Yến Đế lâm bệnh nặng, triều đình bề ngoài có vẻ gió êm sóng lặng, nhưng bên trong đã bắt đầu cuộn sóng ngầm. Tuy nhiên, không một ai hành động, mọi người đều đang chờ đợi.
Vào một ngày sương giá, sau khi hạ triều, Yến Từ nói với ta: "Chúng ta đều rất giỏi nói dối, phải không?"
Cơn bệnh đa nghi của Yến Từ lại tái phát. Ta biết hắn sắp giao phó cho ta một nhiệm vụ quan trọng. Hắn muốn dùng ta, nên phải cẩn thận dò xét.
Hắn nghi ngờ ta.
Trên triều, hắn nghe được tiếng đồn, rằng kẻ cùng thê nhi bị thiêu sống, Yến Lễ, nữ nhi hắn có thể vẫn còn sống.
Năm xưa, Yến Đế cấu kết với phó tướng, cướp lấy giang sơn của huynh trưởng Yến Lễ. Thê nhi của Yến Lễ bị thiêu sống, tướng mạo hoàn toàn thay đổi.
Nữ hài đã ch đó gọi là Yến Thiên Thu, nếu nàng còn sống, thì có lẽ tuổi tác cũng không khác ta là bao.
Ta định dùng tay ra thủ ngữ, định nói rằng nếu muốn buộc tội thì có thiếu gì lý do, nhưng cuối cùng ta vẫn đổi lại thành những cử chỉ ngốc nghếch, dùng ngôn ngữ đơn giản:
"Ngươi nghi ngờ ta vô căn cứ."
Yến Từ đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa bên tai ta, giọng nói ôn nhu: "Sinh thần của ngươi sắp tới rồi, đúng không?"
Lúc nào cũng vậy, những lời mở đầu bí hiểm, chẳng ăn nhập gì, nhưng nhiều năm gắn bó đã khiến ta ngay lập tức hiểu ý hắn.
Yến Từ muốn kiểm tra xem ta có giả mạo thân phận không, hắn sẽ dùng lý do tặng quà sinh nhật để thử lòng ta.
54
Thậm chí không kịp đợi đến sinh thần của ta, sau tối hôm đó, Yến Từ đã gấp không chờ nổi mà muốn đưa cho ta một món quà lớn.
Hắn hỏi ta gia đình của cữu cữu ta có còn ở Yến Đô không. Ta đáp là còn. Hắn liền muốn ta khai địa chỉ.
Hắn dẫn ta lẻn vào nhà mà ta nói là của cữu cữu. Trên căn nhà nhỏ mới xây thêm một gác mái, ngoài ruộng có một con bò già mới mua, cảnh tượng rất đầm ấm.
Đôi phu thê đang ngủ say trong phòng, tiếng hô hấp nặng nề, giống như luồng gió ấm thoát ra từ bếp lò giữa mùa đông.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Hôm ấy, tuyết rơi đầu mùa, còn nửa tháng nữa mới đến sinh nhật ta. Yến Từ đứng phía sau ta, khoanh tay: "Quan Kỳ, đến mở quà của ngươi đi."
Ta siết chặt cán rìu, giơ cao lưỡi rìu lên, nhưng hắn bất ngờ đưa tay ra ngăn lại: "Chờ đã."
"Ngươi từng nói với ta, hai người này đã bán ngươi vào cung để đổi lấy vinh hoa phú quý. Nếu một nhát rìu chặt ch, chẳng phải quá tiện nghi cho họ sao?"
"Kiên nhẫn nào" Yến Từ nói nhỏ, "Nhận được món quà lớn thì phải từ từ mở chứ."
55
Lúc nửa đêm canh ba, ta dùng rìu khẽ cắt lớp da trên mặt người nữ nhân, làm bà ta đau đớn tỉnh giấc.
"…Quan Kỳ?" Có vẻ bà ta nhận ra ý đồ của ta, đau đớn cầu xin tha mạng liên tục: "Máu mủ… ruột thịt… tạm tha cho chúng ta đi…"
Nam nhân béo trắng phau cũng bị đánh thức, hoảng sợ đến mức tiểu tiện ra quần, nửa ngày không nói nổi một lời.
Hồi lâu, ông ta mới trấn tĩnh lại chút ít: "Người là vị chủ nhân nào trong cung, mà lại để nô tài tàn sát bá tánh, không sợ hủy hoại thanh danh của chính mình sao?"
"Truyền ra ngoài?" Yến Từ đứng bên cạnh ta, cười khẩy: "Ch rồi thì còn truyền ra được sao?"
Ta đã gi*t lợn nhiều năm. Người khác thường dùng d.a.o gi*t lợn, nhưng mình ta lại thích dùng rìu. Ta thích mài nó sáng bóng, vung lên uy phong lẫm liệt, ánh thép lóe lên lạnh lẽo.
Bất kể là lợn hay là người, là thiện hay là ác, đều không thoát khỏi lưỡi rìu của ta.
Không biết vì sao, ngay thời điểm giơ rìu lên, đột nhiên tai ta ong ong, tiếng như d.a.o cứa vào đĩa sứ, khiến màng nhĩ ta đau nhói.
Chùm tua rua đỏ trên cán rìu đung đưa, ta nhìn sang người phụ nữ kia, thấy bà ta thong thả gật đầu một cách rất chậm rãi.
Tay cầm rìu, vai tựa, chân ta đứng vững, đầu gối chùn xuống, một nhát c.h.é.m vang lên âm thanh sắc lạnh, rền rĩ như tiếng nhạc.
Lúc buông rìu xuống, mới phát hiện lòng bàn tay chính mình ướt đẫm mồ hôi, nhơ nhớp, thật ghê tởm.
Nhìn qua xác người trên giường đã nát từng mảnh, ta quay sang nhìn Yến Từ. Hắn nhặt cái xẻng sắt từ góc phòng lên, gật đầu ra hiệu.
Gi*t người chặt đầu, A Di Đà Phật!
Chôn ngay tại chỗ, thiện tai, thiện tai!