Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 36




Sau khi lên ngôi, ta phản đối sự phô trương, mở rộng con đường ngôn luận.

Ta khôi phục khí chất của các bậc chí sĩ, rạng rỡ đức hạnh của Tiên Đế.

Ta khuyến khích nông nghiệp, giảm nhẹ lao dịch, giảm thuế để cho dân chúng được nghỉ ngơi an dưỡng.

Ta trừng phạt kẻ tham nhũng, trị bọn tiểu nhân và chấn chỉnh phong khí triều đình.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Dù ngày đêm cẩn trọng, vẫn có người nhắc đến chuyện ta cướp ngôi năm xưa.

Họ sợ sự tàn nhẫn của ta, gọi ta là mặt người dạ thú.

Quan văn mặc triều phục thêu chim, quan võ mặc triều phục thêu thú. Mà ta còn trên cả quan văn quan võ, trên hết thảy chim thú trong thiên hạ.

Ta chính là vua của muôn loài, là loài vật cao quý nhất.

Ta đến nhà bếp gặp Ngân Đào, muốn nàng làm nữ quan của ta, khi ta định tiến lên nắm tay nàng, nàng liền kinh hoàng quỳ xuống.

Nàng nói: “Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Ta vốn định nói rằng, nàng từng nói cuộc sống rất khổ, nay ta đã đến, ta có thể cho nàng tất cả, nàng không cần chịu khổ nữa.

Ta cũng muốn hỏi nàng còn muốn đếm lông mi của ai nữa không

Nhưng ta không nói gì cả, chỉ thấy bóng mình dưới ánh đèn, dài đến đáng sợ, cô độc và đáng sợ.

Ta mệt mỏi phất tay: “Trẫm ân chuẩn cho ngươi, rời cung về quê.”

Yến Từ, kẻ bị ta chặt tay, cổ đeo xích sắt nặng nề, bị giam cầm sâu trong cung.

Độc của ta rất khó giải nên Yến Từ không thể ch được.

Ta không cố chấp tìm thầy trị bệnh, cũng không muốn vì chữa bệnh mà trở nên cố chấp giống như Yến Khang.

Có lẽ, ta chỉ muốn tìm lý do để không gi*t Yến Từ.

Đôi khi, ta cũng không biết mình có thực sự muốn hắn ch hay không. Hắn sống dở ch dở, như vậy cũng tốt.

Kẻ tự phụ như hắn, không còn chút tôn nghiêm mà sống, còn đau đớn hơn cả cái ch.

Những đêm mưa gió bão bùng, ta thường đến nhìn Yến Từ. Nhìn gương mặt hắn tràn đầy vẻ bi thương, nguy hiểm đến vậy.

Đầy mê hoặc.

Hắn ngồi im lặng trên ghế, không vui không buồn, nên ta tiến lại gần, nhưng lại cảm thấy cả hai cách nhau rất xa.

Gió luồn qua hành lang làm ngọn đèn lay động, bóng người to lớn trong phòng nhấp nhô.

Kẻ thổ lộ bí mật giờ lại là ta, ta dùng thủ ngữ, kể cho hắn nghe những trù mưu ta đang bày ra gần đây.

Ta biết hắn nguyện ý nghe, vì mỗi khi ta nâng tay lên, hắn chưa bao giờ nhắm mắt.

Những bí mật ghê tởm buồn nôn kia, giống như sợi dây rốn dính máu, đem ta với hắn, gắt gao nối liền.

Trên đời có rất nhiều đôi ngọc bích trời sinh, nhưng một đôi đê tiện trời sinh, chỉ có hai chúng ta.