Vết thương trên người Thanh Thương tốt lên rất nhanh, khả năng là do được Lạc Thừa Ảnh quan tâm chăm sóc, trong lòng ngọt ngào vô cùng, chút vết thương nhỏ ấy tự nhiên liền không có chuyện gì. Hơn nữa, chính mình bỏ vào trong thức ăn của Lạc Thừa Ảnh vị thuốc an thai tuyệt phẩm mà Tiếu Di đưa, tất nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào phát hiện. Bản thân luôn cẩn thận từng chút một, may thay Lạc Thừa Ảnh đối với chuyện ăn uống không bỏ nhiều tâm tư, về cơ bản là chuẩn bị cái gì liền ăn cái đó, cũng thuận tiện cho Thanh thương "động thủ động cước."
Mỗi ngày được nhìn tâm ái Lạc Thừa Ảnh uống thang thuốc tự tay mình chuẩn bị, tâm tình y bất tri bất giác liền tốt lên. Lạc Thừa Ảnh sắc mặt dần hồng nhuận, tinh thần tốt lên rất nhiều, mỗi ngày sau khi luyện công trở về, cũng không còn mệt đến không chịu nổi như lúc trước, bản thân y vô cùng cao hứng, Thanh Thương còn bớt chút thời gian đi đến nơi nơi ở của Tiếu Di báo tin mừng, nói cho Tiếu Di biết tình hình gần đây của Thừa Ảnh, để hắn an tâm.
Có thể vì đồng bệnh tương liên, Thanh Thương cùng Tiếu Di dần trở thành bạn vong niên, cũng có thể nói là do giao thiển ngôn thâm (thân thiết với người mới quen, đối xử với thái độ ngu ngốc hoặc trung hậu), chia sẻ số phận giống nhau. Có một lần, Tiếu Di có chút mất tự nhiên, dường như có lời khó nói. Trước sau suy nghĩ một hồi, cuối cùng dựa vào lý lẽ "vì lo nghĩ cho giáo chủ" mà rốt cục vẫn nói ra.
"Thanh Thương, trong thời gian này thân thể giáo chủ nặng nề, cho nên thời điểm độ tinh, ngươi phải chú ý nhiều hơn một chút."
Thanh Thương nghe xong, trên mặt cũng có chút nong nóng. Lời này nói ra, rõ ràng là đang trách móc hắn đối với Lạc Thừa Ảnh rất thô bạo...
"Ta biết ngươi đối với giáo chủ là kìm lòng không được, thế nhưng là vẫn nên vì thân thể giáo chủ mà suy nghĩ..."
Nhìn Thanh Thương yên lặng không đáp, Tiếu Di cũng chưa từ bỏ ý đồ, còn kém thẳng thừng nói ra, thời điểm ngươi cùng Lạc Thừa Ảnh trên giường có thể nhẹ một chút hay không...
Thanh Thương vội vàng đáp lời, cho thấy mình tuyệt đối không phải là sắc lang, ở trước mặt cha vợ lập lời thề một phen, nói chính mình thật tâm yêu Lạc Thừa Ảnh, mặc kệ đối phương như thế nào, hắn cũng sẽ không thay đổi. Nếu như có thể, hắn nguyện ý cả đời đều ở bên cạnh y, chiếu cố y thật tốt.
Tiếu Di cảm khái, lời thề son sắt dạng này, không biết rồi cuối cùng sẽ ra sao. Không hy vọng tất cả đều suôn sẻ, chỉ cần không phải lưỡng bại câu thương là được. Kỳ thật bản thân có thể cùng Lạc Phác Ngọc, song bước trên chốn giang hồ cả một đời, có lẽ cũng là chuyện tốt.
"Ngươi có biết ý tứ của giáo chủ?" Sau cùng, Tiếu Di hỏi một câu như vậy. Thanh Thương sửng sốt, hắn nói rất đúng, nếu như Lạc Thừa Ảnh đối với y không có cảm giác, chuyện này rồi cũng sẽ chết từ trong trứng nước; nếu như Lạc Thừa Ảnh đối với y cũng có cảm giác, rất có thể cho đến cuối cùng, đôi bên cùng thương tổn, ôm hận suốt đời.
Thanh Thương lắc lắc đầu, "Vãn bối cho rằng, trong mắt giáo chủ... không mong chuyện nữ nhi tình trường...""Giáo chủ từ nhỏ không màng thế sự, loại sự tình này, chỉ sợ vẫn cần người khác phải nói ra..." Tiếu Di đứng lên, thở dài, "Ta nói nhiều cũng vô dụng, là phúc hay họa, chỉ có thể dựa vào vận may của ngươi."
Đúng vậy, là phúc hay họa, chỉ có thể tùy vào số mệnh...
Thanh Thương nằm trên giường, đêm khuya không ngủ được liền bắt đầu suy nghĩ miên man. Vừa trở lại sau khi độ tinh cho Lạc Thừa Ảnh, mỗi lần sau đó, y đều mất ngủ. Lạc Thừa Ảnh mang thai hơn sáu tháng, bụng đã nổi lên rồi, để đề phòng đè lên bụng, gần đây đều dùng tư thế nằm nghiêng, hoặc có đôi khi, sẽ thử từ chính diện hoặc ôm y từ đằng sau. Tóm lại sẽ tận lực khiến Lạc Thừa Ảnh thoải mái, mà lại không quá hao sức.
Chuyện lưỡng tình tương duyệt như vậy đến khi Thanh Thương và Lạc Thừa Ảnh làm, lại trở thành một bên cố gắng, cho nên Thanh Thương đều tận lực nghĩ cách để khiến hai bên đều thoải mái. Bởi vì mang thai, thân thể Lạc Thừa Ảnh so với trước kia mềm mại hơn rất nhiều, năng lực thừa nhận tựa hồ cũng mạnh hơn một chút. Thanh Thương cảm nhận được, thời điểm hai người cùng nhau, Lạc Thừa Ảnh không còn bài xích y nữa.
Y nhớ rõ Tiếu Di đã ngỏ lời, cho nên hôm nay cũng đặc biệt cẩn thận. Bất quá cho dù Tiếu Di không nói, y cũng vẫn sẽ như vậy. Bởi vì, mỗi lần ôm Lạc Thừa Ảnh, trong lòng hắn rõ ràng khẩn trương muốn chết lại cố bày ra bộ mặt bình tĩnh như nước, y thật không thể nào không ôn nhu lại với hắn. Dáng người Lạc Thừa Ảnh không khác lắm so với Thanh Thương, nhưng mỗi lần đều muốn chui vào lòng Thanh Thương, bộ dáng tựa nhu nhược yếu đuối. Hành động này đã làm tăng lên cảm giác tồn tại của y, khiến y ý thức được trách nhiệm của mình, tự nhủ phải đối đãi thật tốt với người nằm trong lòng, mặc dù người nọ như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu. Gần đây lại càng không giống, bởi trước người Lạc Thừa Ảnh bụng nhô ra, đây là đứa nhỏ cuối cùng của bọn họ, nhất định hắn sẽ chăm sóc thật tốt. Mối lần sờ sờ nó, thật giống như đã nhìn thấy đứa nhỏ khả ái quấn trong tã lót, chớ nói đến cùng Lạc Thừa Ảnh đối diện, bụng rõ ràng như vậy, y thậm chí không dám đụng vào, để tránh làm ra thương tổn đối với đứa nhỏ.
Thời gian Lạc Thừa Ảnh té xỉu đến nay đã hơn một tháng, thời điểm gần đây nhất Lạc Phong đến khám, phát hiện thân thể y đã tốt lên rất nhiều, mặc dù nước ối vẫn nhiều, thế nhưng so với lần trước đã có dấu hiệu tốt. Cuối cùng căn dặn Lạc Thừa Ảnh về sau phải gia tăng chú ý, tiếp tục bảo trì như vậy cho tới lúc sinh, mặc dù sẽ khó khăn, nhưng sẽ không quá nguy hiểm.
Thanh Thương cuối cùng cũng có chút yên tâm, thay Lạc Thừa Ảnh đáp lời, tâm tình vui sướng hiện rõ lên mặt, Lạc Thừa Ảnh còn vì vậy mà chế giễu y giống hệt tiểu hài tử, Thanh Thương cười hàm hậu, nói giáo chủ thân thể tốt, thuộc hạ đương nhiên vui mừng. Lạc Thừa Ảnh nhất thời không biết nói sao, tựa hồ y không thích ứng với cách bộc lộ tình cảm trực tiếp như vậy, nhìn trái nhìn phải lại không thể nói y, chỉ có thể cầm trống bỏi trên đầu giường loay hoay đùa nghịch.
Thanh Thương nằm trên giường nhìn tầng tầng lớp lớp sa mạn, nhớ tới biểu tình khả ái thẹn thùng của hắn lúc chiều, khóe miệng khẽ mỉm cười. Thật sự là một cuộc sống hạnh phúc... Hạnh phúc qua đi, lại khiến người ta lo được lo mất...
Có thể nói bọn họ định trước sẽ gặp phải nhiều trắc trở, cho nên hạnh phúc của Thanh Thương cũng không thể kéo dài bao lâu.
Lạc Thừa Ảnh mang thai bảy tháng, Lạc Lam thánh giáo tổ chức hội nghị giữa các giáo chúng, những người có địa vị trong giáo nhất định phải tham gia. Đám người đợi Lạc Thừa Ảnh nâng bụng đi đến, lần lượt hạ bái, lời nói hô hào không có gì khác, đều là chúc mừng giáo chủ sắp luyện thành thần công. Lạc Thừa Ảnh đối với mấy lời nói kiểu này trước nay đều vào tai phải ra tai trái, y chính là người có năng lực, cho nên để y làm giáo chủ, hiển nhiên là không thể thích hợp hơn. Lại thêm tính tình đạm mạc lại kiên nhẫn, võ công thiên phú dị bẩm, tu luyện Ngô Thiên Quyết cũng có ưu thế. Tỉ như hiện tại, chỉ cần một cái liếc nhìn nhàn nhạt của Lạc Thừa Ảnh, toàn bộ Lạc Lam thánh giáo đều phủ phục dưới chân y.
Trong giáo đường đường chủ, cửu đại trưởng lão, tứ đại hộ pháp báo cáo những chuyện xảy ra gần đây trong giáo, Lạc Thừa Ảnh từng việc đều cẩn thận lắng nghe, những chỗ sơ hở cũng đều chỉ ra. Xử lí xong chính sự. Lạc Thừa Ảnh cũng không lập tức phân phó mọi người, mà lăng lẽ từ bảo tọa giáo chủ đi xuống, từng bước một đi qua đám người, dư quang rơi trên mỗi người xung quanh, khiến cho ai nấy không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh. Thanh Thương đứng bên cạnh bảo tọa cũng nhíu mày, Lạc Thừa Ảnh một câu cũng không nói, đây là muốn chuẩn bị làm gì?
Cho đến khi Lạc Thừa Ảnh đến chỗ Long Uyên hộ pháp, cũng chính là ngũ ca của y, chưởng phong sắc bén nháy mắt phóng ra. Đối mặt với công kích của giáo chủ, cho dù là ca ca của mình, nhưng với thân phận là cấp dưới, Lạc Long Uyên không dám tiếp chiêu, đành phải chịu một chưởng này, lui về sau mấy bước, sau đó tựa vào tường, che ngực thở gấp. Tất cả mọi người đều nhìn ra, một chưởng này mặc dù khí thế mãnh liệt, nhưng hoàn toàn là phô trương thanh thế. Tất nhiên, danh tiếng của Long Uyên hộ pháp luôn rất tốt, huống chi còn là thân sinh của tiền giáo chủ, cho dù phạm phải sai lầm cũng không nên dùng một chưởng làm cho xong chuyện, Lạc Thừa Ảnh bất quá là ra oai phủ đầu mà thôi. Chỉ là, rốt cuộc Long Uyên hộ pháp làm cái gì, mới khiến giáo chủ trước mặt đông người như vậy khiến hắn bẽ mặt?
Lạc Thừa Ảnh xoay người, không chút để tâm đến người mình vừa động thủ chính là ngũ ca của y, đi về phía bảo tọa, cước đi như gió. Mọi người cảm thán, vị giáo chủ nhìn như ôn nhu lại kiệm lời này quả thực không dễ chọc. Nhìn y đã mang thai bảy tháng, không bao lâu nữa, Lạc Thừa Ảnh luyện thành Ngô Thiên Quyết, chỉ sợ trong thiên hạ sẽ không có đối thủ!
Thanh Thương để ý khi Lạc Thừa Ảnh ngồi xuống trên mặt ẩn ẩn có chút nộ khí, lại nhìn Long Uyên hộ pháp đã khôi phục không sai biệt lắm, đột nhiên nhớ tới cái gì, trong lòng kinh hãi, hai tay bắt đầu đổ mồ hôi, không có biện pháp, chỉ có thể siết chặt nắm đấm, xem ra hôm nay là kiếp nạn khó thoát. Chỉ là sợ Lạc Thừa Ảnh còn không biết chính hắn...
Quả nhiên, Lạc Thừa Ảnh dừng một chút, hỏi ra một câu khiến mọi ngừơi ở đây đều bị dọa sợ: "Long Uyên hộ pháp, một chưởng vừa rồi của bản tọa, không đả thương đứa nhỏ trong bụng ngươi chứ? ''