Khi đến tuổi 20, Yến Từ được phong thái ấp.
Hắn đã chọn ta làm người hầu đem theo.
Đêm trước khi biết ta sắp phải rời đi, Ngân Đào khóc đến sưng mắt như hai quả hạch đào.
Ta ngồi trong phòng, nhìn nàng vừa khóc vừa xì mũi. Tay ta làm thủ ngữ: "Đáng lẽ tên ngươi không phải Ngân Đào, mà là Hạch Đào mới đúng."
Nàng vẫn không hiểu, chỉ tiếp tục sụt sùi: "Ta hiểu, ta cũng không nỡ xa ngươi."
Ta cũng sụt sùi hai tiếng theo, rồi ôm nàng thật chặt. Bọn ta không nói lời nào, chỉ đợi trời hừng sáng.
Sau đó ta lại cảm thấy nhàm chán, liền giơ tay chỉ chỉ mặt mình: "Ngươi có muốn đếm lông mi của ta không?"
Ngân Đào nín khóc bật cười, ngửa mặt nằm xuống giường, rồi lại lăn long lóc bò dậy.
Nàng nói: "Được thôi, đếm nào."
Đáng tiếc chưa đếm xong thì trời liền sáng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, phủ lên tấm đệm hoa màu tím.
Ta rời cung, ngồi trên xe ngựa, vén màn xe quay đầu nhìn lại, Yến Cung như một con quái vật khổng lồ, nhìn theo hướng ta rời đi.
Yến Đô!
Ta buông màn xe, thầm nghĩ, một ngày nào đó, con quái vật khổng lồ này sẽ phủ phục dưới chân ta.
Ta nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa lắc lư, sợi tua buộc vào cán rìu lay theo, lay mãi không ngừng.
35
Yến Từ xuống dừng chân định cư tại Thanh Châu. Thanh Châu mưa nhiều, mùa hạ thường xuyên vang tiếng sấm chớp.
Ban đêm mưa to gió lớn, Yến Từ bị ác mộng đánh tỉnh, hoảng hốt gọi tên ta trong phòng: "Quan Kỳ! Quan Kỳ!"
Ta vào phòng thắp đèn, hắn ngã dưới giường, nắm lấy tà áo ta, không cho ta đi.
Ta giơ ngọn đèn nhìn hắn, một giọt sáp nến rơi trên mu bàn tay hắn, làm bỏng ra một bọng nước trong suốt. Nhưng Yến Từ không hề buông tay.
Từ khi nương nương qua đời, Yến Từ bắt đầu gặp ác mộng, mơ thấy nương nương trồng hoa tú cầu và lắc cây hoa quế trong sân.
Yến Từ căm hận mỗi đêm mưa bão, vì hắn đã từng thề độc, nếu nói dối sẽ bị thiên lôi giáng ch.
Ta thuần thục ra thủ ngữ: "Phòng chúng ta đều sát nhau, nếu sét đánh ch ngài, thì cũng sẽ đánh ch ta."
Yến Từ muốn ta hát, nhưng ta không hát được, nên hắn tự mình hát: "Ngài chớ qua sông, ngài đi qua sông. Qua sông mà ch, trách ngài sao đây?"
Tia chớp trắng lóa chiếu sáng gương mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách của hắn, tiếng sấm vang lên, hắn cuộn tròn trong lòng ta.
Gối đầu trên đùi ta, hắn thì thầm: "Quan Kỳ, cung môn sâu thăm thẳm, thứ duy nhất ta có thể nắm chặt trong tay, chỉ có vạt áo của ngươi."
Được rồi! Nếu trên đời này mọi người đều phải bôn ba lưu lạc, buộc phải nắm lấy thứ gì đó, thì cái ta muốn nắm, chỉ có cán rìu.