Thanh Ảnh

Chương 16: Tiểu Ảnh động thai khí




Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

"Bốn vị trưởng lão cho rằng việc này nên xử trí như thế nào?" Lạc Thừa Ảnh ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau âm ỉ trong bụng, trầm giọng hỏi. Tình huống tiến thoái lưỡng nan như này, quả thực, Lạc Thừa Ảnh cũng là lần đầu tiên gặp phải. Trước kia vô luận phát sinh chuyện gì hắn đều có thể bình tĩnh xử lý, trừng phạt người phạm sai lầm trong giáo chúng tuyệt không nương tay. Thế nhưng hôm nay, lại khiến hắn không biết phải làm sao. Nếu xét giáo quy, Thanh Thương và Lạc Long Uyên phải chết là điều không thể bàn cãi. Vấn đề là... Mình sao có thể nhẫn tâm... giết bọn họ? Thế nhưng thân là người đứng đầu một giáo, phải làm gương, sao có thể lấy công làm tư, tùy tiện trừng phạt với người mang trọng tội vì đó là thuộc hạ của mình?

Lạc Thừa Ảnh âm thầm ưỡn thắt lưng, nhích về phía sau. Gần đây thân thể cũng không có vấn đề, đứa nhỏ trong bụng tuy thường ngày nghịch ngợm đạp tới đạp lui, nhưng đều là thai máy bình thường mà thôi nên hắn cũng không để tâm. Hôm nay lại không giống, cảm giác trướng đau trong bụng kéo dài không hết, hiện tại chẳng qua tốt lên một chút, khiến bản thân có cơ hội thở dốc. Đơn giản đem vấn đề nan giải ném cho mấy người đức cao vọng trọng kia. Bọn họ phán quyết là công bằng nhất, có thể khiến giáo chúng quy phục. Dù sao, chuyện xử lý này, hắn không thể để người khác bắt được tư tâm của mình, vô luận là vì chính hắn, hoặc Thanh Thương, hay Lạc Long Uyên.

Có điều, hiện tại trong bụng rất không thoải mái... Bụng đau liên tục trong một khoảng thời gian dài, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, có lẽ là động thai khí. Lạc Thừa Ảnh trong lòng cười khổ, mình đúng là thiếu kiên nhẫn, lại đi vì chuyện này mà dẫn đến tức giận hại thân... Là bởi vì quyền uy giáo chủ bị xâm phạm sao? Hay là bởi vì... ca ca hắn, hoặc... bởi vì Thanh Thương?

Tứ đại trưởng lão nhìn nhau vài lần, rốt cuộc có một người tiến lên, cao giọng nói: "Khởi bẩm giáo chủ, y theo ta học giáo quy, phàm là kẻ ăn trộm, tiết lộ hay tư chế phương thuốc Ngọc Lưu Ly, bất luận nguyên nhân ra sao, đều là tử tội. Nhưng theo như lời Long Uyên hộ pháp nói, Thanh Thương hiện giờ trách nhiệm trọng đại, thuộc hạ cho rằng có thể tạm hoãn hình phạt. Về phần Long Uyên hộ pháp..." Huyền Vũ trưởng lão tạm dừng một chút, tựa như chuẩn bị chuyện gì, "Long Uyên hộ pháp từng lập công cho giáo, tình thế ngày hôm nay quả thực bất đắc dĩ, hi vọng giáo chủ thương tình, để Long Uyên hộ pháp sinh hạ hài tử trong bụng rồi trị tội."

Ánh mắt Lạc Long Uyên đang quỳ lướt qua vạt áo của bốn vị trưởng lão, trong lòng đầy cảm kích. Nhờ những lời này, hắn không những được tha một mạng, mà còn có thể sinh hạ đứa nhỏ... Thanh Thương có chút kinh ngạc, y không nghĩ tới, tại thời khắc nguy cấp, còn có người giúp y, còn có người vì y mà thương lượng. Còn tưởng rằng, lần này mình phải chết là không thể nghi ngờ, như vậy y cùng Lạc Thừa Ảnh, sẽ...

Tứ đại trưởng lão nói như vậy, Lạc Thừa Ảnh cũng thuận theo tha cho bọn họ, thế nhưng, hắn lại không muốn tha cho bọn họ dễ dàng như vậy, dù sao, một câu chấp hành sau đã là đại xá, làm ra chuyện như vậy, nhất định phải gánh chịu mọi hậu quả, cho dù là cái chết.

"Huyền Vũ trưởng lão nói có lý. Bất quá..." Lạc Thừa Ảnh hơi nhắm mắt, sau đó mở ra, thần sắc trở nên kiên quyết dứt khoát, "Tội chết có thể tha, thế nhưng tội sống thì chạy không thoát. Long Uyên hộ pháp và Thanh Thương... mỗi người năm mươi trượng, không dùng nội công hộ thể." Thanh âm Lạc Thừa Ảnh không lớn, cũng là lời định luận cuối cùng, sự tình đến nước này, không tiếp tục phát triển, nhưng cũng không còn đường lui.

"Giáo chủ..."

Lạc Thừa Ảnh nhìn về nơi phát ra âm thanh, Thanh Thương... lại là Thanh Thương...

"Giáo chủ, thuộc hạ nguyện thay Long Uyên hộ pháp chịu phạt, thân thể hiện giờ của hắn quả thật không chịu nổi năm mươi côn."

"Thanh Thương ngươi..." Long Uyên nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy được, hết thảy những gì nam nhân này đã làm, đều khiến người ta bất khả tư nghị. Luôn cho rằng mình to gan nhất, sau khi nhận biết Thanh Thương mới phát hiện, mình quả thật phải cam bái hạ phong, thậm chí trước mặt y thường thường nói không nên lời. Còn nhớ thời điểm mình đòi y đưa Ngọc Lưu Ly, lúc đó chỉ ôm tâm lý cùng đường mạt lộ thử một lần, căn bản không hề nghĩ tới sẽ thành công, ai ngờ Thanh Thương nghe lý do của hắn liền đồng ý. Khi đó y nói, bản thân không có tài cán gì, nhìn thấy người khác đạt được, đó cũng là một loại hạnh phúc. Cũng từ lần đó hắn mới biết được, Thanh Thương, thế nhưng lại yêu một người không thể có tương lai.

Lạc Thừa Ảnh một lần nữa nắm chặt tay, "Ngươi hẳn là biết, thay người khác chịu phạt, hình phạt gấp bội."

"Thuộc hạ tâm ý đã quyết, thỉnh giáo chủ thành toàn." Nhiều năm vẫn lạnh nhạt như vậy, chính là hiện giờ như dao đâm vào lòng hắn, đau lòng, lại không biết vì sao...

"Được, lập tức hành hình."

Lạc Thừa Ảnh ra lệnh một tiếng, mấy chấp pháp giáo chúng liền bày xong trận thế, Thanh Thương vén vạt áo quỳ, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, giống như hết thảy đối với y đều không quan hệ.

Âm thanh mộc côn chói tai vang lên... Cơ hồ mỗi tiếng đều mang theo vết máu. Tổng cộng hai trăm cái, tính toán rõ ràng, Thanh Thương cắn chặt khớp hàm, không phát ra âm thanh gì.

Lạc Thừa Ảnh vẫn nhìn y, vẫn nhìn... Ánh mắt rơi trên gậy gỗ, từng vết từng vết hồng ngân, và nửa khôn mặt ẩn nhẫn. Không đau sao?? Tuyệt đối không có khả năng. Không có nội công hộ thể, hai trăm bản đánh xuống, chỉ sợ phải tu dưỡng thật lâu. Đối với Thanh Thương mà nói, căn bản không đủ thời gian cho y dưỡng thương... Nhớ lần đó y cả người đều là thương tích trở về... Lạc Thừa Ảnh nhẹ nhàng vỗ về bụng, hắn đau lòng, thật sự đau lòng, thấy Thanh Thương tinh bì lực tẫn dựa vào cửa, mệt đến mức không nâng đầu dậy được, thật sự không rõ... đó là loại cảm giác như thế nào, trong lòng thực đau, thực chua xót, cho nên chỉ có thể thận trọng giúp y băng bó vết thương, giúp y bôi thuốc... Kỳ thật, trong lòng rất rõ, Thanh Thương chật vật như vậy, cũng là do mình...

Trong chốc lát, hai trăm bản không ngờ đã đánh xong. Thanh Thương thoát lực, nhìn Lạc Thừa Ảnh, ánh mắt mê man. Như là... chờ một câu tha thứ từ hắn... Y biết, làm như vậy, Lạc Thừa Ảnh nhất định sẽ sinh khí...

"Giáo chủ, hành hình xong. Thấy Lạc Thừa Ảnh không nói gì, một người tiến lên nhắc nhở. Lạc Thừa Ảnh phục hồi tinh thần, mới phát hiện thế nhưng vừa rồi lại sơ ý thất thần. Lúc này trước mắt là Thanh Thương... không biết khiến người ta nên đau hay nên giận.

"Được rồi. Hôm nay đến đây thôi, tất cả mọi người trở về đi." Lúc nói ra những lời này, hắn cảm thấy thật mệt mỏi. Mọi người dần tản đi, Thanh Thương cũng lảo dảo đứng dậy. Lạc thừa Ảnh vừa mới đứng lên, một trận đau đớn kích liệt bất ngờ kéo tới, theo phản xạ một tay nắm lấy tay vịn trên ghế, một tay ấn bụng, cảm giác đau đớn ào ạt kéo tới khiến hắn cơ hồ đứng không vững.

"Ách... A..."

"Giáo chủ!"

Chung quanh tiếng la liên tiếp vang lên, Lạc Thừa Ảnh ngã lên ghế, răng nanh cắn môi dưới, một người kiêu ngạo như hắn không bao giờ... bật lên tiếng rên rỉ trước mặt đông đảo giáo chúng. Cố nén quặn đau trong bụng, ngũ quan trở nên vặn vẹo, lại tinh tường nghe được một giọng nói lẫn trong thanh âm hỗn độn, thân ảnh vội vội vàng vàng kia... chỉ thuộc về mình hắn...

Người kia, thân ảnh kia, đâu có giống như người vừa chịu hai trăm bản đâu...

Không ngoài ý muốn rơi vào vòng ôm ấm áp, Lạc Thừa Ảnh vẫn biết trong bụng còn đau, thế nhưng cái gì cũng không cảm giác được. Khắp thân thể đều là mồ hôi, còn có mùi máu tươi thoang thoảng, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt kia, mặc dù rất ít khi được lĩnh hội tình cảm giữa người với người, nhưng hắn cũng biết, nơi đó chính là tràn ngập vướng bận cùng lo âu...