở dài chậc một tiếng.
Dù khả năng Julie và Nam gặp nguy hiểm nhiều hay ít, thì tôi cũng chẳng dám lấy ra đánh cược. Mạng người quan trọng nhất, nếu không nghĩ tới thì thôi, đã nghĩ tới liệu có thể bàng quan? Hẳn sẽ nhiều người làm được, nhưng trong đó chắc chắn không có tôi.
Tôi thu dọn một chút để chợp mắt. Ở vị trí này bọn bàn tay nhỏ có lẽ không với tới tôi, tuy nhiên chẳng có gì để chắc là không còn đe doạ nào khác xảy đến khi đèn lồng da người tắt, tôi cần thiết phải duy trì ngọn đèn này kể cả trong lúc ngủ.
Tôi tước nhỏ dây thừng, bôi mỡ, làm thành mấy đoạn dây dẫn cháy nối từ bấc đèn này sang bấc đèn kia. Như vậy nếu một cái cháy hết nó có thể đốt dây dẫn rồi bắt lửa châm sang cái đèn khác.
"Haiz, nghỉ thôi." Tôi thở ra một hơi nằm vật xuống.