Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 13




Trong cung Hoài Từ, khắp nơi ngập tràn cánh hoa màu tím nhạt và dịch nhầy bết dính.

Đây là loài hoa mà nương nương thích nhất.

Ta ngồi xổm xuống đất nhặt từng cánh hoa nhỏ, cho vào vạt áo, rồi đem đến trú dưới mái hiên để tránh mưa.

Sáng nay ta không có phiên trực, có rất nhiều thời gian để nhặt hoa, tránh mưa và nghỉ ngơi.

Lần thứ ba nhặt hoa thì không còn mưa rơi trên đầu ta nữa. Ngẩng mặt lên, ta thấy Yến Trạm vén áo choàng, che mưa cho ta.

"Đa tạ ngài!" Ta ra thủ ngữ nói với hắn: 

"Nhưng ta đã ướt sũng rồi."

Chúng ta trú mưa dưới mái ngói vàng. Mưa dọc theo mái ngói rơi xuống từng hạt như những con mắt. Mỗi giọt nước trong suốt ấy đều phản chiếu khuôn mặt của Yến Trạm.

Khuôn mặt hắn thanh tú, đôi mắt đen láy, khi cúi xuống trông đẹp đẽ mà chứa đựng sự từ bi.

Ta nghe ma ma từng khen ngợi Yến Trạm:

“Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ! Nghĩa là núi cao khiến người ta phải ngưỡng mộ nhìn lên, con đường rộng lớn để người người cùng đi."

Mama nói rằng Yến Trạm chính là ngọn núi cao kia, cũng chính là con đường rộng lớn ấy.

Cung nhân đi qua đi lại, Yến Trạm tháo áo choàng ra, để lộ tay áo trường bào sắc ngọc bích, nói với ta: "Há miệng, ta xem cổ họng ngươi thế nào."

Yến Trạm không mang theo que tre, liền bẻ một cành hoa, dùng nó để ấn lưỡi ta xuống.

Một lát sau, hắn lấy cành hoa ra, theo đó kéo theo một sợi nước dãi mỏng như tơ bạc: "Đã quá muộn, cổ họng của ngươi đã bị phá hỏng."

Biết ta vừa bị đánh, hắn viết cho ta một đơn thuốc, rồi rời đi.

Ta buông tay khỏi vạt áo, mở tờ đơn ra, trên mặt giấy đó không có chữ nào, chỉ vẽ một chiếc ghế. 

Ghế. 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Đợi.

31

Khập khiễng bước qua những cánh hoa dày đặc dưới đất, ta lại vung lên chiếc rìu sắt, trở về cuộc sống vừa gi*t lợn vừa niệm Phật.

Sáng nay nghe tin một phu xe uống thuốc độc tự tử, nhưng không ai quan tâm đến sống ch của hắn.

So với việc đó, chuyện Yến Thanh bức ép lương dân và Yến Từ vì mẫu thân gi*t người như gió thổi mà được lan truyền khắp chốn hậu cung.

Nghe nói ta cũng bị cuốn vào vụ việc, nhiều người kéo đến thám thính, phát hiện ta là người câm, liền thất vọng bỏ đi.

Khi cung nhân tản đi hết, Ngân Đào hỏi ta: 

"Quan Kỳ, mỗi ngày ngươi đều như ngồi trên đống than lửa, có phải ngươi cũng đang lo lắng cho Thập tam điện hạ không?"

Không. Là vì tên Hữu thừa tự đáng ch kia đã đánh ta hai mươi roi, khiến ta ngồi xuống là đau.

Đêm đến, Ngân Đào lén vào phòng ta, dùng sức cởi quần ta ra để bôi thuốc lên chỗ sưng tím ở mông.

Bôi thuốc được một lúc, nàng bỗng bật khóc nức nở: "Thập tam điện hạ thật đáng thương, chịu nhiều khổ cực như vậy."

Ta cũng nức nở theo vài tiếng, hóa ra không phải Ngân Đào đau lòng cho ta, hóa ra người mà nàng thương thầm bấy lâu nay không ai khác chính là Yến Từ.

Ta hoảng hốt vội kéo quần lên, ra sức thủ ngữ: "Ngươi tuyệt đối không được thích hắn."

"Quan Kỳ, ta đâu có ý định gả cho hắn." Nàng nắm lấy tay ta: "Cuộc đời này quá khổ, ta chỉ tìm cho mình cái cớ để vui vẻ thôi."

Khuôn mặt nàng tràn đầy khát khao hy vọng:

"Ta chỉ muốn đến khi hắn ngủ …. từng sợi từng sợi …. đếm lông mi hắn."

"Người nào chả có lông mi, có gì mà hiếm lạ?" Ta ngơ ngác xòe tay: "Nếu ngươi muốn đếm lông mi, ta liền nhắm mắt lại cho ngươi đếm."

Ta vừa nhắm mắt thì bị nàng nhéo mặt một cái.

Ngân Đào cười to: "Đồ ngốc."