Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 11




Đêm hôm đó, Yến Từ tố cáo Thái tử Yến Thanh lạm quyền. Từ đông chí năm trước đến mùa thu năm ngoái, Yến Thanh đã lợi dụng vị trí quản lý Nội Vụ để cắt xén than của cung Hoài Từ, ép buộc nương nương phải nhượng bộ. Yến Từ hoài nghi cái ch của nương nương có liên quan đến việc này.

Lời còn chưa dứt, Yến Thanh đã tức giận lao đến đá hắn. Yến Từ kêu lên một tiếng, thuận thế quỳ xuống, dập đầu ba cái trước Lâm Thiệu Đường.

Máu từ thái dương hắn rỉ ra, hòa lẫn với nước mắt chảy xuống. 

m thanh nhức óc, tiếng khóc thê lương.

"Tối nay, Yến nô mắc bệnh nặng. Ta lấy danh nghĩa phụ vương, ra ngoài cung mua thuốc, tiện thể nhờ một cung nữ trực đêm ở nhà bếp mang thuốc đến cung Hoài Từ. Ai ngờ, khi trở lại vào canh Dần, liền thấy nàng ấy ngủ say trong sân viện, nên giáo huấn vài câu. Quay đầu lại thì..."

"Thì ta đẩy cửa chính điện ra …. thấy Yến nô.... thấy mẫu thân ta.... Ta kéo cung nữ chất vấn, vừa hỏi được hai câu thì ngài liền tới."

Hắn đột ngột quay đầu lại nhìn ta: "Nếu không phải Yến Thanh ép ch mẫu thân ta, thì chính là ngươi đã gi*t người!"

Nương nương qua đời, trước hết người bị nghi ngờ chính là ta. Lâm Thiệu Đường cho rằng ta trộm cắp lại bị bắt gặp, nên nảy lòng tham gi*t người. Hắn liền ra lệnh đánh ta hai mươi roi. Mông ta rách toạc, nhưng vẫn không rên một tiếng, khiến hắn ta tức giận đập bàn, mắng thẳng ta là điêu nô.

Đại nhân, ngài điên rồi! Ta là người câm! Dù ngài có nhét phân vào miệng ta, ta cũng không thể mở miệng phát ra một tiếng, cùng lắm chỉ có thể nếm thử xem mặn hay nhạt thôi.

May mắn thay, quan binh đã tìm thấy thuốc mê trong thức ăn của hạ nhân, việc ta ngủ trong sân viện đã được minh bạch.

Do khám xét trên người ta không tìm thấy gì bất thường, túi thì rỗng tuếch, ánh mắt ngây dại, Phó Tự khanh Lâm Thiệu Đường phán rằng ta vô tội.

Tuy nhiên, sắc mặt của Lâm Thiệu Đường vẫn không vui: Nếu vụ này không liên quan đến tên cung nữ, thì chẳng lẽ lại có liên quan đến Thái tử?

Sự việc trở nên nghiêm trọng, Lâm Thiệu Đường đã đệ trình văn kiện khẩn cấp lên Đại Lý Tự khanh. Đại Lý Tự khanh lập tức tấu trình với Yến Đế suốt đêm. Hoàng đế nổi trận lôi đình, hạ lệnh điều tra.

Tam Đình cùng hội tụ, thiết lập công đường ngay tại chỗ, cùng xét xử cả hai vụ án, thề quyết đêm nay làm rõ chân tướng, làm an lòng bậc thánh.

Yến Từ mang tội, bị áp giải lên. Cục m.á.u khô dính bên má, khóe môi bầm tím, chính là do vừa rồi bị Thái tử Yến Thanh ra tay. 

Hắn trông vô cùng chật vật, vậy mà nốt ruồi nhỏ không biết xấu hổ đứng trơ giữa chân mày lại, như con mắt từ bi.

“Mùa đông hai năm trước, than được phân phát rất ít, khiến ta nghi hoặc. Sau đó, ta mới dò hỏi mẫu thân mới biết rằng cứ chạng vạng chiều tối hàng ngày, Yến Thanh thường xuyên đến cung Hoài Từ để hoan lạc. Mỗi khi mẫu thân ta làm hắn vui vẻ một lần, người mới được thưởng một chút than tốt. Ta khuyên người dừng lại, nhưng người lại nói rằng Yến Thanh dùng chuyện hai người tư thông để uy hiếp, ép người tiếp tục.…”

Lời còn chưa dứt, Yến Thanh bất ngờ đứng dậy, túm lấy cổ áo Yến Từ, giận dữ quát: 

"Thằng con kỹ nữ này! Ngươi ngậm m.á.u phun người!"

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Giống như đã chuẩn bị trước, Yến Thanh lấy ra một phong thư từ trong ngực, ném thẳng vào mặt Yến Từ:

"Trước khi mất tích, Văn Mục từng nói với ta, hắn vô tình làm bẩn y phục của ngươi, ngươi liền mắng chửi không thương tiếc. Hắn ngày đêm lo lắng, nên đã viết thư này để làm bằng chứng."

Đại lý tự khanh xem xong, gật đầu xác nhận: 

"Đây xác thật là bút tích của Văn Mục."

Yến Thanh lập tức thừa thắng xông lên: "Chỉ vì một bộ y phục, ngươi liền gi*t Văn Mục. Với lòng dạ độc ác như vậy, ai dám tin lời ngươi nói?"

Yến Từ rũ mắt: "Hoàng huynh có dám thề, ngoài chuyện đó ra, giữa ta và Văn Mục không còn oán thù oán nào khác hay không?"

"Ta lấy danh nghĩa Thái tử, xin thề!" Yến Thanh lớn tiếng: "Ngoài chuyện đó, giữa Văn Mục và ngươi chưa từng có thù oán gì cả!"

"Được!" Yến Từ cất lời dõng dạc: "Tội nhân Yến Từ khẩn cầu ba vị đại nhân cho gọi nhân chứng."