Chương 62:
Tôi chui vào túi ngủ bên cạnh sư béo dỏm, còn chưa kịp kéo khoá đã nghe hắn càu nhàu:
“Chú Vịt, lần thứ năm rồi nì.”
“Tôi đánh thức anh à?” Tôi đặt đầu xuống, đếm từng chòm sao, cố quên cảm giác chướng đang bắt đầu dâng lên ở phần bụng dưới.
“Tau thì nỏ răng.” Hắn quay hẳn mặt về phía tôi “Nhơng mi mừ nỏ ngủ đạc thì mai mệt lém.”
“Anh bày cho tôi cách đi.”
“Bày cách chi? Nếu có thời gian tau sẹ dạy mi một hai chiêu, nhơng giừ gấp quá.”
Tôi thở dài, cuộc đời đúng là một chuỗi cú đấm móc, chẳng cho người ta cơ hội phòng thủ gì cả.
Chúng tôi nói sang chuyện khác, sư béo dỏm kể cho tôi một ít kinh nghiệm và phán đoán của hắn trong tình huống tôi sẽ gặp phải khi leo xuống vào ngày mai. Tôi nghe nghe, nghe kiểu gì lại mơ màng díp mắt, quên luôn vấn đề phần thân dưới. Khi chỉ thiếu nửa nhịp là ngủ hẳn, sư béo dỏm bỗng chốt một câu đánh tỉnh tôi:
“Mi gọi về Việt Nam chơ?”
Giời ạ, tôi quên xừ mất.
Sư béo dỏm nhìn mặt tôi liền hiểu, hắn lắc đầu tặc lưỡi:
“Bọn em tau mà như mi, tau dần cho nhừ tử.”
Tôi bóp trán, nghĩ tới viễn cảnh mẹ sẽ dần cho tôi nhừ tử vì tội làm ông bà ngoại lo lắng, một cái kết có hậu nhường nào.
Sư béo dỏm lại nói:
“Chú Vịt, tau có chuyện chơ kệ hết với mi.”
Hắn nhắc về người em rể đã bị hắn thẳng tay b·ắn c·hết.
“Băng Khan có quy định rất dạ man với nhỡng thành viên bị phe đối địch bắt làm tù binh. Nếu hấn c·hết, hấn là anh hùng, nhơng nếu hấn đạc tha, hắn là tội đồ.”
Sư béo dỏm giải thích với tôi, bởi vì thủ lĩnh băng đảng Khan là một lão già cực kỳ đa nghi, luôn sợ bị phản bội nên mới lập ra luật lệ quái gở đấy.
Trong trường hợp sư béo dỏm thả em rể, thì chỉ cần thằng nhỏ quay về băng, nó chắc chắn c·hết, còn nếu nó chạy trốn khỏi băng, n·gười c·hết sẽ là em gái và cháu hắn.
“Bây giừ thì khá rùi, em gấy tau đạ nhận đạc trợ cấp hậu hịnh.”
Sư béo dỏm quay đầu, lẩm bẩm:
“Nhơng khi tau gọi về, nó có quan tâm tền bạc chi mô, nó chỉ bít khóc thôi. Hoá ra thằng khốn nạn nỏ hiệu tình cạm ngài với ngài lại là tau.”
Tôi nhìn bóng lưng sư béo dỏm, nhìn đến xuất thần. Sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
… Và tôi mơ thấy bố.
-------------
Chú thích:
Nhưng khi tôi gọi về, nó có quan tâm tiền bạc gì đâu, nó chỉ biết khóc thôi. Hóa ra thằng khốn nạn không hiểu tình cảm người với người lại là tôi.
Bây giờ thì khá rồi, em gái tôi đã nhận được trợ cấp hậu hĩnh.
Bày cách gì? Nếu có thời gian tôi sẽ dạy cho cậu một hai chiêu nhưng giờ gấp quá.
Tôi thì không sao nhưng cậu mà không ngủ được thì mai mệt lắm.