Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 77




Ngoài thành Bắc Kinh có một tòa Nghiễm Tể tự.

Hương khói Nghiễm Tể tự cường thịnh, quý nhân trong thành Bắc Kinh cũng thường xuyên cải trang tới đây.

Thái tử gia của chúng ta chính là một trong số đó.

Khoan thai chắp hai tay sau lưng đi ở sơn đạo, bên miệng Thái tử gia mang theo ý cười thanh thản, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Khang Hi Đế đi ở bên người, thần sắc rất bình tĩnh.

Vẻ mặt Khang Hi Đế thực bình tĩnh, nhưng mặt mày lại mơ hồ có loại não ý, đương nhiên, nếu không phải Thái tử gia, thật đúng là nhìn không ra, trong mắt Thái tử gia hiện lên mỉm cười, mang theo bao nhiêu giễu cợt ý tứ mở miệng “A mã! Ngài đừng nóng giận, mày sắp nhập thành một khối nè!”

Khang Hi Đế tà liếc Thái tử gia một cái, hừ lạnh một tiếng, ai nhạ vậy?! Trong thiên hạ người còn có thể làm cho hắn tức giận như vậy trừ bỏ tiểu không lương tâm trước mắt này, còn có ai!?

“Ta cũng không biết Đông phi còn sống, ta lúc ấy đã hôn mê bất tỉnh, cái gì cũng không biết” Thái tử gia có chút vô tội sờ sờ cái mũi, chuyện Đông phi còn sống, hắn thật đúng là không rõ ràng lắm.

Hôm qua nhận được Lục Ưng tấu, Dận Tộ hướng Lão tứ thỉnh nguyện, đi Cam Túc, mang theo một phụ nhân si ngốc, Lục Ưng tra ra, phụ nhân si ngốc kia chính là Đông phi đã bị thái hoàng thái hậu ban thưởng tử.

Khang Hi Đế liếc Thái tử gia một cái, lúc này bọn họ hai người đã tới chỗ khá khuất, sơn đạo này rất dài, vốn định tọa trên mã xa đến, Bảo Thành cũng không nguyện, nói cái gì phải vận động thường xuyên, xem đi, đi đến nửa đường, trên trán Bảo Thành đã đầy mô hôi  , nâng tay lau đi mồ hôi trên trán Bảo Thành, nhìn Bảo Thành đối mình hé miệng cười, lộ ra mấy phần sáng lạn, không khỏi cũng gợi lên khóe miệng, thân thủ dắt tay Bảo Thành, ngồi vào trên tảng đá lớn ven đường  “Ngồi một hồi rồi lại đi.”

“Ân.” Nhìn lướt qua mọi nơi, không người? Thái tử gia thuận thế tựa vào trên vai Khang Hi Đế, miễn cưỡng mở miệng “A mã. Ta đoán, nhất định là năm đó ô khố mụ mụ không có hạ chỉ, hẳn là chỉ nhốt Đông phi nương nương, không có thật sự ban thưởng tử.”

Khang Hi Đế kéo Thái tử gia đang tựa trên vai vào lòng, trầm ngâm một hồi, mới chậm rãi mở miệng “Lấy hiểu biết của ta đối với ô khố mụ mụ ngươi, đó không phải tác phong của ô khố mụ mụ ngươi. Hẳn là có kẻ chết thay đi?”

Kẻ chết thay? Thái tử gia ngồi thẳng thân mình, tò mò “A mã ngài có biết sao?”

Khang Hi Đế mỉm cười, tươi cười có chút trào phúng “Thời điểm thanh tẩy Vĩnh Phúc Cung, thiếu một tiểu thái giám. Cố Hỉ nói, ở thời điểm thanh trừ, dựa theo danh sách mà nội vụ phủ tạo, hẳn là một cái sẽ không ít, nhưng, theo đại thái giám Vĩnh Phúc Cung nói, thiếu một người thái giám tên là Tiểu Kì Tử.”

Thái tử gia nhíu mày, Tiểu Kì Tử này, hắn biết, lúc trước Tiểu Tốt Tử chính vì Tiểu Kì Tử mà phản bội mình.

“Tiểu Tốt Tử mất tích sau, Tiểu Kì Tử cũng mất tích theo.” Khang Hi Đế thản nhiên nói “Ta liền đoán rằng, một quân cờ tốt như vậy, Dận Tộ hẳn sẽ không để hắn chết, quả nhiên, hắn xuất hiện ở Vĩnh Phúc Cung.”

“A mã, ngài liền như vậy khẳng định là Tiểu Kì Tử?” Thái tử gia chọn mi.

Khang Hi Đế mỉm cười “Có lẽ ta đoán sai, cũng không nhất định. Tóm lại, sự thật chính là, Đông phi còn sống, còn bị Dận Tộ mang khỏi kinh thành.” Lúc ấy, nếu không phải Bảo Thành trọng thương, mình không rảnh bận tâm công việc khác, như thế nào làm cho Đông phi hiện tại có thể ly khai Tử Cấm Thành?

Thái tử gia gật đầu, nhìn vẻ mặt Khang Hi Đế có chút đăm chiêu, mở miệng hỏi “A mã, ngài không tức giận?”

Khang Hi Đế quay đầu, liếc biểu tình vô tội của Thái tử gia một cái, hắn sao không tức giận? Kẻ thương tổn Bảo Thành còn sống, nhưng ở trước mặt Bảo Thành sinh khí cũng bất quá là uổng phí khí lực. Tiểu không lương tâm này một chút cũng không hiểu được.

Kéo qua Thái tử gia, cúi đầu khẽ hôn một cái, nhu hòa cười, thôi, Đông phi nay còn sống cũng bất quá là đã chết, dược Vương Thủ Nhân đã có hiệu lực.

Có lẽ, sống không bằng chết, mới là trừng phạt tàn nhẫn.

Lôi kéo Khang Hi Đế đứng dậy, hai người hướng Nghiễm Tể tự cách đó không xa đi đến.

Đi vào Nghiễm Tể tự, người rất nhiều, Khang Hi Đế khẽ nhíu mày, liền lôi kéo Thái tử gia đi đến một chỗ yên lặng, thông qua hành lang, chuyển nhập hậu viện.

Người ở hậu viện rất ít, hòa thượng đứng ở hậu viện thấy bọn họ, vội vàng hai tay tạo thành chữ thập khom người.

Thái tử gia tươi cười khả cúc “Sư phụ nếu vội thì cứ đi đi.”

Hai người đã tới rất nhiều lần, hòa thượng Nghiễm Tể tự đối hai vị khách quý đều có khí chất cùng cử chỉ thực không đơn giản cũng minh bạch trong lòng. Biết thân phận hai vị khách quý này nhất định không đơn giản, cũng biết hai vị khách quý này xưa nay yêu thích thanh tĩnh, hòa thượng vì thế yên lặng cáo lui.

“Bảo Thành đứng ở nơi này không cần chạy loạn chung quanh, a mã cùng phương trượng nói chút, sẽ trở lại.” Khang Hi Đế ôm lấy Thái tử gia từ phía sau, cúi đầu nhỏ nhẹ nói.

Mặt Thái tử gia ửng đỏ, hơi hơi tránh khai, quay đầu có chút não ý “A mã, được mà! Bên ngoài đó nha, ngài không nên như thế  .”

Khang Hi Đế buông ra, thản nhiên cười, xoay người liền đi.

Thái tử gia không nói gì nhìn bóng dáng Khang Hi Đế, người này sao càng ngày càng không đứng đắn?

Nhìn xung quanh một chút, cảm thấy có chút nhàm chán, liền bắt đầu đi dạo, chạy trước chạy sau, bất tri bất giác lại đi ra hậu viện, nơi này tựa hồ là hoa viên? Hoa cỏ rất nhiều, còn có lương đình? Đang muốn đi qua, khóe mắt không chút để ý thoáng nhìn thân ảnh quen thuộc, vì thế, cước bộ ngừng lại, tiếp theo, liền nghe thấy một thanh âm lớn giọng quen thuộc “Tiểu Chỉ!! Ngươi nói cái gì!? Không phải đã nói rất tốt rồi sao?”

Thái tử gia ngoáy ngoáy lỗ tai, chung quanh nhìn một chút, hoàn hảo, giống như chỉ có mình thôi?

“Đại ca, ngươi nhỏ giọng chút đi!” Là Dận Chỉ? Thanh âm có chút vội vàng, còn có chút thầm oán “Ta cũng không muốn, nhưng là, phúc tấn sắp sinh, ta, ta không thể rời đi”

Thái tử gia đầu tiên là nhãn tình sáng lên, sắp sinh? Dận Chỉ phải làm a mã? Lập tức gợi lên khóe miệng, đại ca không biết sẽ có phản ứng gì?

Trầm mặc sau một lúc lâu, Thái tử gia cố gắng trợn to mắt, chỉ thấy Dận Nghị cầm chặt tay Dận Chỉ, khi Thái tử gia bình ổn hô hấp, nghĩ đến Dận Nghị sẽ huy quyền, Dận Nghị lại chậm rãi buông lỏng tay ra, thanh âm có chút gượng gạo “Nguyên lai như vậy, ta đây đi một người cũng tốt ”

Phản ứng của đại ca làm cho Thái tử gia có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua đi, trong lòng Thái tử gia cũng có chút toan sáp.

Hai năm trước, Dận Chỉ khai phủ thành hôn, Lục Ưng tấu nói là vì Vinh Phi bức bách, rơi vào đường cùng mới thỉnh chỉ thành hôn. Lục Ưng tấu nói, ngày Dận Chỉ thành hôn, Dận Nghị uống đến say mèm.

“Đại ca” Dận Chỉ tựa hồ nhào vào trong lòng Dận Nghị, có chút cắn răng nói “Ngươi liền khẩn cấp như vậy muốn một mình đi Hàng Châu?!”

Ai?? Thái tử gia có chút ngạc nhiên.

Lập tức nghe được một tiếng “Ai u!”, sau đó là tiếng đại ca oán giận“Tiểu Chỉ, ngươi cắn sao?!”

“Ngươi không muốn khiến ta lưu lại sao, ngươi đã lại nói đi a! Còn giả trang hào phóng cái gì!!” Dận Chỉ tựa hồ thực sinh khí.

“Ta đây nói ngươi sẽ lưu lại sao?” Dận Nghị tựa hồ thực bất đắc dĩ.

“Sẽ không! Gia đáp ứng quá nàng, cho nàng một đứa nhỏ, làm cho nàng thành nữ chủ nhân duy nhất của Thân vương vương phủ, tương lai làm cho nhi tử của nàng kế thừa tước vị, cái khác, gia cũng không cho được! Nàng cũng không muốn!” Dận Chỉ thực tức giận nói, lại lẩm bẩm nói “Ngươi sao không chờ nàng sinh rồi cùng đi với gia chứ?”

Dận Nghị thực ngạc nhiên, Thái tử gia cũng thực ngạc nhiên.

“Tiểu, tiểu Chỉ, ngươi, ngươi là nói” Dận Nghị có chút lắp bắp “Nàng, nàng như thế nào”

“Gia không nghĩ gạt người! Gia đều cùng nàng nói.” Dận Chỉ lạnh lùng nói “Nàng thực thông minh.”

Thái tử gia trong lòng gật thẳng đầu, ân, không sai, quả nhiên là tác phong Dận Chỉ.

Dận Nghị rất là vô lực, vỗ trán “Tiểu Chỉ, ngươi quá kích động.”

“Ta kích động? Ừ! Ta xúc động! Gia chính là không nghĩ học ngươi đi lừa gạt nữ nhân!” Dận Chỉ tựa hồ thực ủy khuất, Thái tử gia cũng chỉ nhìn thấy tay Dận Nghị tựa hồ đem đôi tay đã rời đi của Dận Chỉ ầm ĩ kéo về.

“Đại ca là lo lắng ngươi, tiểu Chỉ.” Dận Nghị hống, sau đó lại nhược nhược mở miệng “Hơn nữa, đại ca ta cũng không có lừa gạt nữ nhân, trong phủ đại ca hiện tại chẳng phải chỉ có một phúc tấn sao? Có Hoằng Dục sau, đại ca cũng không thân cận nàng a.”

Thái tử gia không có nghe thấy thanh âm Dận Chỉ, chỉ nghe một tiếng kêu rên, còn có tiếng đại ca Dận Nghị bất đắc dĩ sủng nịch “Tiểu Chỉ, ngươi cắn bàn tay đại ca đi, cắn cánh tay, đại ca sợ ngươi bị thương nha”

Xì — Thái tử gia thật sự thiếu chút nữa nhịn không được, chạy nhanh rời đi, hắn sợ tái ngồi nữa, hắn sẽ nhịn không được cười tràng.

Đại ca cùng Dận Chỉ thật sự rất hảo ngoạn!!!

*********************

Xoay người rời đi, chuyển quá hành lang uốn, chỉ thấy một nữ nhân đang đi tới, Thái tử gia sửng sốt, tướng mạo nữ nhân trước mắt đoan trang dễ thân, cũng không phải đại mỹ nhân, nhưng là, ánh mắt kia lại rất là quen thuộc

Thạch thị?!

Thái tử gia giật mình nhớ tới, vội rũ mắt, vọt đến một bên, nhưng nữ nhân này lại ở trước mặt hắn dừng lại.

Thái tử gia đành phải ngẩng đầu, cười yếu ớt một chút, khiêm tốn chắp tay chỉ lễ.

“Thiếp thân cảm thấy vị gia này rất là quen thuộc, xin hỏi, trước kia thiếp thân có từng gặp qua?”

Thái tử gia sửng sốt, lập tức vội vàng lắc đầu “Không, ta cũng không từng gặp qua phu nhân.”

“Vậy là thiếp thân mạo phạm.” Dứt lời, liền uyển chuyển xoay người.

Thái tử gia nhìn theo trước nàng đi xa, nhớ tới đời trước cùng Thạch thị cùng một chỗ, bừng tỉnh liền đã cách một đời.

“Bảo Thành!” Bỗng nhiên phía sau có một đôi bàn tay to ôm lấy, lập tức bị rơi vào ôm ấp ấm áp quen thuộc, bên tai là áp lực tức giận cùng lo âu, gầm nhẹ “Không phải kêu ngươi chờ a mã sao?! Vì cái gì không nghe lời?”

Thái tử gia rất là vô tội xoay người, thấy trên mặt Khang Hi Đế chợt lóe qua kinh hoảng nhưng lại bị che dấu ở dưới sự bình tĩnh, trong lòng có chút áy náy, từ lần trước khi mình bị trọng thương, thiếu chút nữa rơi vào vòng luân hồi, a mã liền vẫn thực khẩn trương, mặc kệ đi nơi nào, mặc kệ làm cái gì, có mệt, a mã đều phải mỗi buổi tối thấy mình mới an tâm ngủ, nhưng cho dù mình có ngủ ở trong lòng a mã, a mã vẫn bừng tỉnh lại lúc nửa đêm.

Thái tử gia thấp giọng nột nột nói “A mã, thực xin lỗi”

Khang Hi Đế nhìn vẻ mặt Thái tử gia áy náy, trong lòng bực tức hơi hơi biến mất, khẽ hôn cái trán Thái tử gia, thấp giọng nói “Về sau không được như vậy.”

Thái tử gia ngoan ngoãn gật đầu. Khang Hi Đế nhìn Thái tử gia một bộ nhu thuận, trong lòng lại vẫn có chút lo lắng, thôi, về sau mình nên dõi theo nhiều hơn. Nhớ tới Bảo Thành cùng nữ nhân kia đáp lời, trong lòng lại bốc lên một tia bực bội, trên mặt lại vẫn bình tĩnh, dắt tay Bảo Thành đi trở về hậu viện, trên đường, không chút để ý hỏi “Bảo Thành, nữ nhân vừa mới ngươi nhận thức sao?”

Thái tử gia nháy mắt “Không biết.”

Khang Hi Đế hơi hơi gợi lên khóe miệng, tiếp tục không chút để ý hỏi “Vậy, nàng vừa với hỏi đường ngươi?”

Thái tử gia trong lòng có chút vô lực, a mã, ngài đừng lúc nào cũng chỉ vì ta nói chuyện cùng một nữ nhân, ngài liền quanh co lòng vòng dò hỏi được không?

“A mã, nàng chỉ hỏi đường thôi, nàng lạc đường!” Thái tử gia trừng mắt, tức giận nói.

Khang Hi Đế ôn nhu cười, sờ sờ mặt Thái tử gia “Hảo hảo hảo a mã không hỏi.” Trong lòng lại nghĩ, về sau vẫn không nên để Bảo Thành một người mới tốt.

Đương lúc hoàng hôn, người ở Nghiễm Tể tự dần dần tán đi. Thái tử gia mới cùng Khang Hi Đế dùng xong cơm chay, đi hướng đại điện.

Khấu bài rồi cầu nguyện, mới im lặng đứng dậy.

Tội nghiệt đời này để một mình ta thừa nhận đi. Thái tử gia nhìn Phật tổ yên lặng nghĩ.

Kiếp sau hãy để cho ta cùng Bảo Thành tái cùng một chỗ. Khang Hi Đế nhìn Phật tổ, lẳng lặng cầu nguyện.

****************

Rời đi Nghiễm Tể tự, sắc trời đã hôn ám, Khang Hi Đế cùng Thái tử gia lên xe ngựa.

Trên mã xa, Thái tử gia nhịn không được đem chuyện gặp được Dận Nghị cùng Dận Chỉ hào hứng kể lại  . Thật sự là rất thú vị.

Nói xong sau, Thái tử gia có chút mệt mỏi, liền nằm ở trên đùi Khang Hi Đế.

Khang Hi Đế vuốt đầu Thái tử gia, sủng nịch ôn nhu nhìn Thái tử gia.

“A mã, ngài vừa mới cầu cái gì?” Nhớ tới Khang Hi Đế quỳ gối trước phật đường, bộ dáng thành kính, Thái tử gia tò mò hỏi.

Khang Hi Đế đạm cười “Ta cầu kiếp sau cùng Bảo Thành tái cùng một chỗ.”

Thái tử gia giật mình, hắn cầu nguyện tội nghiệt đời này đừng dừng ở trên người a mã, mà a mã cầu nguyện lại là duyên phận kiếp sau.

Thái tử gia nhìn  Khang Hi Đế, mỉm cười “Hảo! A mã, vậy kiếp sau, Bảo Thành chờ ngươi.”