Thanh Ảnh

Chương 41: PN 2.3 (Sinh tử văn)




Ngoại truyện 2: Trai già nhả ngọc (Phần 3 – Có sinh tử)

Editor: Trang Kiều/ Beta: Mều Chan, Raph

Sau khi hai người cùng nhau bàn bạc về đứa nhỏ, cuộc sống lại trở về như trước kia. Từ lúc ấy, mọi chuyện diễn ra dường như chỉ xoay quanh đứa nhỏ này, Tiếu Di cẩn thận chăm sóc hắn, Lạc Phác Ngọc chỉ cần nằm yên đó nhìn Tiếu Di tất bật, nằm mệt rồi lại chuyển qua đọc sách, đọc sách mệt rồi thì ra ngoài đi dạo một lát, còn những chuyện khác đã có Tiếu Di lo, hắn chỉ cần lo cơm đến thì ăn là được.

Cuộc sống hai người trôi qua ngọt ngào không được bao lâu, thì phiền não lại thi nhau kéo đến, chính là Lạc Phác Ngọc bụng ngày càng to. Đứa trẻ dưới sự chăm sóc của hai người cha lớn lên quá nhanh, đến tháng thứ tư, dù cho Lạc Phác Ngọc mặc quần áo cũng đã lộ bụng rõ ràng. Càng như vậy, hắn càng không muốn gặp người, đối với hạ nhân trong viện thì trốn được liền trốn, hạ nhân trong viện thấy vậy liền tưởng rằng lão giáo chủ có chuyện gì không vui. Cho đến một hôm, Lạc Phác Ngọc để toàn bộ hạ nhân trong viện rời đi, khiến quản sự phụ trách hạ nhân trong giáo lại một lần nữa an bài thêm người, bấy giờ bọn họ mới nghĩ có lẽ mình đã phạm phải tội, khiến giáo chủ tức giận. Thế nhưng bọn họ cũng trăm triệu lần không ngờ tới là, người khiến bọn họ phải đi, chính là tiểu bảo bảo trong bụng lão giáo chủ.

Đoạn thời gian đó chính là lúc Lạc Phác Ngọc sầu não nhất trong suốt cuộc đời. Hắn nhìn thấy người liền tránh, nhưng hắn cũng chẳng thể cả đời đều trốn trong nhà, huống hồ hắn cũng biết, phải vận động nhiều thì mới tốt cho mình và đứa nhỏ, lúc sinh sản cũng có thể thoải mái hơn phần nào. Cho nên lúc không thể không ra ngoài, hắn chỉ có thể bó bụng lại, dưới sự phản đối mãnh liệt của Tiếu Di, dây buộc cũng như không buộc, bụng vẫn nhô ra như trước. Cho nên hắn liền mặc y phục rộng rãi thoải mái hơn, cố gắng không để ai phát hiện, suy cho cùng cũng là trong lòng Lạc Phác Ngọc có chuyện, nhất cử nhất động đều quá mức cẩn thận cố gắng không để ai nhìn ra.

Sau khi Long Uyên hạ sinh tiểu Vô Song, rất nhiều lần hắn muốn đi xem tôn tử, nhưng lại sợ bị mọi người phát hiện, cho nên lần lữa mãi chưa đi. Đến khi đứa nhỏ đầy tháng, thì hắn cũng mang thai được sáu tháng rồi, bụng đã không thể giấu được nữa, nếu như có người hỏi, hắn biết phải trả lời như thế nào? Suy trước tính sau, hắn cuối cùng quyết định không đi. Hắn biết có lẽ trong lòng Lạc Long Uyên sẽ không thoải mái, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi sau này có cơ hội sẽ giải thích với con trai.

Sau khi giải tán toàn bộ hạ nhân, việc chăm sóc Lạc Phác Ngọc đều do Tiếu Di lo, thỉnh thoảng buổi tối y còn ngủ lại. Để đề phòng hạ nhân lan truyền tin đồn thất thiệt, y còn phải sớm đi rồi về. Nhưng đúng là hạ nhân cũng lén lút nói với nhau: lão giáo chủ làm bao nhiêu năm nay lại thành thật ở trong viện, có khi luyện kiếm hoặc là đọc sách, hay là chăm sóc hoa cỏ, tóm lại là rất hiếm khi thấy hắn ra khỏi phòng. Nhưng mấy tháng gần đây hắn hầu như mỗi ngày đều ra khỏi phòng, một lần đi chính là cả ngày, ăn xong cơm chiều mới trở về, cho nên cơm bọn họ nấu hắn không ăn. Nhưng hạ nhân trong viện đều biết thân biết phận, cũng không tiện nhiều lời. Lạc Phác Ngọc biết rằng cũng không thể ngày nào cũng như vậy, nên cuối cùng đơn giản liền cho hạ nhân rời đi. Từ đó về sau, Tiếu Di liền dọn về đây, cũng tiện cho y chăm sóc hắn.

Hai người ngắm trăng sao, rốt cuộc cũng có thể chờ đến ngày có thể bên nhau, hạnh phúc đong đầy, nhưng sâu bên trong vẫn là nỗi lo âu không ngớt. Tuy rằng cả hai không ai nói đến, nhưng trong lòng ít nhiều đều có suy nghĩ của riêng mình. Hơn nữa hắn chính là "giấu bệnh sợ thầy", mang thai một thời gian dài như vậy cũng chưa được đại phu xem qua, chỉ uống thuốc dưỡng thai Tiếu Di chuẩn bị cho hắn. Đứa trẻ trong bụng ra sao bọn họ cũng không biết, Lạc Phác Ngọc có thể bình an sinh hạ đứa nhỏ hay không cũng không nắm được. Lạc Phác Ngọc tuy rằng nói thật đơn giản, nhưng sinh sản đâu phải chuyện đùa, nếu không tốt, thì mạng cũng không giữ được.

Tiếu Di mỗi ngày đều sầu lo, nhưng biết Lạc Thừa Ảnh tới Thính Phong các, âu cũng là một cách. Có điều chuyện này không thể nói cho Lạc Phác Ngọc, nếu không với tính bướng bỉnh của hắn, chắc chắn sẽ không chịu đồng ý.

Từ đó về sau, cuộc sống của y lại có thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là giám sát Lạc Phác Ngọc vận động mỗi ngày. Lạc Phác Ngọc biết y vì muốn tốt cho mình, nhưng mắt thấy bụng ngày càng to lên, vận động đi lại lại càng khó khăn hơn, nhiều lúc đi vài bước thôi đã thấy mệt mỏi vô cùng. Đôi lúc mệt muốn dựa vào người Tiếu Di y cũng không chịu. Lạc Phác Ngọc không biết vì sao, Tiếu Di phút trước còn là phu quân tốt luôn nghe lời hắn, phút sau đã biến thành ma quỷ muốn hành hạ hắn, cả ngày trừ bỏ bắt hắn ra ngoài vận động nhiều hơn thì không làm gì khác. Chính hắn mệt đến mức mồ hôi chảy đầy người, thắt lưng đau nhức, hít thở cũng thấy khó khăn, vậy mà Tiếu Di coi như không nhìn thấy, còn chê hắn vận động chưa đủ nhiều, đúng là đứng nói chuyện thì thắt lưng không đau. Nhưng thấy Tiếu Di không có ý định muốn giúp hắn, Lạc Phác Ngọc đành phải tự mình ôm bụng đứng lên đi tiếp. Khiến hắn chịu không nổi chính là, thời gian trôi qua, hắn càng phải làm thêm rất nhiều những hành động kì lạ khác. Trước kia chỉ cần đi bộ thì tốt rồi, bây giờ vậy mà còn muốn hắn đi lên đi xuống bậc thang, muốn hắn ôm chiếc bụng ngày càng to này ngồi xổm xuống kiểm tra đồ vật này kia, thật không hiểu nổi đầu óc Tiếu Di còn có thể nghĩ ra chiêu trò gì nữa. Với tuổi tác và thân mình hiện giờ của Lạc Phác Ngọc sao có thể chịu nổi, hắn tức giận với Tiếu Di, Tiếu Di cũng có chút không vui, trong lòng cũng sinh khí. Nhưng cuối cùng chỉ nói với hắn một câu, "Đây đều là muốn tốt cho ngươi, ngươi bây giờ kiên nhẫn một chút, chờ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, ngươi muốn phạt ta như nào cũng được."

Được! Tiếu Di bày ra bộ mặt âu sầu khổ não, nhưng một chút cũng không nương tay, việc gì cần làm thì Lạc Phác Ngọc vẫn phải làm. Cho nên mỗi khi hoàn thành xong yêu cầu vận động Tiếu Di đặt ra, mặt hắn đều đỏ hết lên, mồ hôi ướt sũng quần áo. Tiếu Di cũng không một lời ca thán giúp hắn thay quần áo tắm rửa, sau đó cẩn thận dùng nước ấm lau người cho hắn. Lạc Phác Ngọc lúc này mới cảm giác Tiếu Di ôn nhu ngày trước đã trở lại, coi như là đền bù cho hắn.

Chuyện này vẫn tiếp tục xảy ra cho đến một buổi sáng khi Lạc Phác Ngọc mang thai đến tháng thứ tám. Lạc Phác Ngọc ôm cái bụng đã nặng trĩu đứng dậy, hôm nay thắt lưng đau nhức vô cùng, Lạc Phác Ngọc thầm nghĩ trong lòng: nhất định là do ngày hôm qua đã vận động quá mức... hôm nay phải nói với Tiếu Di một chút, không thể tiếp tục làm như vậy được. Bước vào phòng, Tiếu Di đã chuẩn bị xong điểm tâm, đều là những món hắn thích, đơn giản nhưng cũng không kém phần tinh xảo, Lạc Phác Ngọc ngồi xuống, cầm đũa ăn mấy miếng, liền cảm giác bụng hắn có chút không đúng, những cơn đau lần lượt kéo tới, lúc đầu còn tưởng là do hắn vận động quá nhiều nên cũng không để ý. Hắn cố gắng ăn nốt cơm, vừa định đứng dậy, cơn đau bụng đột nhiên kéo tới khiến hắn không thể nào đứng lên được.

"A... " Lạc Phác Ngọc ôm bụng, tựa lưng vào ghế.

"Làm sao vậy? Bụng không thoải mái sao?" Tiếu Di thấy hắn nhịn đau như vậy, vội vàng bước tới.

"A..." Lạc Phác Ngọc gật gật đầu, hắn cố gắng muốn đứng dậy nhưng không được. Sau đó thì những cơn đau mạnh liệt kéo tới, hắn liền theo bản năng bắt lấy tay Tiếu Di, "A... Tiếu, Tiếu Di... Ta thấy có gì đó, không đúng... hình như... sắp sinh rồi..."

"Sao lại như vậy, phải sinh sao?" Tiếu Di sờ bụng Lạc Phác Ngọc, đúng là đã cứng hơn nhiều. Trong lòng thầm suy nghĩ, tính toán thời gian hiệu lực của thuốc cũng là mấy ngày này, "Ta giúp ngươi đứng lên một chút, sẽ dễ sinh hơn." Vừa mới vòng tay qua định đỡ Lạc Phác Ngọc đứng dậy, liền bị hắn đẩy ra.

Lạc Phác Ngọc cũng phát hiện ra Tiếu Di có gì đó khác thường, huống hồ hắn mới được tám tháng đã muốn sinh, y không có một chút lo lắng sợ hãi nào, giống như đã sớm dự đoán được, chắc chắn đã có chuyện gì đó.

"Ta hỏi ngươi... chuyện gì đã xảy ra..." Lạc Phác Ngọc ôm bụng, ánh mắt sắc bén nhìn Tiếu Di.

"Cái gì mà chuyện gì xảy ra?"

"Vì cái gì... lại sinh non... ngươi nói, ngươi muốn... muốn làm gì..." Lạc Phác Ngọc cầm lấy quần áo Tiếu Di, một bộ dạng ngươi không nói ta liền không sinh.

Tiếu Di biết lúc này là thời khắc mấu chốt liền không dài dòng thêm nữa, liền nói đơn giản, "Được rồi, ta nói. Quả thực ta đã nói chuyện ngươi mang thai với Lạc tiên sinh, chính hắn là người bảo ngươi nên làm mấy loại vận động này, có lợi hơn khi ngươi sinh sản. Hơn nữa hắn nói thai nhi khá lớn, thân thể ngươi hiện giờ không phù hợp để mang thai đủ tháng rồi sinh, cho nên hắn để ngươi dùng thuốc trợ sản, để trong thức ăn của ngươi, cho nên... mới có thể sinh non."

"Ngươi... làm càn... đứa nhỏ chỉ mới tám tháng... nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao... Ta không sinh... bây giờ ta không sinh..." Lạc Phác Ngọc quật cường nhìn y, chính mình không nghĩ tới, Tiếu Di vậy mà gạt hắn làm chuyện như vậy. Tuy nói là vì tốt cho mình, nhưng không may làm đứa nhỏ bị thương, hắn sẽ không tha thứ cho chính mình...

"Đứa ngốc, hiện giờ đứa nhỏ đã chờ không kịp muốn ra ngoài, sao có thể nói không sinh là không sinh?" Tiếu Di biết tính tình quật cường của hắn, chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ, "Là ta sai ta không đúng, nhưng ngươi yên tâm, Lạc tiên sinh đã nói, bây giờ sinh đứa nhỏ không sao hết. Ngươi cũng biết, nếu càng kéo dài đứa nhỏ sẽ càng gặp nguy hiểm, ngoan nào, chúng ta cùng nhau cố gắng, để đứa nhỏ mau chóng ra đời được không?"

Raph: Các bộ khác đều là sợ sinh non. Riêng có bộ này lần đầu tiên tôi thấy anh công cho em thụ thuốc thúc sinh để ẻm sinh sớm. :v

Lạc Phác Ngọc cũng bị y nói đến mức không còn cách nào khác, quả thật, đứa nhỏ đã vội vàng muốn ra, hắn sao có thể không sinh? Tiếu Di nhìn ra hắn đã dao động, nhân lúc này dìu hắn đứng lên, một tay vòng qua lưng hắn, tay kia của hắn khoác lên vai y, đỡ hắn ra cửa. Cung lui lúc này của Lạc Phác Ngọc tuy rằng chưa dày đặc, nhưng cũng không kém phần mãnh liệt, mỗi lần cung lui, hắn gần như không thể bước đi, nếu không có Tiếu Di đỡ, chỉ sợ hắn đã sớm ngã ra đất.

Hai người đi lại hết gần một canh giờ, Tiếu Di đỡ Lạc Phác Ngọc vào nhà ăn một chút để bổ sung thể lực. Sau đó dìu hắn vào phòng nằm trên giường, cởi bỏ y phục bên dưới, Tiếu Di quan sát sản khẩu của hắn, không tồi, đã mở ra tầm năm ngón tay. Thế nhưng nước ối lại chưa vỡ, Tiếu Di nghĩ nghĩ, vẫn nói với hắn đứng dậy tiếp tục đi.

Giờ phút này Lạc Phác Ngọc có không vui hay không muốn thì cũng không còn cách nào khác, để sinh hạ đứa nhỏ thuận lợi, hắn cũng chỉ có thể nghe lời Tiếu Di. Tiếu Di lấy áo ngoài đắp thêm cho hắn, dưới thân Lạc Phác Ngọc trống trơn, cố gắng đứng lên dưới sự hỗ trợ của Tiếu Di. Quả nhiên lúc trước hắn vận động có hiệu quả, hai người đi tới lui không tới một canh giờ, Lạc Phác Ngọc đã ôm bụng, cắn chặt môi, hai chân run rẩy, một dòng chất lỏng chảy xuống chân hắn.

Nước ối đã vỡ nhất định phải trở về nằm giường, Tiếu Di không nói hai lời liền bế Lạc Phác Ngọc lên, để hắn nằm lên trên giường, lúc này sản khẩu đã mở ra tám ngón, Tiếu Di nhét thêm gối vào dưới lưng hắn, ngồi bên giường, lau mồ hôi cho hắn, "Đã mở được tám ngón rồi, chờ một chút là có thể sinh."

Cung lui lúc ngày ngày càng dồn dập, đau đến không nói thành lời, chỉ có thể gật đầu với Tiếu Di. Tiếu Di sờ bụng hắn, ngôi thai đúng vị trí, Lạc Phác Ngọc hiện tại tuy rằng đau đớn, nhưng tình huống hiện giờ xem ra không quá tệ, có lẽ không lâu lắm, y sẽ được nhìn thấy đứa nhỏ của bọn họ.

Khi sản khẩu Lạc Phác Ngọc đã mở ra toàn bộ, khoảng cách cung lui đã không còn, hắn không nhịn được mà hét lên. Dù sao hiện giờ mình cũng đã già, không thể so với thể lực hồi còn trẻ nữa. Tiếu Di nắm chặt lấy tay hắn, lúc hắn dùng lực liền cổ vũ hắn, đồng thời cũng quan sát bên dưới. Lạc Phác Ngọc mở rộng hai chân, nắm chặt lấy tay Tiếu Di, liên tục cố gắng dùng sức. Bởi vì đứa nhỏ sinh non, so với đứa trẻ khác sẽ nhỏ hơn, nên lần này Lạc Phác Ngọc sinh cũng dễ dàng hơn nhiều.

Thời điểm đứa nhỏ cất tiếng khóc, quả thật là muôn đèn rực sáng. Lạc Phác Ngọc bị gây sức ép đến mức cả người không còn chút sức lực nào, nhưng trong lòng lại mừng rỡ vô cùng. Tiếu Di lo liệu xong xuôi, liền đặt đứa nhỏ bên cạnh Lạc Phác Ngọc, để Lạc Phác Ngọc ôm y, mình liền đi chuẩn bị sữa cho y uống. Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu lại trìu mến của Lạc Phác Ngọc, nhất thời y thấy cảm động vô cùng. Nam nhân này yêu y nhiều năm như vậy, cho dù trước kia mình không tốt, hắn vẫn trước sau một lòng với y. Hiện giờ hắn đã lớn tuổi, nhưng vì yêu y nên bất chấp tất cả sinh đứa nhỏ cho y...

Tiếu Di hôn nhẹ lên trán Lạc Phác Ngọc, "Cảm ơn ngươi... Cảm ơn ngươi đã yêu ta như vậy..."

Lạc Phác Ngọc không đáp lại y, y biết, cuộc sống sau này bọn họ sẽ nương tựa vào nhau. Chờ sau khi đứa nhỏ ăn uống no say, hai người liền nằm trên giường ngẩn người nhìn đứa trẻ, Lạc Phác Ngọc mới nói: "Tiếu Di, ngươi nói xem nên đặt tên đứa nhỏ là gì?"

"A? Ta.. ta cũng không biết... không thể gọi tên tự... ngươi nghĩ sao?"

"Người ta nói tên xấu dễ nuôi, vậy nhũ danh là... Tiểu Tiểu được không? Đứa con nhỏ nhất..."

"Được, tốt, Tiểu Tiểu, nghe rất hay."

"Đại danh... đại danh thì gọi là... Tiếu Cẩm, dệt hoa trên gấm, cùng họ với ngươi."

"Theo họ ta đã có mười đứa rồi, trừ khi ngươi không muốn y, nếu không không được từ chối."

Nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Phác Ngọc, Tiếu Di lại càng thêm chắc chắn, ông trời đối với y quá tốt, cho y một nam nhân thương y như vậy, còn có một đứa nhỏ của hai người họ. Sau này, sinh mệnh của y không còn thuộc về mỗi y nữa, y sẽ vì người mình yêu mà sống thật tốt.