Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 1




Ta ở trong cung gi*t lợn bốn năm, chỉ cần một rìu bổ là không con nào sống sót.

Mỗi lần gi*t một con lợn là ta lại niệm một tiếng Phật.

Kỹ thuật gi*t lợn thành thạo của ta được hoàng tử để mắt tới, sau đó được hắn thu làm tâm phúc.

Ta làm thanh đao đoạt mạng, còn hoàng tử làm đồ tể vung đao.

Gi*t người chặt đầu, a di đà phật.

Ch.ôn ngay tại chỗ, thiện tai thiện tai.



01

Thế gian này, ai ai cũng mắc bệnh.

Thiên hạ đều bị bệnh dịch hoành hành, nhưng nhìn đi nhìn lại, không ai bệnh trầm trọng bằng Yến Đế.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Yến Đế bị bệnh kinh niên quấn thân, thuốc dẫn của ông ta là bộ óc của trinh nữ.

Ông ta nói: "Mỹ vị không bằng mỹ khí." Mà cái đầu người chứa bộ óc, là chiếc bình đựng thức ăn.

Mắt hạnh, mũi ngọc, môi anh đào, da trắng như tuyết, dáng người đẹp, mới chính là mỹ khí.

Trên chiếc bàn đàn tử kim chạm khắc, đục một cái lỗ vừa đúng với kích thước của đầu. 

Cung nhân ra lệnh cho mỹ nhân chui xuống dưới bàn, đưa đầu qua lỗ.

Kích thước của lỗ bàn vừa khéo giữ lại nửa cái đầu nhỏ của mỹ nhân.

Ma ma lấy rìu chẻ xuống, dược sĩ cầm kìm nạy ra, Yến Đế bước ra khỏi bình phong, tay cầm đũa ngọc, thưởng thức món mỹ vị này.

Dân chúng như cừu non, bị người đồ sát, lại chẳng hé nửa lời.

Sinh mạng của nàng ấy đã kết thúc, nhưng yến tiệc thì chưa. Ta cùng nhiều thiếu nữ khác bị bán vào Yến cung, quỳ trong điện, chờ đợi số phận.

Lúc đến lượt ta chui vào lỗ bàn, xảy ra chút sơ sót. Ta đã nói sai một câu.

Yến Đế nằm sau bình phong, ta không nhìn rõ được ông ta. Chỉ nhìn thấy thiếu niên cầm kìm dưới thềm, dáng vẻ ngây thơ, chất ngọc tướng kim, giống như tiên đồng dưới tọa Bồ Tát Quan m. Giữa chân mày hắn có một chấm đỏ, là một nốt chu sa nhỏ.

Điện Kim Loan nguy nga tráng lệ, không giống ngôi nhà lọt gió tứ phía của ta. Ta mải nhìn quanh ngó quất, vui vẻ reo lên: "Ấm áp quá!"

Lời cảm thán này khiến Yến Đế nghi ngờ bộ não của ta không thích hợp để dùng, liền sai người ném ta ra ngoài điện.

02

Ma ma chuyên c.h.ặ.t đ.ầ.u dắt ta vào viện nhỏ.

Ta liền trò chuyện với bà ấy: "Có vẻ như ta không cần bị c.h.ặ.t đ.ầ.u nữa, vui quá."

Bà ấy liền thở dài, lời lẽ sâu xa: "Tiểu nha đầu, ngươi vui mừng cũng vô ích."

Không ngốc thì ch, ngốc thật cũng ch, giả vờ ngốc lại càng phải ch. Dù ta thuộc loại nào, Yến Đế cũng muốn ta ch.

Ma ma vung rìu sắt, ta sợ quá hét toáng lên, chạy tán loạn khắp sân.

Hai chiếc giày vải của ta bị văng ra, một hạt vàng tròn lăn ra, ma ma nhặt lên, ngắm nghía kỹ lưỡng.

"Ngươi thích nó?" Ta nói khẽ: "Ta tặng ngươi đó, đừng chặt ta là được."

Ma ma quả thật không chặt ta. Yến cung thường có cung nhân nhảy xuống giếng, ma ma vớt một t.h.i t.h.ể nữ giao cho bên trên để đối phó, nhét ta vào nhà bếp.

Bà ấy dặn ta, rảnh rỗi thì đừng mở miệng nói lung tung, nếu không muốn ch, thì giả vờ làm người câm.

Ma ma gi*t người vô số, nhưng một lòng hướng Phật. Bà ấy tin vào nhân quả tuần hoàn, thiện ác hữu báo, nên ngoài việc c.h.é.m gi*t người, bà ấy không quên chép kinh đốt hương.

Bà ấy cầm tay dạy ta cách gi*t lợn. Mười ba tuổi, ta gi*t lợn thành thạo trong phòng bếp.

Tay chạm, vai dựa, chân bước, gối quỳ, động tác vung d.a.o thành tiếng vù vù, không có âm nào không đúng điệu.

Vừa gi*t xong lợn, toàn thân ta đầy máu, hai tay chắp lại: "A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai."