Thành Danh Sau Một Đêm

Chương 31: Lại nghe thấy Hàn Tiềm nói câu “Anh sẽ chịu trách nhiệm”




Biểu hiện trực tiếp là anh ta kích động dẫn đến nội tiết tố mất cân đối, trên trán nổi đầy mụn thủy đậu. Tôi nhìn những bọcc mụn đang hiên ngang mọc đầy trên khuôn mặt kia cuối cùng cũng tin con người ta càng sống trẻ. Thanh xuân là cái *** ấy, ai nói một đi không trở lại?

“Thẩm Miên, nếu làm tốt, không những em có thể mở rộng mối giao thiệp, lại có thể dự tính đến việc tìm Lương Lệ Quỳnh thuyết phục công ty Lý Khải Duệ bắt tay giảng hòa. Công ty anh ta làm công tác quan hệ xã hội rất tốt, nhưng vì muốn bảo vệ nghệ sĩ của mình nên luôn dùng thủ đoạn cực đoan, không tiếc chèn ép những đồng nghiệp khác. Lần này coi như kết thúc tốt đẹp.”

Lời nói của anh mang ý vị sâu xa, vỗ vỗ vai tôi, mặt mũi hiền lành, hoàn toàn không giống như ngày hôm trước vung tay áo hung hăng đánh vào mặt tôi.

Một ngày trước, một ngày trước theo lời của Tô Đình chính là, tôi mới vừa cùng Hàn Tiềm trở lại, nhìn bộ dáng tư dâm no đủ, trạng thái có vẻ dung mãn. Thấy tôi xin nghỉ ở đoàn làm phim để đi gặp Hàn Tiềm, mà chính anh phải bôn ba vì chuyện của tôi và Lý Khải Duệ, trong lòng cảm thấy nghèn nghẹn. Quả nhiên, chờ Hàn Tiềm xoay mông rời đi, anh ta liền nổi giận với tôi.

“Không phải cô không thấy Hàn gia có địa vị như thế nào, cũng không phải không biết trong giới đang đồn cô với Hàn Tiềm như thế nào. Anh ta là một công tử phú gia, Thẩm Miên, cô muốn chọc tôi giận chết sao? Rốt cuộc cô có chuyện gì mà nhất định phải chạy theo Hàn Tiềm?”

Tôi chớp chớp đôi mắt: “Em tìm anh ấy chỉ với một mục đích là có thể nhảy lên giường anh ấy chơi đùa mà thôi.”

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại. Nhưng cuối cùng lại chỉ có tiếng thở dài bất đắc dĩ. Anh ta biết tôi đi tìm Hàn Tiềm nhất định là vì chuyện của Lý Khải Duệ. Nhưng bởi vì đã tồn tại lâu trong giới này, luôn phải cúi đầu khom lưng nhìn người ta mà làm việc, luôn phải nỗ lực ứng phó mọi chuyện trong giới.

Anh ta thật tâm muốn tốt cho tôi, không giống những người khác trong giới, luôn duy trì khoảng cách với bạn, cẩn thận nhìn ngắm từ xa, nhưng chỉ một lần tiếp xúc với bạn không vui vẻ sau đó liền cứ thế đánh giá phẩm hạnh của bạn. Anh ta biết tôi không phải là loại người như trong lời đồn đại, cũng biết tôi chẳng qua chỉ hay cười đùa cợt nhả, cho nên càng cảm thấy lo lắng thay cho tôi: “Đừng đi trêu chọc Hàn Tiềm, cô đang cưỡi lên lưng hổ đấy.”

Tô Đình cũng từng uyển chuyển nhắc nhở tôi không dưới một lần, cô ấy nói: “Cậu đừng có đùa giỡn với Hàn Tiềm.”

Đáng tiếc không ai quan tâm trong lòng tôi có phải muốn đùa giỡn Hàn Tiềm hay không hay là Hàn Tiềm có phải muốn chơi đùa tôi hay không?

Mà từ trước đến nay, song sau xô song trước. Vừa phải lựa lời làm dịu hai người bọn họ, tôi còn phải đối phó với Hàn Tiềm, thiếu chút nữa đem bản thân đùa tới chết rồi.

Trong kịch bản của《 Scandal 》có một phân cảnh phải quay dưới nước.

Thư Ngôn vì một tân binh mới bước chân vào giới mà đến cầu xin Trần Tẫn. Trần Tẫn ở hồ bơi, Thư Ngôn đành yên lạnh đứng trên bờ đợi anh ta bơi vòng quanh hồ xong bước lên, hạ thấp giọng hy vọng Trần Tẫn có thể nghe cô ấy nói mấy câu. Sau khi Trần Tẫn bước từ bể bơi lên, vừa mặc áo choàng tắm vừa lạnh lùng nói nếu như cô ấy nhảy xuống, anh ta sẽ giúp đỡ. Trần Tẫn biết Thư Ngôn sợ nước, chỉ cần nhìn khi cô ấy gồng mình rửa mặt bằng nước là biết. Thư Ngôn nghe thấy yêu cầu của anh ta, quả nhiên cắn môi không có bất kỳ động tác kế tiếp nào nữa.

Người mới đó khá hợp với khẩu vị của Trần Tẫn. Mặc dù không phải cô gái đến từ một thành phố lớn, nhưng kéo lại lại mang loại khí chất sạch sẽ. Giống như bộ dáng mà thỉnh thoảng Thư Ngôn để lộ ra vậy, lại càng thêm tinh khiết càng thêm không có tạp chất. Trần Tẫn có chút động tâm, mà người hiểu chuyện một chút thấy thái độ của Trần Tẫn như vậy dĩ nhiên là biết việc mà làm, thuận nước giong thuyền dâng người đẹp lên, tìm cách khiến người ta đang bị chèn ép đến sứt đầu mẻ trán rơi vào bẫy sau này dựa vào Trẩn Tần mã có thể thoát khỏi cảnh rối ren.

Sau khi nghe chuyện về người mới đó, Thư Ngôn lập tức muốn giúp đỡ. Trần Tẫn cũng không phải loại thiện nam tín nữ, với hành động này của Thư Ngôn chỉ lành lạnh cười. Người con gái này, chắc là sợ mình cớ mới nới cũ, cưng chiều người rồi vứt bỏ cô nên mới nghĩ ra chiêu này. Cầu xin ư? Giữa người mới này và cô có quan hệ tình cảm gì mà khiến cô ăn nói khép nép? Giữa anh ta và cô có quan hệ gì khiến cô nghĩ mình có thể làm ảnh hưởng tới tâm tình và quyết định của anh ta? Thứ mà trong giới giải trí thiếu chính là lương tâm, bạn có một chút lương tâm, cũng không thể hồ đồ xuất đầu lộ diện được.

Cho nên Trần Tẫn nghĩ Thư Ngôn cùng lắm là làm đến bước này, bản thân yêu cầu cô ấy nhảy xuống hồ bơi cũng chỉ là muốn cô ấy biết khó mà lui. Nhưng không ngờ rằng, bản thân vừa,ới mở vòi hoa sen ra chuẩn bị tắm, trong hồ bơi lại truyền đến tiếng ùm thật lớn có thứ gì đó vừa rơi xuống nước. Trần Tẫn ngẩn người, cũng không nhúc nhích, vừa rồi Thư Ngôn đâu dám nhảy, bây giờ làm sao có thể nhảy chứ. Nếu mình nghe thấy âm thanh này rồi cuống quýt đi ra ngoài mới là kẻ ngu, cũng giống như là nói với Thư Ngôn rằng, tôi quan tâm đến em, em có thể kiêu ngạo vì được cưng chiều.

Cho nên sau khi Trần Tẫn rửa mặt xong không thấy Thư Ngôn từ hồ bơi quay lại, trong lòng vừa hốt hoảng vừa thấp thỏm, khi thấy thân hình Thư Ngôn ở trong nước không còn giãy dụa nữa, sắp chìm xuống đáy bể, trong lồng ngực nhói đau. Đến khi cứu Thư Ngôn lên, dốc ngược nàng xuống đẻ nước chảy ra, trong đầu anh ta đều là tiếng on gong.

Đây là một tình tiết quan trọng của bộ phim. Đoàn làm phim đã chuẩn bị một chiếc máy quay chất lượng cao để quay cảnh trong nước, có cả chục chiếc đèn được thắp lên sáng trưng, ánh lên màu xanh biếc của nước khiến người ta mãn nhãn. Tôi đưa tay ra thử độ ấm của nước, cũng không lạnh. Lý Khải Duệ mặc một chiếc quần bơi, lộ ra thân hình tam giác tiêu chuẩn: “Đợi anh đến làm anh hùng cứu mỹ nhân nhé! Em không cần phải bơi lội gì cả, chỉ cần giãy giụa, vùng vẫy trong nước là được, khi nào máy quay chiều đến thì hãy diễn, không cần ngây ngô lâu như vậy.”

Tôi gật đầu, hiện tại bóng ma mà Hàn Tiềm để lại cho tôi trong hồ bơi quá sâu, mặc dù biết trước ống kính tôi chỉ cần ngâm mình, vùng vẫy vài cái là có thể đứng dậy, nhưng ngược lại trong nội tâm lại càng sợ hãi. Phân đoạn này đòi hỏi phải có một người quay phim xuống nước cùng tôi, phải quay lại biểu cảm trên mặt tôi, cho nên không thể dùng diễn viên đóng thế, công với thời gian quay phim cùng nhau vừa rồi, hiện tại tôi không thể không màng mặt mũi già mồm cãi láo là mắc chứng sợ nước gì đó.

Nhưng khi thực sự xuống nước, mọi chuyện lại không như vậy. Tôi men theo bể bơi trợt xuống nước, nhìn nước dâng tới cằm, sau đó nhắm mắt lại, lúc này đèn chiều sáng trong hồ bơi đã tắt đi, bởi vì sau khi Trẫn Tẫn bỏ đi tôi mới nhảy xuống, cho nên lúc này trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào. Ý đồ của đạo diễn chính là muốn quay lại cảnh bóng tôi bao trùm làn nước cùng sự sợ hãi, giãy dụa của tôi.

Thư Ngôn đang đánh cuộc, đánh cuộc Trần Tẫn còn có một phần tình cảm với cô. Chỉ cần chút tình ý này, ngay lập tức cô có thể thay đổi thế cục. Đối với lần cầu xin này cô có một sự cố chấp, giống như nàng đang cứu chuộc bản thân vậy. Kiên định mà cố chấp, Trần Tẫn cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị, action, Thẩm Miên, tháo tóc ra đi, phải tạo được cảm giác những sợi tóc lay động trong nước.” Đạo diễn vừa nói to vừa chỉ đạo mọi người vào vị trí.

Đây là những ký ức sau khi tôi tỉnh lại nhớ được.

Sau khi cả cơ thể tôi chìm vào trong nước, không có không khí để hô hấp, cái cảm giác bị sặc nước đó lập ức ùa đến. Thật ra thì chỉ cần chịu đựng qua mấy phút để quay xong đoạn này là có sẽ ổn, nhưng thân thể và lý trí tôi không làm được điều này, nó khắc sâu nỗi sợ hãi với nước mất rồi.

May quay phim ở dưới nước tiếp tục công việc, tôi nghĩ những hình ảnh xấu xí nhất của tôi đều bị quay lại hết rồi, vặn vẹo, giãy giụa, vô cùng sợ hãi, sau đó là bị chuột rút, rõ ràng là đã khởi động kỹ càng, nhưng vẫn xảy ra tình huống này.

Tôi chỉ nhớ là tôi được Lý Khải Duệ cứu lên. Gương mặt anh hiện rõ sự hốt hoảng, nhưng thật ra là đang diễn, những giọt nước không ngừng nhỏ xuống mặt tôi, trong mũi tôi toàn là mùi flo, hít thở cũng không thông, thực sự muốn đứng dậy ho khan. crystalhoang.wordpress.com

Anh ta lại đẩy tôi xuống khiến tôi tiếp tục nằm song soài trên đất, sau đó vỗ vào mặt tôi, kiểm tra con ngươi: “Tỉnh lại, Thẩm Miên. Em sẽ không sao đâu, em nhất định không được xảy ra chuyện gì.”

Sau đó, tôi bị anh bóp mũi làm hô hấp nhân tạo. Nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới, tôi được cho thở oxy, đặt lên cáng cứu thương.

Hàn Tiềm gặp tôi là khi tôi đang cho thở oxy, nhìn trần nhà ngẩn người.crystalhoang.wordpress.com

Anh đi đến sờ trán tôi: “Em thật giống như sống trong bệnh viện rồi đó.” Sau đó, anh từ tốn nói tiếp: “Cũng thường xuyên xuất hiện trên báo nữa.”

Tôi có phần xấu hổ, khó khăn lắm anh mới giúp tôi áp chế chuyện của Lý Khải Duệ xuống, cái cảnh hô hấp nhân tạo ngày hôm qua đại khái lại có thể bị phát tán khắp nơi.

Hàn Tiềm không tiếp tục nói nữa, thuận tay giúp tôi thay nước cho bình hoa, liếc nhìn nơi đó thì ra là trong bình có cắm một bó và và một tấm thiệp, cười một tiếng, lưuu loát lấy bó hoar a vứt đi: “Hoa bị khô héo rồi, vừa đúng lúc anh mang hoa hồng mới đến, mới vừa hái với Lam Lam trong vườn xong, đổi thành hoa này đi.”

Anh lưu loát vứt bó hoa trước đó đi, tâm trạng rực rỡ như bó hoa anh mang tới. Tôi nhìn bó hoa trong thùng rác, thật thì thì cũng đâu có héo đâu, chẳng qua là hoa đã nở hết rồi thôi, chỉ hơi tàn chút thôi. Đổi lại là tôi, tuyệt đối sẽ không vứt đi, đây là bó hoa của Lý Khải Duệ mang tới ngày hôm qua. Anh ta không tiện xuất hiện ở nơi này, đành viết thiệp chúc rồi nhờ quản lý mang đến tặng tôi, hoa rất đẹp, ném đi sớm quá.

Hình như Hàn Tiềm biết được trong lòng tôi đang nghĩ gì, hảo tâm quay đầu lại giải thích một câu: “Bình chỉ có một, chỉ có thể cắm một bó hoa.” Anh nhún vui bất đắc dĩ: “Bó hoa kia đã cắm ở trong bình một đêm, hoa hồng của anh hôm nay mới hái, chắc không đến mức khiến những bong hoa xinh đẹp kia không được cắm trong bình, chịu héo rũ ở ngoài đi.”

Tôi cảm thấy những lời anh nói nghe cũng có lý, nhưng suy nghĩ kỹ lại lại cảm thấy có chút vấn đề. Đáng tiếc, với tình trạng suýt chết đuối của tôi thì chỉ số thông minh hiện tại không thích hợp nghiền ngẫm sâu xa vấn đề này.

Anh cũng rất tinh ý, chuyển chủ đề: “Mấy ngày không gặp mà em đã báo lên một ít rồi đó, mặt cũng tròn hơn.”

Giọng nói Hàn Tiềm mang theo ý trêu chọc, tôi biết đang cười nhạo tôi. Thật ra ngày đó, sau khi ra khỏi hồ bơi liền tốt hơn nhiều, lại bị Lý Khải Duệ vỗ lung tung vào mặt, vốn da mặt mỏng, mấy cái như vậy khiến mặt hơi sưng. Thậm chí tôi còn hoài nghi có khi tôi không phải bởi vì sợ chết đuối mà hôn mê mà là bị đánh cho bất tỉnh.

Tôi năn nỉ đạo diễn, có thể cắt bỏ cảnh giãy giụa trong nước ddoss đi được không, lại nhận được câu trả lời từ chối.

“Đây là bước ngoặt trong tình cảm, một chi tiết quan trọng, hơn nữa cảnh Thư Ngôn sắp chết đuối trong nước có thể xử lý cho đẹp lên, đây chính là đòn bẩy cho toàn bộ bộ phim.” Đây là lời mà sáng nay đạo diễn nói với tôi, tôi rõ ràng là không thay đổi được gì, trước khi đi ông ấy vỗ vai tôi: “Cố gắng lên nào, phim này quay xong, cô sẽ không còn là cô trước đây nữa. Thẩm Miên, cô là nữ diễn viên, lần này không thể kéo dài được nữa, lần này không thể một hành động mà nổi danh khắp nơi được, sau này xuất hiện thêm càng nhiều người mới thì khả năng càng ít. Loài hoa đều có vòng đời cả.”

Mà tôi biết tôi không thể trốn trong bệnh viện lâu dài được, bị thương nhẹ không nghiêm trọng gì, tiến độ quay phim 《 Scandal 》 càng được đẩy nhanh, phân cảnh kia không được cắt bỏ, tôi bắt buộc phải đối mặt với hồ nước tối tăm đó.

Mà Hàn Tiềm mới vừa rồi vẫn còn yên tĩnh đột nhiên nghiêng đầu tới: “Thẩm Miên, em không biết bơi. Anh có thể tìm Lam Lam nói nó sửa kịch bản, cắt cảnh đó đi.”

Đột nhiên tôi lại cảm thấy tức giận, giống như đêm đó, mặt Hàn Tiềm lạnh như băng. Cái cảm giác phổi bị đè ép vẫn còn đó: “Không phải vì em không biết bơi mà diễn không tốt. Lúc ở trong nước em rất sợ, sợ chết.” Có thể Hàn Tiềm muốn giúp tôi, nhưng loại phương thức này ngược lại tôi lại không thể tiếp nhận được. Anh chính là người khởi xướng, tôi sợ hãi hồ nước tối tăm cũng xuất phát từ thủ đoạn tàn nhẫn của anh. Hiện tại mọi chuyện đã rồi thì lại có thái độ như vậy.

“Thử sửa kịch bản? Đấy chính là nút thắt đẩy diễn biến phim lên cao trào. Anh yêu cầu Hàn Lam Lam sửa đổi, cũng chỉ khiến cô ấy thêm ghét, thêm xem thường em mà thôi. Đạo diễn thích đoạn này, thậm chí bản thân em cũng thích, nhưng em diễn không được. em vừa chìm vào hồ nước tối tăm liền nhớ tới buổi tối hôm đó, em nghĩ rằng thực sự mình sẽ chết.”

Có thể Hàn Tiềm sẽ cảm thấy tôi nhát gan, tôi hèn yếu, tôi vô tích sự, nhưng anh không thể dùng thái đọ từ trên cao nhìn xuống đánh giá hết thảy, cũng giống như tôi trời sinh đã sợ hồ bơi, mà anh giúp tôi thoát khỏi nỗi sợ đó, ngược lại tôi nên cảm tạ anh.

“Đây chỉ là quay phim, em phải đối mặt với khó khăn, anh có thể giúp em vượt qua, nhưng sau này có thể em sẽ còn gặp phải rất nhiều khó khăn, em đối với nước vĩnh viễn đều có bóng ma.” crystalhoang.wordpress.com

Hình như không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng như vậy, anh rõ ràng ngẩn người: “Xin lỗi.”

Đại khái tâm trạng của tôi không ổn định, lý trí nói cho tôi biết tuyệt đối không được gây chuyện, bất hòa với nhà đầu tư, vì vậy đành nhắm mắt làm ngơ, kéo chăm che kín đầu.

Lại nghe thấy Hàn Tiềm nói câu “Anh sẽ chịu trách nhiệm”. Vô duyên vô cớ khiến cho chân tay tôi ở trong chăn cũng không nhịn được mà run lên.