Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 17




Khi đi vào, chỉ thấy trung niên nam tử tầm ba mươi tuổi, thần tình có chút kích động, sâu trong đáy mắt là từ ái được đè nén

Đây chính là thúc công  , Tác Ngạch Đồ thúc công.

Có lẽ người đời sau sẽ cho rằng Tác Ngạch Đồ cùng Thái tử cấu kết là do lợi ích, thực sự thì đó là do không còn sự chọn lựa nào khác.

Chính là chỉ có Thái tử gia mới biết, không thể phủ nhận“Cấu kết” có ích lợi, nhưng nhiều hơn là do lời hứa đối với ngạch nương cùng ngoại công đã qua đời của mình — bảo hộ Thái tử.

Lúc trước vì kiềm chế Ngao Bái, thái hoàng thái hậu lựa chọn Tác Ni, lựa chọn Hách Xá Lý.

Vì thế, để giúp đỡ Khang Hi, giúp đỡ Đại Thanh yên ổn, lại hy sinh một Hách Xá Lý.

Ở đệ nhất thế hắn đã không biết, khi ngạch nương sinh hạ hắn là đã bỏ đi sinh mạng mình, Hách Xá Lý lúc ấy không thích hợp có thai, nhưng vì gia tộc, vì Đại Thanh, vẫn mang thai hắn, vẫn sinh ra hắn.

[ Chú: Chắc các nàng đoán ra Hách Xá Lý là ai rồi chứ ^.^? ]

Ngoại công hiểu rõ ngạch nương nhất, lúc trước còn kịch liệt phản đối, ai cũng không biết, ở Tử Cấm thành hoa lệ kia, nữ nhân tôn quý nhất Đại Thanh cũng là nữ nhân bi ai không kẻ nào sánh bằng ………..

Nhưng cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Gia tộc! Vì gia tộc……

Thúc công hắn, cũng đau ngạch nương, cũng đau mình — vì ích lợi mà sinh ra người gọi là Thái tử  .

Cho nên khi ở đệ nhất thế, thúc công hắn rõ ràng muốn thối lui, lại cố tình không lùi, rõ ràng có thể giữ vinh hoa cả đời, lại cố tình bỏ qua, đều là vì một lời hứa  — bảo hộ mình, thủ hộ mình.

Hiện giờ sống lại, đối với người luôn cố đè nén từ ái này, thúc công là người duy nhất trên đời có huyết thống ràng buộc lại tối yêu thương mình, Thái tử gia, nước mắt Dận Nhưng cứ như vậy tuôn rơi…….

Kiếp trước kiếp này, đủ loại hình ảnh nhất nhất hiện lên, thúc công vì mình quỳ gối ở ngoài Càn Thanh cung một ngày một đêm, thúc công vì mình không tiếc lưng đeo tội danh mưu phản, thúc công luôn vì mình mà cuối cùng nhận lấy cái chết thê lương ở Tông Nhân phủ ……………

————————————————-

Khóc đủ rồi, Thái tử gia mới có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, hấp hấp cái mũi“Thúc công, Bảo Thành thất thố.”

Tác Ngạch Đồ thần tình phức tạp sờ sờ đầu Thái tử gia còn oa ở trong ngực hắn  , chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Nếu là dĩ vãng, Thái tử cũng sẽ đối hắn thân cận, nhưng là mang thân phận hoàng tử, đương nhiên, như vậy cũng đúng, Thái tử nhất định phải có uy nghiêm, nhưng vừa mới, Thái tử bổ nhào vào trong ngực hắn, oa oa khóc lớn, bộ dáng kia giống như Cách Nhĩ Phân hồi nhỏ đánh nhau ở bên ngoài thua liền chạy về lao vào lòng hắn mà làm nũng, hắn mới giật mình, Cách Nhĩ Phân  ủy khuất còn có một người làm a mã là hắn, còn Thái tử ủy khuất, liệu có ai?

Hoàng thượng sao? Thái hoàng thái hậu  sao? Trong lòng Tác Ngạch Đồ có chút chua sót cười, Hách Xá Lý lấy mệnh đổi hài tử, thế nhưng hài tử ấy có ủy khuất cũng không thể ôm người khác mà khóc ……………

Tác Ngạch Đồ đau lòng sờ sờ đầu Thái tử, ôn nhu nói “Thái tử, ở chỗ vi thần sẽ không cần lo lắng nữa ……..”

Thái tử gia sờ sờ cái mũi, rời đi ôm ấp của Tác Ngạch Đồ, ngoan ngoãn xảo xảo tiêu sái đến đối diện Tác Ngạch Đồ mà ngồi xuống “Thúc công, ngạch, Bảo Thành chỉ là dạo này không mấy vui vẻ ……….” Thái tử gia có chút xấu hổ giải thích, vừa mới thực thất thố.

Tác Ngạch Đồ hiểu rõ cười cười, dung túng xua tay “Thái tử, muốn ăn hoa quế cao không? Là phúc tấn vi thần hôm qua mới làm. Ngài muốn nếm thử không ?”

Nghe được từ hoa quế cao, nhãn tình Thái tử gia sáng lên, ở cuối vòng quyển cấm cuối đời, hắn thường thường thực bất tri vị, thứ thường xuyên tưởng niệm đó là hoa quế cao của thúc công nơi này.

Thừa dịp ăn hoa quế cao, Thái tử gia nhìn quét bốn phía, Cách Nhĩ Phân  cùng Tiểu Thuận Tử  và Tiểu Tốt Tử đều canh giữ ở ngoại viện, cũng không biết bộ dạng mới nãy của mình họ có thấy không? Ân, không quan hệ, thấy cũng được mà không thấy thì thôi..

Tác Ngạch Đồ từ ái nhìn Thái tử gia ngoan ngoãn ăn hoa quế cao, trong lòng lại do dự nên nói cùng thái tử gia thế nào …….

Từ khi Thái tử gia cùng đại a ca ở Vô Dật trai đại đả xuất thủ ( đánh nhau to =) ), bắt đầu từ lúc Thái tử gia bị quan tiến ám phòng, tin tức trong cung lại càng khiến người ta không hiểu, trong chốc lát là Thái tử bị cấm bế, trong chốc lát là thái giám của ngự thiện phòng bị phạt bởi vì không làm ra được đồ ăn khiến Thái tử gia ăn nhiều ……….. Càng nghe càng lộn xộn, càng làm người ta lo lắng.

Thẳng đến mấy ngày hôm trước, hoàng thượng bỗng nhiên sau khi lâm triều bí mật phái người tuyên hắn tiến Càn Thanh cung. Vẫy lui thái giám cung nữ thị vệ, ngay cả Cố Hỉ cũng kêu đi xuống, không cho hầu hạ. Chuyện này chưa từng xảy ra, lúc ấy hắn bồn chồn trong lòng. Mà hành vi tiếp theo của hoàng thượng lại càng quái dị, đầu tiên là cho hắn xem một quyển sách “Kỳ quái”, trên sách đều được người xếp qua, thậm chí là vân vê thành một đoàn.

“Đây là bút tích Thái tử.” Lúc ấy hoàng thượng thản nhiên nói một câu như vậy, lại làm cho hắn cả kinh.

Tái tinh tế xem lại nội dung, có chút hỗn độn cùng hỗn loạn, hẳn là tùy ý loạn viết, có quan điểm cùng cái nhìn, có những ý tưởng thiên mã hành không ( ngựa thần lướt gió tung mây – lời ví dùng cho  câu văn không câu nệ, thư pháp hào phòng , ở đây là ý tưởng xa vời ) về tình trạng trồng trọt  , còn có một ít là tranh vẽ mà hắn không hiểu.

Sau, hoàng thượng rất bình tĩnh nói, đó là Thái tử đang ở viết chuyện về một con dê béo tròn cùng một con sói ngốc.= =

Lúc ấy, hắn liền quýnh, cũng tức giận, Thái tử sao lại làm chuyện không đàng hoàng như thế chứ?!

Trong lòng rối rắm, cũng không biết nên đối hoàng thượng nói cái gì cho phải.

Nhưng hoàng thượng lại như không nhìn ra hắn rối rắm, chỉ vào một tờ trên  “sách”, một câu hỏi hắn có quan điểm thế nào?

“Tiên hữu đản, hoàn thị tiên hữu kê?”  [ Trứng có trước hay gà có trước? ]

Tác Ngạch Đồ khó hiểu.

Hoàng thượng thản nhiên mở miệng “Ta từng hỏi qua Thái tử, Thái tử nói, có vài vấn đề không cần đáp án. Trẫm nói, một khi đã như vậy, vì cái gì còn muốn hỏi? Ngươi có biết Thái tử nói như thế nào không?”

Tác Ngạch Đồ im lặng đứng.

“Thái tử nói, vấn đề này nói cho mọi người, một vấn đề không phải chỉ có một đáp án, thậm chí có khi không cần đáp án.”

Tác Ngạch Đồ có chút đăm chiêu.

“Trọng yếu không phải là vấn đề, cũng không phải đáp án, mà là người xử lý vấn đề.” Hoàng thượng thản nhiên nói “Quyển sách này là phế chỉ ( tờ giấy nháp / giất vứt đi ) của thái tử, đều là do hắn nhàn rỗi viết nên, trẫm cho người thu thập lại đây, nhìn xem có ai hiểu được chút sự tình gì hay không?.”

Tác Ngạch Đồ kinh hãi, hoàng thượng thu thập phế chỉ mà Thái tử viết??!! Đây là muốn làm cái gì?

“Tác Ngạch Đồ, trẫm đoán ngươi lúc này khẳng định suy nghĩ trẫm muốn làm cái gì, đúng không?” Hoàng thượng liếc mắt, tiếp tục lạnh nhạt nói “Ngươi yên tâm, trẫm không phải đối phó Thái tử.”

“Thần thất thố.” Tác Ngạch Đồ vội vàng cúi đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Trẫm không thể không làm như vậy, ai kêu đứa con này của trẫm cũng không muốn cùng trẫm nói chuyện?! Không thu tập mấy thứ này, trẫm thật không rõ trong lòng đứa con này rốt cuộc suy nghĩ cái gì….” Hoàng thượng tự giễu, tiện đà có chút mỏi mệt nhu nhu cái trán “Qua hai ngày, trẫm sẽ kêu Thái tử tới thăm ngươi, giúp trẫm trò chuyện đi. Đều là phụ tử, chẳng lẽ phải để trẫm quỳ xuống sao?”

Những lời cuối cùng của hoàng thượng đè nén một phần phẫn nộ, Tác Ngạch Đồ lúc ấy liền quỳ xuống thỉnh tội, hắn biết, hoàng thượng sợ là đã vô kế khả thi, chính là, Tác Ngạch Đồ cũng hồ đồ, rốt cuộc hoàng thượng cùng Thái tử đã xảy ra chuyện gì?

Không phải bình thường đều là đứa con quỳ xuống cầu xin lão tử tha thứ sao?

[ Nguyệt: Mà bình thường cũng toàn lão công quỳ xuống cầu xin lão bà =)) ]

Hoàng thượng nói lời này, chẳng lẽ kì thực đã muốn quỳ xuống cầu Thái tử tha thứ ………..

Nhìn Thái tử thần tình không màng danh lợi, tư thế thỏa mãn tao nhã ăn hoa quế cao, tâm tư Tác Ngạch Đồ thực phức tạp, Thái tử vừa mới vào cửa đã khóc lớn làm cho hắn rất phẫn hận, Thái tử nhất định là ở chỗ hoàng thượng chịu đại ủy khuất nên mới có thể khóc như vậy, chỉ là, nhớ tới lời nói mấy ngày hôm trước của hoàng thượng ở Càn Thanh cung, hắn lại có chút đắc ý trong lòng……

Khụ khụ, thị sủng mà kiêu là không đúng!

Tác Ngạch Đồ vội vàng gạt bỏ tâm tư, tinh tế nghĩ ngợi lời muốn nói thế nào ………

“Thúc công. Hoàng a mã muốn ngài nói với ta cái gì sao?” Thái tử gia đã ăn no, trên thực tế Thái tử gia chỉ ăn hai khối nhỏ còn đâu là uống nước trà, đánh giá sắc mặt Tác Ngạch Đồ, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tác Ngạch Đồ sửng sốt “Thái tử điện hạ, ngài biết.”

Thái tử gia mỉm cười, tươi cười lạnh nhạt xa xôi  “Hoàng a mã sẽ không tự dưng để cho ta ra cung thăm ngài, hơn nữa, bộ dáng ngài hình như là chờ ở cửa đợi ta, thúc công, nói đi, hoàng a mã muốn ngài nói với ta điều gì?”

Trong lòng Thái tử gia thật sự rất ngạc nhiên, nếu nói ngay từ đầu đối việc xuất cung thăm thúc công là có chút sợ hãi cùng ngờ vực vô căn cứ, nhưng vừa mới tiến vào,  biểu hiện của thúc công liền như cho hắn ăn một viên thuốc an thần, hoàng a mã là tự mình phân phó thúc công  đi. Bất quá, rốt cuộc là chuyện gì khiến không thể giáp mặt nói, cũng không kêu Cố Hỉ công công đến nói, phải quanh co lòng vòng như vậy chứ??

Tác Ngạch Đồ hơi điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, thần tình nghiêm túc mở miệng nói “Thái tử điện hạ, vi thần cả gan, thỉnh Thái tử điện hạ hảo hảo lĩnh hội chữ ‘ Hiếu ‘.”

Chữ ‘ Hiếu ‘??

Thái tử gia có chút mờ mịt, có ý tứ gì? Mình đối nam nhân kia bất hiếu sao? Không khỏi hắc tuyến, đã biết mình ngay cả tâm tư làm Thái tử  đều không có, ý nghĩ soán vị càng không mang ! Tại sao bất hiếu?!Namnhân kia lại động kinh đi?!

Thấy vẻ mặt Thái tử gia mờ mịt, Tác Ngạch Đồ có chút rối rắm, mình có phải nói rất khó hiểu hay không  ?

Chính là, tổng không thể gọn gàng dứt khoát nói với Thái tử gia rằng, hoàng a mã của ngài muốn thỏa hiệp đầu hàng, ngài nên đáp lại một chút với hoàng a mã ngài đi? A?

Tác Ngạch Đồ đại nhân buồn bực. Khi tiếp ý chỉ này, hắn thừa nhận, trong đầu hắn có chút đắc ý, nhưng một lát này khiến hắn mới phát hiện ra, chuyện này thật đúng là không dễ hoàn thành nha.

“Thái tử điện hạ –”

“Thúc công!” Thái tử gia xua tay ngừng lời nói của Tác Ngạch Đồ, mỉm cười “Thúc công  , ta đã lâu không cùng thúc công chơi cờ, ta làm một ván, thế nào?”

Tác Ngạch Đồ có chút nghẹn lời “Ngạch, được rồi.” Cũng tốt, nói không chừng đợi thêm sẽ có cơ hội……….

————————————————————————

Hạ đến giữa ván cờ thứ nhất, Tác Ngạch Đồ đột nhiên phát hiện kì lực của Thái tử cao lên không ít, không khỏi có chút vui mừng nói “Điện hạ, chỉ mấy ngày không thấy, không nghĩ tới kì lực cũng cao không ít a.”

Thái tử mỉm cười, đều đã ba thế làm người  , kì lực sao lại không tiến chứ? Trên thực tế, lúc này hắn là mời dùng bốn phần kì lực thôi.

“Thúc công, là do mấy ngày nay Bảo Thành đọc sách dạy đánh cờ, cũng hiểu được một sự tình…….”

Tác Ngạch Đồ nhớ tới quyển sách kì quái xem ở Càn Thanh cung, không khỏi ngẩng đầu, từ ái cười, hỏi “Điện hạ đã hiểu được cái gì?”

Thái tử cúi đầu chỉ vào viên cờ trắng trên bàn cờ, cười tủm tỉm nói “Tỷ như nói tới cái  này, thúc công, ngươi nói, viên bạch kì này tưởng như phong quang vô hạn, phong đầu vô lượng, nhưng nói không chừng giây tiếp theo đã bị viên hắc kì nuốt trôi ………”

Tác Ngạch Đồ trong lòng khẽ động, viên hắc kì lập tức hạ xuống, bạch kì bị giết……..

Tác Ngạch Đồ bỗng nhiên có chút mờ mịt trong lòng, nhìn chằm chằm bàn cờ đến ngẩn người, mà bát trà trong tay lúc này lại bỗng nhiên bính một tiếng, bị vỡ tan, bên tai nghe được một tiếng hô chói tai “Thúc công! Đầy rồi!”

Tác Ngạch Đồ chấn động trong lòng, mạnh mẽ đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm bát trà rơi trên mặt đất, miệng không khỏi nhỏ tiếng “Đầy…..”

Bởi vì tiếng động này, Cách Nhĩ Phân  cùng Tiểu Thuận Tử và Tiểu Tốt Tử canh giữ ở trong ngoại viện vội vàng tiến vào, đã thấy Thái tử gia bình tĩnh ngồi, mà Tác Ngạch Đồ lại kinh ngạc đứng.

———————————————————–

Nạp Lan tài tử rất là thảnh thơi tựa vào trên cửa phòng khách, thưởng thức ráng màu nơi chân trời, hoàng hôn và những thứ tương tự như thế quả nhiên rất đẹp. Nạp Lan tài tử có chút thi hứng. Đang muốn nổi lên một chút, quay đầu đã thấy Thái tử gia thần sắc lạnh nhạt tiêu sái đến, phía sau đi theo Cách Nhĩ Phân thú vị.

Vì thế phấn chấn tinh thần, Nạp Lan tài tử mang theo tươi cười nghênh đón.

“Điện hạ cát tường, điện hạ muốn về cung?”

“Ân.” Thái tử gia có chút không để ý trả lời.

Thẳng đến khi ngồi trên xe ngựa, Thái tử gia mới thoáng thả lỏng bản thân, lại bắt đầu xuất thần. Trong đầu còn quanh quẩn lời nói mới nãy của thúc công.

“Ý của thái tử, vi thần hiểu được. Thái tử trí tuệ như thế, biết tiến thối, vi thần cũng có thể buông tâm rồi. Thái tử, vi thần định sẽ không để cho Thái tử khó xử. Chính là, Thái tử, lời vi thần nói cũng không hết ý được  , rốt cuộc cũng là phụ tử, phụ tử nếu bị tổn thương cảm tình, sợ sẽ phiền toái, hơn nữa, Thái tử, trên đời này thứ không thể vá lại chính là lòng người, đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân ( khuyên con người ta phải khoan dung độ lượng ) nha.”

“Đây là lời mà hoàng a mã muốn ngài chuyển tới sao?”

“Không, Thái tử, hoàng thượng chỉ thỉnh thần làm thuyết khách mà thôi, điều này đều là ý của vi thần.”

“………. Ta hiểu được……….”

Phụ tử nếu bị tổn thương cảm tình, sợ sẽ phiền toái ………..

Thái tử, trên đời này thứ không thể vá lại chính là lòng người, đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân nha……..

Thái tử gia mãnh mẽ nhắm mắt lại, hắn biết mình từ khi trọng sinh tới nay đối nam nhân kia có bao nhiêu lạnh lùng có bao nhiêu lãnh đạm, hắn biết trong tâm mình vĩnh viễn tồn tại một bóng dáng không thể tiêu trừ, hắn biết mình không nên đem những chuyện còn chưa phát sinh áp đặt lên trên thân nam nhân, hắn biết nam nhân kia hiện tại đối mình có bao nhiêu hảo………..

Chính là, chuyện tình từng phát sinh qua là chuyện hắn vĩnh viễn không thể tự nhủ nó chưa xảy ra, tuy rằng, nó là vết thương lòng mà chỉ mình hắn biết ……

“Thái tử, đến Đông Môn  .”

Chậm rãi mở to mắt, thôi, để cho mình làm một đứa con nhu thuận ngoan ngoãn đi. Thái tử gia cười khổ, nếu như theo như lời thúc công, đến lúc đó nếu thật sự cảm tình giữa phụ tử bị tổn thương, sợ người chịu liên lụy không chỉ Tiểu Thuận Tử  Tiểu Tốt Tử nữa. Thái tử gia còn nhớ rõ, Cố Hỉ công công đã từng khuyên khéo mình.

Mới vừa xuống xe ngựa, chỉ thấy một tiểu thái giám cung kính quỳ gối nơi đó, Thái tử gia nhớ rõ, đó là tiểu tùy tùng của Cố Hỉ.

“Nô tài khấu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ cát tường.”

“Ân, đứng dậy đi. Nói đi. Chuyện gì?” Thái tử gia có chút mỏi mệt phất phất tay.

“Hồi điện hạ, hoàng thượng nói, sắc trời đã tối muộn, nên Thái tử không cần đến Càn Thanh cung vấn an.”

Thái tử gia ngẩn ra, này, lại là chuyện chưa bao giờ xảy ra ……… Khi ở đệ nhất thứ, mặc kệ phát sinh sự tình gì, mặc kệ thời gian có bao nhiêu muộn, mặc kệ mình có bao nhiêu mệt, hồi cung thì nhất định đến Càn Thanh cung vấn an, nói là tổ chế, không thể thay đổi.

Kỳ thật tổ chế và tương tự, còn không phải là do một câu của nam nhân kia sao! Đột!