Chương 23: Nghé Con Không Sợ Cọp
“Chuyện gì?”
Diệp Thanh đang ăn say sưa ngon lành, bây giờ nghe Lục Nhiên Nhiên lời nói mới để ý đến, hắn quay đầu nhìn lại, liền thấy đám người Chu Văn Hoàng đã dừng xe trước quán phở.
Người xung quanh nhìn thấy những tên xăm trổ kia đều có một thân bắp thịt cuồn cuộn, có tên cao tới một mét tám, bắp đùi cùng cánh tay chúng to như được làm bằng thép nung, dù cho có hiếu kỳ đi nữa đều là vòng quanh tránh xa, còn các chủ quán lân cận đều là tinh ý mà làm như không thấy.
“Tiểu Đông, ngươi tới đây làm gì nữa? Tháng này chúng ta đã đóng phí đủ rồi còn gì!” Lão Trần hướng về tên to con để đầu trọc đứng sau lưng Chu Văn Hoàng nói.
Thời buổi này, người kinh doanh muốn kiếm một cái mặt bằng để bày bán đều phải trả phí, thậm chí bán hàng rong cũng vậy. Ngươi không đóng phí của chính quyền thì cũng phải mất phí cho bọn bảo kê, có khi còn phải đóng một trắng một đen cả hai loại phí này cùng một lúc, nếu muốn yên ổn kinh doanh.
“Ông!”
Tên to con để đầu trọc này tên là Lê Thanh Đông, năm nay ba mươi sáu tuổi, hắn là đầu lĩnh của bọn thu phí bảo kê ở khu chợ này, mọi người ở đây gặp gã đều khúm núm, nịnh bợ gọi một tiếng ‘anh Đông’ duy chỉ có lão Trần khác biệt.
Bình thường thì cũng thôi đi, dù gì lão Trần cũng là nhìn hắn lớn lên, lại quen biết với cha mẹ của hắn, nên Lê Thanh Đông có thể không để ý, nhưng hôm nay lão cũng không nhìn xem hắn đang đi cùng với người nào.
Rõ ràng lão Trần một tiếng ‘Tiểu Đông’ này đã làm Lê Thanh Đông cảm thấy mất mặt với Chu Văn Hoàng cùng đàn em, khiến hắn tức giận.
“Tao còn không biết mày còn có biệt danh dễ thương như vậy nha ‘Tiểu Đông’!”
Quả nhiên, Chu Văn Hoàng nghe lão Trần gọi Lê Thanh Đông như vậy thì lập tức buông lời trêu chọc, hắn tuy nhỏ tuổi nhất ở đây nhưng lại là con của Chu lão đại, lãnh đạo trực tiếp của Lê Thanh Đông, nên không hề cố kị.
Đám đàn em đi phía sau Lê Thanh Đông cũng muốn cười theo, nhưng trông thấy sắc mặt và ánh mắt đầy sát khí của Lê Thanh Đông nhìn qua thì bọn chúng lập tức câm nín, chúng cũng không phải Chu Văn Hoàng, không thể gánh nổi cơn thịnh nộ của Lê Thanh Đông.
“Ăn phở chứ làm gì! Không được sao ông chủ Trần?”
Chu Văn Hoàng cầm tấm bảng hiệu ‘Phở Trần Gia’ trên tay, rồi dường như không hề để ý ánh mắt tức giận của lão Trần, hắn quơ quơ tấm biển gỗ trước mặt lão rồi nói tiếp:
“Tôi cũng không phải lão cha, đến đây cầu mua mấy khối ngọc nát của nhà ông đâu nha.”
“Không phải ta đã nói với cha ngươi bao nhiêu lần, rằng nhà ta không có bạch ngọc gia truyền gì hết hay sao! Tất cả chỉ là Kiện Hành hắn nói bậy. Ngươi về nói với Chu Khôn, hắn cũng không cần hết lần này đến lần khác phái người tới thăm dò.” Lão Trần mặt bình tĩnh nói.
Ba tên đàn em phía sau thấy lão Trần dám gọi thẳng họ tên của Chu lão đại thì tỏ ra tức giận, đương chúng định đi lên dạy cho lão già này một trận thì lại bị Chu Văn Hoàng giơ tay cản lại.
“Thật sự không có?” Chu Văn Hoàng làm bộ hỏi lại.
“Thật không có.” Lão Trần tỏ ra không hề sợ hãi, chém đinh chặt sắt nói.
“Thế à!” Chu Văn Hoàng cau mày.
Cha hắn không chỉ một lần căn dặn hắn cùng Lê Thanh Đông chú ý gia đình lão già này. Chu Khôn còn nói, hắn từ chính miệng Trần Kiện Hành nghe được: “Trần gia có hai khối bạch ngọc tự nhiên được truyền từ đời này sang đời khác, có thể trấn tà ma, tăng phúc khí, giá trị liên thành.”
Khi Trần Kiện Hành thua bạc tới tán gia bại sản, Chu Khôn từng nhiều lần ngỏ ý dùng hai khối ngọc này làm điều kiện trao đổi căn nhà, nhưng lão Trần một mực chối rằng không có.
Sau khi tịch thu căn nhà, Chu Khôn từng cho người lật tung tìm kiếm. Thậm chí, hắn còn cường lực cho xét người nhà họ Trần vẫn không tìm thấy hai khối ngọc. Nhưng trực giác nói cho Chu Khôn biết, hai khối ngọc đó nhất định được lão Trần cất giấu nơi nào đó.
Vì thế, hắn mới ra lệnh cho đàn em thân tín là Lê Thanh Đông âm thầm để ý nhất cử nhất động của gia đình lão Trần, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy vẫn không thấy điều gì bất thường.
Đây cũng là vì sao, Lê Thanh Đông vẫn nhẫn nhịn lão Trần bấy lâu nay. Nếu không, bằng vào hắn tính cách, lão già này có chín cái mạng cũng không đủ!
“Nếu ta mà đạt được…” Chu Văn Hoàng không khỏi suy nghĩ.
Chu Văn Hoàng đang định hỏi thêm gì nữa thì nhìn thấy nộ ý trong mắt Lục Nhiên Nhiên, hắn hướng nàng cười cười rồi trả tấm biển về chỗ cũ, dẫn đầu đi vào quán.
“Đi vào tụi bây.”
“Dạ, anh Hoàng.” Đám đàn em đồng thanh gọi to, rồi đi theo Chu Văn Hoàng vào trong. Lê Thanh Đông hừ lạnh một tiếng, rồi cũng đi theo sau. Chỉ là, khi hắn nhìn qua hai người Diệp Thanh ở bàn số một, khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
“Người bình thường khi gặp chúng ta, tránh né còn không kịp. Vậy mà, hai thằng này vẫn trấn định tự nhiên, ăn cùng uống trà. Thanh thiếu niên bây giờ cũng lắm thằng gan dạ! Có chút ý tứ!” Lê Thanh Đông không khỏi bật cười, nhìn nhiều hơn hai tên ‘nghé con không sợ cọp’ này một chút.
Tiểu Lục Tử có chú ý đến bọn này cùng Lê Thanh Đông ánh mắt, nhưng Diệp Thanh không có phản ứng, hắn cũng không tốt lắm làm cái gì. Hắn tay cầm ly trà, giả vờ uống, một bên yên lặng quan sát tình huống.
Bọn đàn em của Chu Văn Hoàng rất hiểu lòng người, biết anh Hoàng của chúng vừa ý Lục Nhiên Nhiên nên chúng chủ động tiến lên đem bàn ghế kéo lại, còn dùng khăn giấy lau ghế rồi mới mời hai tên Chu Văn Hoàng và Lê Thanh Đông ngồi.
Trong năm tên này thì hết bốn tên là có thể hình to con, bọn chúng vừa ngồi đó, cộng thêm bàn số một của Diệp Thanh, liền chiếm gần hết diện tích của quán phở nhỏ.
Lúc bấy giờ, cũng có một cặp vợ chồng chở con tới trước quán phở, nhưng nhìn vào ‘chiến trận’ của bọn này, bị bọn chúng làm cho kinh sợ, họ cũng chỉ đành nhịn thèm mà đi qua quán khác. Lão Trần cũng chỉ có thể thở dài, gửi đến họ áy náy ánh mắt.
“Nhiên Nhiên, cho tụi anh năm tô phở đặc biệt nha.” Chu Văn Hoàng ánh mắt say mê nhìn Lục Nhiên Nhiên, đôi mắt hắn đảo như rang lạc từng bộ phận trên cơ thể cô nàng nhưng lại cố gắng thể hiện ôn nhu hết mức có thể.
Lục Nhiên Nhiên lớn lên thực trổ mã, khoảng chừng một mét sáu mãnh khảnh thân cao, bộ ngực sữa hiện ra rõ ràng, dù cho cô nàng chỉ mặc trên người bình thường trang phục, cũng không hề trang điểm, nhưng lại càng tôn lên cổ kia non nớt thanh thuần, đối với nam nhân quanh năm gặp qua rất nhiều nữ nhân son phấn tô trang như Chu Văn Hoàng mà nói, thật đúng là trí mạng dụ hoặc.
“Hóa ra là một con sắc lang.” Tiểu Lục Tử nhìn thấy bộ mặt dê xồm của Chu Văn Hoàng cùng đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của hắn thì trong lòng châm chọc một câu.
Lục Nhiên Nhiên nhưng không có để ý đến Chu Văn Hoàng mà nhìn về phía ông Trần, thấy ông ấy gật đầu, cô nàng mới miễn cưỡng đi lên đưa trà cho bàn của bọn chúng.
“Chị Nhiên Nhiên để bọn em tự lấy nước là được rồi, sao tụi em dám làm phiền bạn gái của anh Hoàng chứ.” Một tên đàn em để đầu đinh có giọng nói khá hèn mọn, cố ý lấy lòng Chu Văn Hoàng nói.
Quả nhiên, tên đầu đinh này lập tức nhận được ánh mắt tán thưởng của tên Chu Văn Hoàng.
Hai tên còn lại giờ mới nhận ra đã bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt ‘sếp’ bọn chúng một mặt căm tức nhìn về tên đầu đinh, nhưng cũng tranh thủ hùa theo nói:
“Đúng vậy, chị dâu, để bọn em làm nha.”
“Ai là bạn gái của hắn? Cấm các người nói lung tung!” Lục Nhiên Nhiên khuôn mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, lên giọng cảnh cáo.
“Rốt cuộc mấy người là đến ăn phở hay kiếm chuyện?” Lục Nhiên Nhiên liếc nhìn một mặt đắc ý Chu Văn Hoàng, giọng nói mang theo nộ khí.
“Đến mời em đi chơi với anh chứ sao! Hừm, cũng nhân tiện ủng hộ quán phở của ông Trần.” Chu Văn Hoàng vừa đứng lên nói câu đầu, gặp Lục Nhiên Nhiên sắp bộc phát, thì vội sửa lời nói.
Hắn để ý nộ khí trên khuôn mặt cô nàng dịu đi chút ít thì mới nói tiếp:
“Đường bây giờ cũng sắp tối rồi, nghe nói đêm tuần trước em thiếu chút nữa bị người kéo tới trong hẻm tối, anh sợ em không an toàn, cố ý tới đây bảo hộ em đó nha.”
“Đêm đó em có thấy rõ ràng không? Anh nếu biết được kẻ này là ai, nhất định cho người đập c·hết hắn. Nhiên Nhiên, em yên tâm! Về sau em ra ngoài, anh đều cho người hộ tống.” Chu Văn Hoàng vỗ ngực, miệng bắt đầu ba hoa.
Lục Nhiên Nhiên đêm đó phi thường khẩn trương, sau khi bị cứu đi đầu óc đều trống rỗng, nàng thật sự không nhận ra được tên biến thái kia. Thấy tên này càng nói càng có chút mờ ám, Lục Nhiên Nhiên lúc này nhìn đến Chu Văn Hoàng thậm chí có chút hoài nghi người kia chính là hắn. Đáng tiếc, nàng không có bằng chứng, bọn chúng lại thế mạnh người đông.
“Không cần ngươi phí tâm, tôi đã có anh Lâm đưa về rồi.” Lục Nhiên Nhiên lắc đầu, giọng không một chút tình cảm nói.
Ghi chú: Minh mấy nay ra chương chậm do đang F0. Vài hôm nữa khỏi bệnh, Minh sẽ bù chương lại sau. Cám ơn mn đã đọc ủng hộ!!!