Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 17




Sau nửa tháng thành thân, nhiều môn khách ra vào tấp nập ở phủ Yến Từ. Ta đứng dưới tàng cây, nhìn chăm chú vào những đường chỉ tay của mình, nhớ lại đêm động phòng, khi Yến Từ bưng nước trong tay, nói rằng nước trên tay hắn chính là quyền lực. Ta tự hỏi liệu hắn có nghĩ rằng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Lâm Yến Ca không có việc gì làm, nhưng lại không chịu được khi thấy ta ngẩn người. 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nàng ta sai người mua hai mươi con lợn, bắt ta phải gi*t hết, nếu không thì không được ăn cơm.

Liên tiếp hai ngày không có cơm ăn, ta chặt xong con lợn cuối cùng, cả người bốc mùi tanh tưởi, ta lẻn vào trước Phật đường ăn vụng đồ cúng.

Khi Bồ tát Quán Tự Tại hành sâu Bát Nhã Ba La Mật Đa, ngài soi thấy ngũ uẩn đều không, liền qua hết thảy khổ ách*. Thỉnh mong ngài độ một kẻ đói này.

*Câu này trích từ kinh Bát Nhã Tâm Kinh, nghĩa là Bồ tát Quán Tự Tại nhận ra bản chất Ngũ uẩn (sắc, thọ, tưởng, hành, thức) không có thực thể cố định, tất cả chỉ là sự kết hợp tạm thời và không bền vững, từ đó ngài thoát khỏi tất cả những khổ đau và ách nạn.

Yến Từ rất dễ dàng tìm được ta, hắn ngồi cùng ta dưới bàn thờ, chậm rãi lột vỏ khoai mật, bí mật san sẻ với ta.

"Dân tặc Kinh Châu nổi loạn, Lâm tướng quân điều động binh mã của mình để cùng ta đến Kinh Châu dẹp loạn. Phụ vương đã ân chuẩn." Hắn bảo ta xòe tay ra, rồi đưa củ khoai mật đã bóc vỏ cho ta: "Đi thôi! Đi đến Kinh Châu! Ở đó lợn nhiều, người cũng nhiều, ngươi sẽ rất thích."

39

Chưa đầy nửa năm sau khi thành hôn, Yến Từ đã chủ động xin ra trận, đến Kinh Châu để trấn áp cuộc bình dân nổi loạn.

Khi mùa thu hoạch cận kề, Yến Đế lại muốn chuyển đổi ruộng lúa thành ruộng dâu tằm, để bán tơ lụa sang Ba Tư, thu về bạc trắng nhằm bổ sung quốc khố.

Những người nông dân đã nổi giận, cầm lấy cuốc xẻng và gi*t ch một nhóm quan binh đến giẫm nát ruộng của họ, từ đó hình thành một đội ngũ lớn mạnh tự xưng là quân Hộ Điền.

Lâm Yến Ca cho rằng quân Hộ Điền đã phá hỏng tình yêu của mình. Nàngta nằm úp mặt trên gối khóc nức nở, âm vang đến tận ba ngày không dứt. Ta phải gia tăng lực c.h.é.m vào những con lợn để tiếng kêu thảm thiết của chúng có thể át đi tiếng khóc của đại tiểu thư không biết thế gian khổ ải này.

"Vì sao ta không thể đi cùng?" Nàng ta níu lấy ống tay áo của Yến Từ: "Nếu ba năm mà không có hài tử, ta biết ăn nói thế nào với hương hồn của Yến Quý Phi đã khuất?"

Yến Từ chậm rãi rút tay ra, lau nước mắt cho nàng ta: "Ngoan, Yến Ca, không cần chạy lung tung."

Ta đứng cúi đầu bên cạnh, thấy gân xanh nổi lên trên cổ tay hắn. Hắn đang cố kìm nén, cũng giống như ta, Yến Từ rất am hiểu chịu đựng, nhẫn nại.

40

Sau Tết Nguyên Đán, ta theo Yến Từ đến Kinh Châu. Đêm nghỉ ngơi đầu tiên, Yến Từ phát hiện ra Lâm Yến Ca.

Nàng ta trốn trong chiếc xe ngựa chở lương thảo, trà trộn vào đoàn quân, vì trong đám gia nhân có tỳ nữ từ trong cung nên không ai phát hiện ra nàng.

"Ta sẽ không làm phiền đến ai đâu" Lâm Yến Ca van nài: "Chỉ cần để Quan Kỳ hầu hạ ta là được, có được không?"

Nói không làm phiền đến ai, nhưng nàng ta đã gây cho ta không ít phiền phức, khiến ta bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra nàng không coi ta là người.

Trong doanh trại, Lâm Yến Ca không có việc gì làm, nên lấy ta ra làm trò tiêu khiển. Khi vui, nàng ta sẽ nói nhiều hơn một chút.

Lâm Yến Ca nói, Đại Yến có bốn thẻ hổ phù. 

Hai thẻ trong tay Yến Đế, một thẻ trong tay cha nàng, và một thẻ ở tay Yến Trạm, còn Yến Từ thì không có gì cả.

Là cha nàng ta đã tiến cử Yến Từ với Yến Đế, Yến Đế mới cho mượn một thẻ hổ phù để Yến Từ điều động quân đội, nên Yến Từ phải yêu nàng.

"Vậy ngươi hiểu chưa?" Nàng ta đá đổ chậu nước nóng ta vừa mang đến, túm lấy tóc ta, gằn từng chữ một: "Đừng có quay đầu liền chạy đi mách lẻo hắn, các ngươi quen biết bao nhiêu năm thì sao? Cho dù ta đối xử tệ với ngươi, hắn cũng sẽ chẳng nói gì nhiều đâu, có hiểu không?"

Ta gật gật đầu. Nàng ta hài lòng buông tay ra, ung dung thong thả ngồi xuống: "Đi đun nước nóng đi, ta muốn tắm rửa chải đầu gọn gàng sạch sẽ để gặp điện hạ."