Gi*t người trăng đen, gió lớn phóng hỏa. Ta lại gần, mỉm cười khéo léo.
"Ngươi không chạy sao?" Yến Từ hơi nghi hoặc: "Mấy nha đầu giống ngươi khi gặp ta chỉ biết la hét thảm thiết."
Ta dùng thủ ngữ thành thạo, khoa tay múa chân: "Ta là người câm nha."
"Thật đáng thương!" Bàn tay Yến Từ lạnh lẽo như rắn trườn bò lên cổ ta: "Kiếp sau đầu thai, hãy chọn nhà tốt."
Bàn tay hắn đột ngột siết chặt, khiến ta nghẹt thở vùng vẫy, một chân đạp đổ hộp thức ăn.
Canh thừa bốc mùi chua trào ra, thối không chịu nổi. Yến Từ ngập ngừng một lát, buông lỏng bàn tay khỏi cổ ta.
"Thức ăn này là của ngươi để đây, sao không nói?" Hắn nhíu mày: "Trông ngươi có vẻ không thông minh lắm?"
Ma ma thường nói đại trí giả ngu. Đã là đại trí giả ngu, thì ngu cũng như đại trí. Kỳ thực không thông minh cũng là một dạng thông minh.
Ta gật đầu, lén nhìn sắc mặt hắn, dũng cảm bò đến cạnh thi thể, cởi giày tất của Tô công công.
Vài hạt đậu vàng tròn lăn ra từ giày của Tô công công. Ta vội vã nhặt chúng lên, cung kính dâng cho Yến Từ.
Yến Từ vo viên mấy hạt đậu vàng, cười xùy:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
"Nha đầu câm, ngươi ở nhà bếp làm việc gì?"
Hắn có thể từ việc ta khoa tay múa chân mà biết ta là người câm, nhưng lại không hiểu thủ ngữ của ta. Ta khoa tay múa chân ra hiệu nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng đoán trúng ý.
"Gi*t lợn?" Yến Từ vừa nhìn thấy chiếc rìu sắt đeo sau lưng ta, khiêm tốn hỏi: "Gi*t như nào?"
07
Năm ta biểu diễn tài nghệ cho Yến Từ chiêm ngưỡng, ta mười lăm, hắn mười bảy.
Tô công công là con lợn, còn ta là người gi*t lợn. Ta vung d.a.o lên, chặt gọn gàng sạch sẽ, chia đều con lợn thành 24 miếng.
Sau khi chặt xong, ta đứng trước 24 miếng thịt luộc, thành tâm niệm Phật.
Kỹ thuật gi*t lợn chuyên nghiệp của ta được Yến Từ nhìn trúng, mới miễn cưỡng được tha cho một mạng.
Hắn nói miệng ta câm không thể nói, mắt không biết chữ, rất thích hợp để giữ bí mật.
Bí mật đầu tiên ta giữ chính là lý do Yến Từ gi*t Tô công công.
Tiền tháng làm dược đồng của Yến Từ để nuôi bản thân và mẫu thân thực sự không dễ, phải trộm vặt trong cung.
Tô công công đến cúng bái ma ma, lại chẳng may gặp Yến Từ đang ăn vụng canh thừa.
Tô công công, kẻ thấy tiền là sáng mắt, dám cả gan động tâm ác ý, thấy Yến Từ không còn chỗ dựa, mất đi quyền thế, liền nhân cơ hội lấy cớ việc này để trục lợi kiếm chác.
Yến Từ không thể nhịn được nữa, liền cạy đầu hắn ra, ra lệnh cho ta phân thân hắn thành nhiều mảnh rồi chôn lấp.
Bọn ta tìm thấy bức thư của ma ma trên người Tô công công, ta nói ta không biết chữ, Yến Từ nói không có việc gì, hắn sẽ đọc cho ta nghe.
"Tiểu Kỳ, ma ma không phải người tốt, mọi người chỉ nhớ mà hận ma ma, nhưng riêng ngươi, phải nhớ mà thương ma ma!"
Đọc xong thư, Yến Từ ném đầu của Tô công công vào hồ Xuân Thuỷ. Đầu chìm xuống làn nước biếc, "bõm" một tiếng, khuấy động cả hồ.
"Dễ nghe không?" Yến Từ giúp ta cẩn thận gấp lại lá thư: "Dễ nghe thì chính là cái đầu tốt."
08
Đầu Tô công công là bí mật giữa ta và Yến Từ. Yến Từ nói, chỉ có tâm phúc và người ch mới biết được bí mật của hắn.
Được rồi! Vậy thì ta sẽ trở thành tâm phúc của hắn, học làm những việc mà tâm phúc cần phải làm, thí dụ như ăn trộm chẳng hạn.
Mẫu thân hắn ốm yếu bệnh tật. Yến Từ không mua nổi loại thuốc tốt, chỉ có thể ăn trộm.
Nhưng Thái y viện được canh giữ rất nghiêm ngặt, thật khó có thể xuống tay được.
Hắn để ý đến những dược liệu quý đang được hầm trong nhà bếp. Mỗi đêm canh Tý, ta lẻn vào nhà bếp, chuẩn bị ăn trộm.
Ánh trăng từ trên kệ gỗ đổ xuống, những chiếc bình lưu ly Ba Tư xếp gọn gàng thành hàng, trên mặt bình phản chiếu ánh sáng lung linh.
Mỗi ngày nhà bếp đều sẽ cân đong nguyên liệu quý để nấu ăn nên ta chỉ dám lấy càng ngày càng ít để tránh bị lộ.
Vào canh Sửu, ta nhẹ nhàng chân tay đặt bình lưu ly trở lại kệ cao, liền nghe tiếng chó sủa ngoài cửa sổ truyền đến, đó là ám hiệu rời đi.
Có lần ta vừa trèo qua cửa sổ đã nôn thốc nôn tháo vì thấy được nguyên liệu quý mới vào nhà bếp.
Trong chiếc bình lưu ly trong suốt chứa đầy rượu Hoàng Kim, bên trong ngâm đầy những miếng thịt tươi, đó là miếng thịt của thai nhi được mổ ra từ bụng người mẹ.
Yến Từ bị ta nôn hết lên người, hắn nói: "Tâm phúc cái gì, ta thấy ngươi là tâm phúc đại hoạ mới đúng!"
Mấy tiểu nhị trong nhà bếp lại thấy kỳ lạ. Bọn họ cảm thấy rất buồn bực, vì sao tên trộm canh thừa kia lại không đến nữa.
Vì ta đổi nghề, chuyển sang trộm thức ăn thừa. Thức ăn thừa không hề dễ trộm, nhưng thật sự ăn rất ngon.