Thanh Bích Ẩn

Chương 2: Đến thăm Hàn phủ




Chu Tử Diễm đi vào quán trà, ngồi lại chỗ của mình bên cửa sổ.

Chỉ mới rời đi một lát, câu chuyện trong quán trà còn đang nói, ấm trà ngon trên bàn đã hơi lạnh. "Tiểu nhị, đổi một bình." Hắn nhẹ giọng gọi, sợ làm ồn ào ảnh hưởng đến người kể chuyện trên sân khấu.

Chỉ chốc lát sau, một ấm trà mới được mang lên, hương thơm tỏa ra bốn phía, vẫn là Nga Mi Tuyết Nha hắn thích.

Lúc này người trong quán trà đang tập trung nghe kể chuyện, không ai nhìn thấy hắn từ bên cửa sổ nhảy xuống như thế nào, ra tay giúp đỡ người khác ra sao. Cũng không ai chú ý hắn từ từ đi trở lại. Cái này cũng khó trách, giang hồ nổi danh lãnh ngọc kiếm Chu tam gia khinh công rất cao, tới lui không để lại dấu vết.

Người kể chuyện trên sân khấu kể một đoạn phong vân giang hồ từ rất nhiều năm trước, nhân vật chính là đại ca Tạ Lương của hắn, mọi người đều đắm chìm trong đó, hắn cũng ở bên cạnh vừa thưởng trà vừa nghe. Khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, khá là vui vẻ. Mỗi lần làm xong một việc trở về, ở quán trà nhỏ bên đường này uống trà và nghe kể chuyện là trò tiêu khiển thoải mái nhất của hắn.

Lão gia tử Hàn phủ đã qua đời trước kia là một vị Hồng Nho, lại từng làm quan đến chức thái phó, làm người chính trực tốt bụng. Trong triều bây giờ có không ít quan viên cũng xuất thân từ môn hạ của hắn, ở kinh thành rất có uy vọng. Cho nên tuy rằng lão gia tử đã qua đời, sinh thần Hàn lão phu nhân hàng năm vẫn có rất nhiều quan lớn hiển quý thậm chí hoàng thân quốc thích đến chúc thọ.

Hậu hoa viên Hàn phủ vốn đã có tuổi, cây cối, hoa cỏ trồng trọt tuy không phải là quý giá nhưng lại được người làm vườn tận tâm chăm sóc.

Đình đài thủy tạ vờn quanh, rất hữu tình. Hơn nữa mấy ngày trước đã được tu sửa, lúc này đang là trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tím.

Sau giờ Ngọ, khách khứa đến hoặc là ở tiền sảnh để chào hỏi, hoặc là được dẫn đến đây để nghỉ ngơi.

Khuê phòng của Vân Kỳ nằm ở sâu trong khu vườn này, một tòa tiểu lâu hai tầng, trên cửa chính sơn màu đỏ treo một tấm biển, đề hai chữ "Lạc Nguyệt".

Cũng may buổi chiều chỉ chậm trễ một chút, nàng đã kịp chuẩn bị xong, có thể tham gia tiệc tối. Kỳ thật nàng vốn được xưng là tuyệt sắc, chỉ cần chải đầu thay y phục đơn giản cũng lập tức trở thành một vị tiểu thư khuê các khuynh quốc khuynh thành.

Chủ tớ hai người đi qua một con đường mòn đá vụn, lại đi qua một mảnh hồ nước xanh biếc mới lộ ra nụ sen, ngẫu nhiên gặp hai ba vị khách nhân chào hỏi, nàng đều lấy ra giáo dưỡng của tiểu thư, đoan trang hành lễ.

Bên bờ hồ có mấy gốc bạch ngọc lan đang nở rộ, gió vừa lướt qua mang theo mấy đóa hoa rơi xuống, vương trên tóc nàng. Vân Kỳ dừng lại để Quế Nhi giúp nàng gỡ ra. Trong lúc cúi đầu chợt cảm giác như đang bị một ánh mắt nhìn chăm chú, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một vị nam tử ăn mặc hoa mỹ, quý khí nho nhã gật đầu mỉm cười với nàng.

"Vị này là?" Vân Kỳ cảm thấy quen mắt.

"A, vị kia không phải thế tử sao, hôm nay ngay cả hắn cũng tới!" Quế Nhi ở một bên theo ánh mắt của nàng nhìn lại, nhỏ giọng nói.

A đúng, người này chính là Tề Vương Thế tử Chu Hằng, Vân Kỳ nhớ ra rồi. Lần trước thấy hắn đã là bốn năm trước, khi trưởng tỷ vào cung được sắc phong Nhàn phi. Khi đó nàng còn là một tiểu nha đầu, không ngờ thế tử này còn nhận ra nàng.

Kỳ thật dưới gối Hàn thái úy chỉ có ba nữ nhi, trưởng nữ Vân Bội sớm đã vào cung làm hoàng phi, ấu nữ Vân San lúc này vẫn là một đứa trẻ, trước mắt tiểu thư đang bích ngọc niên hoa trong phủ này không phải chỉ có mỗi Vân Kỳ thôi sao.

Trái với sự đạm bạc tránh thế của phụ thân, vị thế tử Chu Hằng này văn võ song toàn, hiếu học tiến thủ, khi tuổi còn trẻ đã trở thành cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, là nhân tài xuất sắc trong dòng họ hoàng thất. Nghe nói mấy ngày trước đã được Thánh thượng thân phong thượng tướng quân, ngày thường công vụ bận rộn, tối nay còn dành thời gian đến đây dự tiệc, thật sự là hiếm có. Vân Kỳ vội vàng mỉm cười đáp lễ, sau đó tiếp tục đi về phía sảnh trước.

Màn đêm dần dần hạ xuống, bữa tối chính thức bắt đầu. Yến sảnh chia làm hai chỗ đông tây, ở giữa có một núi giả ngăn cách, nam nhân ở đông sảnh, nhóm nữ quyến ở tây sảnh. Bình thường các nữ quyến không uống rượu nhiều, yến tiệc kết thúc sớm, Hàn phu nhân đặc biệt mời đến một gánh hát biểu diễn trên nước chiêu đãi các vị nữ khách, trong đó ngoại trừ thân quyến của gia tộc chính là phu nhân tiểu thư của vương hầu quý tộc, tự nhiên phải tận lực chu toàn, không dám lơ là.

Vốn tưởng rằng hôm nay có thể gặp An Nhạc quận chúa, ai ngờ lại nghe nói thân thể nàng không khỏe nên không tới. Xem kịch một hồi, Vân Kỳ cảm thấy nhàm chán, liền đứng dậy cáo từ với tổ mẫu và mẫu thân.

"Nhị tiểu thư giờ đã thành đại cô nương, thật sự là danh môn dục tú, quốc sắc thiên hương, lão phu nhân thật phúc khí a!"

Thấy Vân Kỳ đứng dậy, chúng nữ tân hướng về phía tổ tán thưởng, tổ mẫu cười ha hả gật đầu, trên mặt mẫu thân cũng lộ ra vẻ hài lòng.

"Nhị tiểu thư đã định hôn chưa?" Có người hỏi.

"Không vội, cứ để nàng ở nhà thêm một thời gian đi, chúng ta chưa vội!" Tổ mẫu vẫn cười như trước, trên mặt lại mơ hồ có chút buồn bã.

Mọi người đều hâm mộ Hàn phủ nàng có một vị Nhàn phi nương nương vinh hoa phú quý, nhưng cửa cung như biển, tư vị trong đó có ai biết được? Tổ mẫu đã bốn năm chưa được gặp cháu gái cả Vân Bội, hiện giờ mắt thấy Vân Kỳ cũng lớn lên, cùng lắm một hai năm nữa cũng phải xuất giá, đến lúc đó bên người tổ mẫu nàng càng ngày càng vắng vẻ.

Nghe thấy tân khách đàm luận hôn sự của mình, Vân Kỳ lập tức đứng lên, vội vàng ra khỏi tây sảnh.

Phía trước Quế Nhi cầm đèn lồng, Vân Kỳ đi theo phía sau. Hai người vừa chậm rãi đi vào sâu trong vườn, vừa nói về vở kịch đã xem. Ánh trăng tối nay rất đẹp, giống như sợi bạc trải trên mặt đất, hơn nữa còn có phiêu tán hương hoa, bóng đêm say lòng người.

Bỗng nhiên, bóng cây trên mặt đất lắc lư một chút, giống như có gió thổi qua, hai người ngẩng đầu nhìn lại, trên mái hiên tựa như có một thân ảnh thoáng cái lóe lên trong bóng tối. Hai người cả kinh, Quế Nhi đang định hô to, Vân Kỳ giơ ngón tay lên lại ý bảo nàng im lặng, sau đó lấy hết can đảm, biểu tình nghiêm túc hướng chỗ tối kia nói, "Là ai vậy?...... Không biết các hạ là ai, có chuyện gì cứ đi ra nói, cần gì phải trốn ở trong bóng tối hù dọa chúng ta? "

Giây lát, một thân ảnh từ chỗ tối đi ra, đứng ở trước mặt hai người nàng, nhẹ giọng nói: "Thất lễ, quấy nhiễu đến hai vị. Không cần sợ hãi."

Một chút lại nói: "Nhưng tại hạ cũng không có ác ý, xin đừng sợ."

Thanh âm trầm thấp trong bóng tối này rất quen tai, Vân Kỳ tập trung cẩn thận phân biệt, người trước mắt một thân áo xanh, ánh trăng làm nổi bật thân hình tuấn lãng cao ngất, là hắn?

"Đây không phải là vị công tử buổi chiều cứu chúng ta trên đường sao!" Quế Nhi cũng nhận ra, ở một bên nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, nam tử ngẩng đầu, tựa hồ cũng nhận ra các nàng, nói: "Thì ra là các ngươi!" Trong lời nói dường như có vài phần ngạc nhiên.

Vân Kỳ khẽ mỉm cười đánh giá hắn, sợ hãi cũng tan biến hết, tim lại bất tri bất giác lặng yên đập nhanh.

Nàng nghiêng đầu hỏi: "Xin hỏi quý danh công tử? Tại sao lại... Xuất hiện ở đây?"

Nàng lập tức giảo hoạt cười, lại trêu ghẹo nói: "Công tử ban ngày vừa mới hành hiệp trượng nghĩa, buổi tối lại từ trên trời rơi xuống phủ người khác, đây là thế nào vậy?"

Nam tử có chút hổ thẹn, cúi người nói: "Tại hạ Chu Tử Diễm, bởi vì có việc gấp cần tìm một người, mà hắn hiện tại đang ở trong quý phủ làm khách, bởi vì sự tình khẩn cấp, không tiện kinh động người khác nên bất đắc dĩ chỉ có thể ra hạ sách này, vừa rồi quấy nhiễu đến cô nương, thật xin lỗi."

Nghe được hắn có việc gấp, Vân Kỳ vội vàng nghiêm túc nói: "Ra là như thế, công tử không cần đa lễ." Suy nghĩ một chút lại nói: "Chỉ là hôm nay trong phủ có rất nhiều tân khách, đường trong vườn lại quanh co, công tử đi như vậy chỉ sợ cũng không dễ tìm được người, không biết ngươi tìm vị nào? Nếu là chuyện quan trọng, vậy để ta dẫn công tử đi tìm?"

Chu Tử Diễm thẳng thắn nói: "Người tại hạ đang tìm tên là Giang Duẫn Mặc, không biết cô nương có quen biết không?"

Giang Doãn Mặc? Vân Kỳ đương nhiên quen biết.

Vị Hình bộ thị lang trẻ tuổi này ngày xưa từng bái môn hạ của phụ thân nàng Hàn Túc, là môn sinh phụ thân có chút coi trọng, thậm chí từng không màng nhân khẩu của hắn, tiến cử đến Hình bộ.

Bản thân Giang Duẫn Mặc cũng là một nhân tài hiếm có, văn võ câu giai, tâm tư kín đáo, vì triều đình nhiều lần phá kỳ án.

Trong thời gian mới chỉ mới vài năm, một hậu bối vô danh một đường trở thành Hình bộ thị lang, làm cho người ta lóa mắt.

Vân Kỳ nói: "Ta biết vị đại nhân này, mới vừa gặp qua hắn, hắn hiện tại đang ở đông sảnh, công tử theo chúng ta."

Nói xong liền lệnh Quế Nhi phía trước soi đèn, ba người đi về phía đông sảnh.

Không biết vì sao mới chỉ là lần thứ hai gặp mặt, tuy rằng lần này hắn tới có chút không quang minh chính đại, nàng đã thập phần tín nhiệm hắn, trong lòng cảm thấy hắn không hề có ác ý. Tại sao nàng lại tin tưởng hắn như vậy? Chẳng lẽ bởi vì ban ngày hắn cứu nàng?

Không bao lâu sau đã đi tới bậc thang trước đông sảnh, Quế Nhi rất thông minh, không chờ Vân Kỳ lên tiếng đã tự mình tiến lên gọi một gã sai vặt quen biết, nói: "Ngươi đi tìm Giang Duẫn Mặc đại nhân, nói hắn có một vị bằng hữu tìm hắn có việc gấp."

Gã sai vặt gật đầu lập tức đi vào, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy vị Giang đại nhân kia đi ra. Vân Kỳ lo lắng đứng ở đây bị tân khách trong yến sảnh nhìn thấy sẽ thất lễ, nàng nói với Chu Tử Diễm:

"Người đã tìm tới, ta muốn cáo từ trước, lát nữa không thể đưa tiễn, công tử thứ lỗi."

Chu Tử Diễm vội vàng cảm tạ: "Tối nay đa tạ cô nương tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích!"

Vân Kỳ gật đầu cười, cùng Quế Nhi chậm rãi trở về trong vườn.

Cô nương này quả thực rất thú vị. Ban ngày gặp mặt, nàng ở đầu đường vì muốn giúp đỡ người khác mà rơi vào phiền toái, vốn tưởng rằng nàng là một nha đầu lỗ mãng hồ đồ, ai ngờ lại là giai nhân thanh lệ xuất trần. Mặc dù tối nay phương thức hắn đến thăm trái với đạo của quân tử, nàng vẫn chịu ra tay giúp đỡ, thật sự là tâm địa hiệp nghĩa hiếm có.

Chu Tử Diễm nhìn bóng lưng các nàng dần dần đi xa, lông mày hơi nhíu lại, thì ra nàng là tiểu thư Hàn phủ. Hôm nay bọn họ gặp nhau, chẳng lẽ là oan gia ngõ hẹp?

"Tử Diễm huynh!" Một tiếng gọi kéo hắn trở về thực tại. Giang Duẫn Mặc đang bước nhanh về phía hắn: "Không biết huynh vội vàng tìm ta có chuyện gì?'

"Ngoại ô Kinh thành xảy ra án máu, có một gia đình bảy người tên Vương Xương Tri bị diệt môn, mà hiện trường để lại một thứ này..." Chu Tử Diễm lấy ra một phi tiêu, vẻ mặt ngưng trọng nói.

Giang Duẫn Mặc nhìn chằm chằm phi tiêu chim én màu bạc trong tay Chu Tử Diễm, hít một hơi khí lạnh.

Yến Tử Tiêu chính là độc môn ám khí của Phi Yến môn, trên giang hồ đã nhiều năm không thấy. Mà Phi Yến Môn và hai người bọn họ có quan hệ mật thiết.

Giang Duẫn Mặc trầm giọng nói: "Cho phép ta vào từ biệt gia chủ." Xong lời trở về yến sảnh.

Không lâu sau, hai người cùng ra khỏi Hàn phủ, lên ngựa chạy như bay đến nhà Vương Xương Tri nơi xảy ra huyết án ở ngoại ô.

Phi Yến Môn là một môn phái khá thần bí trong giang hồ.

Mọi người đều biết võ công cao thâm của bọn họ, hơn nữa so về khinh công cùng kiếm thuật kiến trường, các môn phái trong giang hồ đều không theo kịp. Bởi vì nhẹ như phi yến, lui tới không có dấu vết cho nên được đặt tên là Phi Yến Môn. Nhưng mà cũng không giống các môn phái lớn khác, môn đồ bọn họ cũng không hiếm thấy, đệ tử sau khi học thành xuất sư sẽ không tự nhận mình là môn đồ của Phi Yến Môn, ngoại trừ vài vị có tung tích có thể tìm thấy, còn lại hơn phân nửa đều ít người biết. Ví dụ như Giang Duẫn Mặc và Chu Tử Diễm, giang hồ đều biết công phu cao thâm của bọn họ, nhưng không ai biết bọn họ cũng xuất thân Phi Yến Môn.

Khám nghiệm hiện trường xong, hai người Chu Giang trở lại chỗ của Giang Duẫn Mặc, bàn bạc vụ án có chút kỳ lạ này.

Bình thường mà nói, đệ tử Phi Yến Môn sau khi học thành xuống núi cũng không được phép sử dụng yến tử tiêu, cho nên càng không được mang theo loại phi tiêu này. Vậy thì nó làm sao có thể dễ dàng xuất hiện tại hiện trường án mạng, hơn nữa còn ở vị trí tương đối dễ thấy, để cho Chu Tử Diễm vừa vặn đi ngang qua phát hiện, mang ra ngoài.

Giang Duẫn Mặc lấy ra yến tử tiêu kia cẩn thận quan sát.

Dựa vào ánh đèn, hắn bỗng nhiên phát hiện ra chút dị thường. Đường cong đuôi của phi tiêu này đặc biệt rõ ràng, dấu vết khắc đao còn chưa được mài trơn tru, hiển nhiên là mới tạo ra. Mà miệng én mũi nhọn dường như bị chất lỏng thấm qua, có chút vết dầu mỡ, hắn vội vàng tìm một miếng vải trắng nhẹ nhàng lau, cầm lên phía trên đèn dùng nhiệt hun, dấu vết trên vải trắng kia lại đột nhiên biến thành màu xanh đậm.

"Ngươi đến xem!" Giang Duẫn Mặc vội vàng gọi Chu Tử Diễm.

Chu Tử Diễm nhíu mày: "Độc này rõ ràng không phải là của Trung Nguyên."

Liên tưởng đến vết thương trên người mấy tử thi kia, tựa hồ là tay trái bị đánh bằng lực cực kỳ mạnh. Mà trong giang hồ này cực kỳ hiếm thấy, hắn trầm mặc một lát, giống như có chút giật mình, nói: "Đây chẳng lẽ chính là Tuyết Lang Chi trong lời đồn tây độc?"

Tuyết Lang Chi Độc, đúng như tên gọi. Người hay bất kỳ động vật nào một khi dính vào sẽ giống như bị sói cắn họng, hít thở không thông, thân thể giống như đang ở trong tuyết vậy.

Rét lạnh, từ khi nhiễm độc đến lúc chết không bao giờ vượt quá một khắc. Trong lời đồn, độc này là dùng chín loại chí độc do Tây Vực rèn luyện mà thành, cho nên ở giữa Trung Nguyên cực kỳ khó có được.

Giang Duẫn Mặc gật đầu: "Phi Yến Môn ta chưa bao giờ truyền thụ cho đệ tử bất kỳ phương pháp dùng độc nào, huống chi đây là lang độc hiếm thấy ở Tây Vực, hơn nữa cái phi tiêu này cố ý mới chế..."

Hắn nhìn Chu Tử Diễm, tiếp tục nói: "Diệt môn một nhà bảy người, còn muốn vu khống môn phái giang hồ, ý đồ thâm độc."

Chu Tử Diễm gật đầu đồng ý, hắn thân ở giang hồ nhiều năm, chuyện thù sát cũng gặp qua không ít, thủ đoạn hung tàn ti tiện như thế thật đúng là không hiếm thấy.

Hộ chủ Vương Xương Tri bị giết là chủ sự binh bộ triều đình, đoán không bao lâu vụ án này nhất định sẽ kinh động triều đình, Giang Duẫn Mặc thân là Hình bộ thị lang nhất định sẽ chịu gánh nặng, chậm rãi nói: "Chu huynh, lần này chỉ sợ sẽ phiền toái ngươi!"

Chu Tử Diễm cầm lấy một chén trà bên cạnh bàn, ánh mắt lạnh lùng nói: "Yên tâm, ta cũng đang muốn xem xem rốt cuộc là ai muốn dụng tâm vu khống như thế."

- ------------