Thanh Bình Kết Lục

Chương 13




Trong một tích tắc, Lý An Sở thấy được trong mắt hắn nước mắt của sự buông xuôi cùng ray rứt vô hạn, tiếng “không” thê lương còn chưa kịp nói ra, tay đột nhiên nhẹ bẫng, ngón tay theo bản năng nắm chặt, lại giống như bóp chính trái tim mình, mang đến một nỗi đau tuyệt vọng gần như là tan vỡ. Cứ thế nhìn cơ thể hắn như sợi bông bay xuống, dần bị lớp sóng như tuyết trắng nuốt gọn, mà trong tay mình vẫn nắm chặt bàn tay ấm nóng, đó là bàn tay mà đứa nhỏ đã dùng tình cảm chân thành để lại…



Chỉ một bàn tay mà thôi…

Cảm giác độ ấm dần dần hóa lạnh, lại như có một lực hút ngàn cân, dẫn Lý An Sở liều mạng muốn nhảy xuống vực kia. Nhưng lúc này, Kỉ Nhân Thích nắm lấy xương bả vai hắn, khóa hết thảy mọi hành động.

Ánh mắt đăm đắm nhìn sóng biển đập dưới vực, Kỉ Nhân Thích cười điên loạn, vừa cười vừa nâng mặt Lý An Sở nói: “Nhảy xuống đi… Haha… Nhảy xuống đi… Ta những tưởng chỉ có hận mới khiến người ta nhảy vực… Rất buồn cười đúng không? Ngươi là quý tộc, ta là hải tặc, khi mất đi người đó, hóa ra lại cũng đau giống nhau…”

Ngón tay mơn trớn hai má, chậm rãi trườn đến cổ, Kỉ Nhân Thích ôn nhu nói: “Đáng thương quá, ta hiểu tâm tình của ngươi hiện giờ… Ta giúp ngươi giải thoát được không? Không lâu đâu, đến lúc đó thì đến phiên ngươi giúp ta, ngươi hãy giúp ta tìm Tiểu Địch nhé?”

Lý An Sở căn bản không có nghe thấy hắn nói gì cả, ánh mắt trống rỗng rất đáng sợ.

Kỉ Nhân Thích ánh mắt lại càng nhu hòa, khóe miệng hàm chứa nụ cười tiếc thương, hai tay trên cổ An Sở khép lại, ngay lúc sắp sửa dùng sức, thân thể hắn đột nhiên chấn động, ngón tay dần dần buông lỏng, cố lui về sau từng bước, cúi đầu nhìn trước ngực mình.

Nơi đó nhú ra một mũi kiếm như tuyết.

Không chút thống khổ, Kỉ Nhân Thích khuôn mặt giống như được giải thoát, ánh mắt dời đến thi thể Kỉ Nhân Giao trên mặt đất, hắn mỉm cười nói: “Thật tốt, ngươi cùng ta… Đều chết có ý nghĩa…”

Giữa tiếng ho khan, hắn lau tơ máu trên môi, cũng không quay đầu lại mà hỏi: “Nhân Sắc… Hiện ngươi có thể nói cho ta biết sự thật… Thỉ thể Địch… Ngươi đã tìm được phải không?”

Tay Kỉ Nhân Sắc lúc này mới buông khỏi chuôi thanh kiếm găm trong ngực hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi yên tâm chết đi, Địch không giống ngươi, ta tuyệt đối không để xương cốt hắn không nơi nương tựa, ngày hắn chết ta đã tìm thấy hắn, hiện tại chôn ở cánh rừng kia. Bất quá ta tuyệt đối không để ngươi có cơ hội chôn cùng hắn trên một mảnh đất đâu, ta sẽ đem xác ngươi quăng giữa biển, để ngươi kiếp sau, sau nữa, vĩnh viễn không có cơ hội gặp hắn.”

“Được, chúng ta chờ xem, xem khi tái sinh, ta có thể hay không đường hoàng ở bên hắn…” Kỉ Nhân Thích ngửa mặt lên trời cười to, máu từ trong miệng trào ra thành dòng, thân thể đẫm máu chậm rãi ngồi xuống, càng cười càng bình tĩnh, ánh mắt đến chết vẫn hướng về cánh rừng, như thế nào cũng không chịu nhắm lại.

Lý An Khang cơ hồ là theo sát Kỉ Nhân Sắc đuổi tới đã ngây ra. Bóng dáng Vệ Tiểu Điển không thấy đâu, chỉ thấy Lý An Sở thẫn thờ bất động nắm chặt trong tay một đoạn tay tái nhợt xinh đẹp vô cùng, lập tức kinh hoàng, lao lên ôm lấy cơ thể hắn, lắc mạnh: “An Sở! An Sở! Ngươi sao rồi? Trả lời ta An Sở! Ngươi đừng làm ta sợ”

Vợ chồng Lịch Nguyên lúc này cũng đã tới. Cũng lo âu vô cùng, nhưng còn hơn Lý An Khang đã hoàn toàn rối loạn. Lịch Nguyên lập tức giải huyệt đạo nơi vai Lý An Sở, đông thời Lỗ Na giúp hắn băng bó vết thương còn đổ máu nơi đùi, hai người không dám mở miệng hỏi Vệ Tiểu Điển.

Lý An Sở đã có vẻ bình tĩnh đáng sợ, hắn khôi phục cử động, liền lập tức cầm cẩn thận đoạn tay kia giao cho Lỗ Na, dặn dò: “Đây là tay trái của Tiểu Điển, dưới giường trong phòng ta có một lọ thuốc nước chế từ long thảo (có vị đại nhân nào còn nhớ cây này không?), xin hãy đem ngâm vào đó, có thể bảo quản trong ba ngày, chờ ta tìm Tiểu Điển về, là có thể giúp hắn nối lại. Xin ngươi đó Lỗ Na tỉ.”

Ngữ khí hắn bình ổn, dường như không hề nghĩ tới là cho dù bàn tay này có thể bảo quản, nhưng chủ nhân của tay thì có lẽ đã vĩnh viễn không còn quay lại bên hắn.

Lỗ Na lệ chứa chan cầm lấy đoạn tay, không nói gì, lập tức chạy như điên.

Lý An Sở đẩy An Khang đang dìu hắn, cũng không liếc hắn, nói với Lịch Nguyên: “Ta đi tìm Tiểu Điển, giúp ta nhé?” Nói xong lập tức bám theo vách đá xuống bờ biển, theo hải lưu tìm kiếm, tựa hồ không cảm thấy chút đau đớn nào trên đùi.

Lịch Nguyên liếc Lý An Khang một cái, cũng theo xuống.

An Khang bị bỏ lại một mình ngóng nhìn bóng dáng An Sở biến mất, trên mặt hiện ra ưu thương sâu đậm, không nhịn được mà cắn môi dưới bật máu.

Dù rằng ngày đó khi mới phái Vệ Tiểu Điển đến nơi thị phi này hắn đã biết An Sở sẽ rất hận mình, nhưng với chuyện vừa xảy đến, mới phát hiện hóa ra loại đau đớn này không cách gì chịu được. Hắn không thật sự muốn Vệ Tiểu Điển gặp chuyện không may, dù sao ở phương diện nào đó hắn kỳ thật cũng rất ưa thằng nhóc đáng yêu này, chỉ là những khi tình cảm tràn đầy của hắn bị xem nhẹ, bị từ chối, tự tôn cao ngạo của kẻ thân là Thái tử như hắn cũng từng thúc đẩy trong đầu nảy sinh ý nghĩ  “Nếu không có Vệ Tiểu Điển”…

Kỉ Nhân Sắc không để ý cảnh hỗn loạn bên này. Nàng hiểu được từ hôm nay cơ nghiệp trăm năm của Thanh Âu bang xem như đã tan thành tro bụi, tổ lật thì trứng sao nguyên, là một trong những người cầm đầu của bang nàng cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị tiễu trừ, cho nên hiện tại chuyện tối quan trọng chính là việc quan binh chưa tấn công hết Vô Nhai đảo, trước tiên cần xử lí thi thể Kỉ Nhân Thích.

Liếc mắt nhìn Kỉ Nhân Giao trên mặt đất một cái, nàng thở dài một hơi, hiện giờ không có thời gian quan tâm đến hắn. Cả cuộc đời, người đàn ông này cho đến giờ này vẫn không được người trong lòng hắn để mắt tới, nhưng hắn so với những ngừơi khác còn may mắn hơn, bởi vì trong lòng hắn chưa từng bao giờ có hận, chỉ có thứ tình yêu đơn giản cũng đủ thỏa mãn.

Nàng ôm xác Kỉ Nhân Thích, đi ngược hướng mà đám Lí An Sở đi, còn chưa được vài bước, chợt nghe tiếng người gọi: “Kỉ cô nương…”

Ngay từ đầu nàng cũng không ý thức được là gọi mình, vì ngoài Kỉ Nhân Địch, cho tới giờ không ai nhớ nàng kì thật là nữ nhân. Quay đầu đối mặt người thanh niên có khuôn mặt nghiêm nghị vẫn tái nhợt như cũ, trên môi không nhịn được mà hiện một nụ cười nhạt.