Thanh Âm Thầm Mến

Chương 46




Diệp Thư Từ bình tĩnh nuốt ngụm canh cuối cùng, uống hết sạch sẽ, hoặc là không làm còn không thì phải làm đến cùng, cô nhìn thẳng: "Có lẽ WeChat bị hỏng rồi?"

Thẩm Tứ khẽ cười một tiếng.

Người đàn ông lại vươn bàn tay có khớp xương rõ ràng ra, cầm vá, múc thêm một chén canh cho cô.

Thẩm Tứ nhàn nhã nói: "Chắc WeChat hỏng thật rồi."

Giọng điệu đầy vẻ không tin tưởng, Diệp Thư Từ chỉ chớp mắt, không hề lo lắng.

"Đúng vậy, WeChat hỏng rồi." Diệp Thư Từ vô tội đẩy trách nhiệm cho ứng dụng, lại mở WeChat ra: "Chúng ta có thể thêm bạn lần nữa."

Thẩm Tứ nheo mắt, quai hàm hơi căng chặt, rốt cuộc cũng mở WeChat, lần này anh quét của cô, chờ có thông báo xác nhận mới đặt điện thoại xuống.

Sau khi Diệp Thư Từ sửa tên ghi chú, phát hiện Đường Tiếu gửi lại một tin nhắn, là tin nhắn thoại, cô muốn chuyển giọng nói thành văn bản, không ngờ lại nhấn vào nút phát.

Đường Tiếu: [ Tiểu Từ, con không gặp Lâm Nam sao? Mẹ nghe bà nội con nói con với Lâm Nam rất vui vẻ, cuối năm có thể kết hôn không? ]

Nhiều lúc Diệp Thư Từ rất cạn lời với người lớn trong nhà, cô còn chưa đến 27 tuổi, sao lại làm như cô đã 37 tuổi vậy?

Chu dù là 37 tuổi, cũng không phải là lý do để chấp nhận.

Diệp Thư Từ mím môi, giọng Đường Tiếu khá lớn, Thẩm Tứ hứng thú nhìn cô, lông mày nhướng lên.

Lần trước bà nội gọi hỏi thăm chuyện xem mắt, Thẩm Tứ cũng nghe thấy, lần này Đường Tiếu gửi tin nhắn thoại, anh vẫn nghe thấy.

Diệp Thư Từ đột nhiên có ảo giác, hình như cô rất khao khát thoát kiếp độc thân?

Cô nhìn điện thoại, lại nhìn Thẩm Tứ.

Người đàn ông cười nhạt: "Nói với dì là cậu đang ăn với Thẩm Tứ."

"Tôi sẽ không nói như vậy"

"Tại sao."

"Nếu nói vậy, đoán chừng mẹ tôi sẽ làm loạn đôi chim uyên ương chúng ta." Diệp Thư Từ thở dài: "Quên đi."

"Thì cứ thành đôi chim uyên ương thôi." Thẩm Tứ cau mày, giọng điệu trêu chọc: "Sao lại không được?"

Người đàn ông bình tĩnh đáp lại.

Trong lòng Diệp Thư Từ hơi hoảng hốt, môi mấp máy nhưng không lên tiếng, rốt cuộc Thẩm Tứ có ý gì?

Không lâu sau hai người đã hoàn toàn no nê, Thẩm Tứ phụ trách phần thức ăn thừa, hai người đi ra ngoài.

Căn tin của Công ty luật Thẩm Châu vô cùng náo nhiệt, đang là giờ nghỉ buổi chiều, trước màn hình lớn có rất nhiều người đang xem chương trình tạp kỹ.

Diệp Thư Từ cầm lòng không đậu đi qua, chương trình tạp kỹ trên TV tình cờ là số thứ hai của "Neon Night Walk".

"Muốn xem sao?"

Thấy cô mê mẩn xem, Thẩm Tứ tự hỏi tự trả lời: "Vậy xem một lát rồi đi."

Dứt lời, người đàn ông kéo ghế ra ngồi xuống, Diệp Thư Từ nhìn động tác thuần thục của anh, sửng sốt một chút rồi ngồi xuống cạnh anh.

Diệp Thư Từ nghe thấy phía sau có mấy cô gái đang nói chuyện, tuy đã hạ giọng nhưng vài từ vẫn lọt vào tai cô.

"Đó là luật sư Thẩm sao?"

"Nếu không thì còn là ai?"

"..."

"Hình như tôi bị mù rồi, luật sư Thẩm lại dắt theo một cô gái."

"Ở công ty chẳng phải đang lan truyền tin đồn sao? Bông hoa cao lãnh chi hoa như luật sư Thẩm sắp bị người khác hái rồi."

"Chậc chậc chậc, đừng nói, rất xứng đôi đấy."

"Cô gái kia đang nhìn qua, im lặng đi."

Diệp Thư Từ như ngồi trên đống lửa, cảm thấy luôn có người theo dõi từng hành động của mình, nhưng theo trí nhớ của cô, đã gần đến lúc cô sớm xuất hiện trên chương trình, khoảng thời gian này cô rất bận, còn chưa kịp xem phát sóng trực tiếp, huống chi là xem phát lại.

Thi thoảng nghe được mấy câu nhận xét về cô, tim Diệp Thư Từ đập rất nhanh, nhìn người đàn ông bên cạnh, dù mưa gió vẫn bất động như núi, vẻ mặt rất bình tĩnh.



Một cô gái mặt tròn bên phải Diệp Thư Từ vỗ nhẹ cô: "Chị gái, em có thể hỏi chị vài câu được không?"

Cô bổi rối gật đầu.

"Luật sư Thẩm của chúng ta là người như thế nào hồi cấp 3 ạ?"

Cô gái mặt tròn hạ giọng, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tứ, Thẩm Tứ nhận ra, nhưng vì tôn trọng mà không nhìn qua, bất đắc dĩ cong môi.

Diệp Thư Từ cũng lặng lẽ nhìn Thẩm Tứ.

Dường như người đàn ông đang cười khẽ, thong thả nới lỏng cổ áo.

"Rất ưu tú, không ai sánh kịp, như đang cưỡi ngựa ấy, không chỉ học tập mà các phương diện khác cũng rất lợi hại, dù nam hay nữ đều rất ngưỡng mộ cậu ấy."

Nghe thì hơi khoa trương, nhưng Thẩm Tứ thực sự là người như vậy.

Vẻ mặt cô gái mặt tròn đầy ngưỡng mộ: "Đúng là rất lợi hại, hiện giờ yêu cầu với chúng em ngày càng nghiêm khắc, thật ra trước đây em đã tốt nghiệp Tô Đại, là khóa sau của luật sư Thẩm, lúc ấy chúng em phải chép phạt luật pháp, rất phiền luôn."

Người đàn ông cầm một tờ báo, khoanh tay lật báo, khuôn mặt tuấn tú, sườn mặt sắc sảo.

Thoạt nhìn không có bất cứ cảm xúc nào, một lúc sau, Thẩm Tứ đứng dậy đi mua nước.

Các cô ấy càng thêm táo bạo bàn tán về anh.

"Chị gái, thật hâm mộ chị là bạn học cấp ba của anh ấy, em thấy luật sư Thẩm rất nghiêm túc, chắc hồi cấp ba anh ấy hoạt bát hơn nhiều."

Diệp Thư Từ chống cằm suy nghĩ một chút: "Thật ra vẫn không tính là hoạt bát."

Cô gái mặt tròn nghiêng người lại gần: "Vậy hồi cấp ba luật sư Thẩm có thích nữ sinh nào không?"

Diệp Thư Từ nuốt nước bọt.

Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?

Diệp Thư Từ hơi xấu hổ, trước đó cô luôn cho rằng hồi cấp ba Thẩm Tứ thích Lâm Úy, cách đây không lâu cô lại biết được Thẩm Tứ từng thích cô, nhưng lại không biết rốt cuộc Thẩm Tứ có thích Lâm Úy không, nên trả lời thế nào đây?

Diệp Thư Từ mím môi, hơi xấu hổ: "Chắc là có."

Cô gái mặt tròn vui vẻ vô cùng, đang muốn tiếp tục buôn chuyện, không ngờ Thẩm Tứ đã quay về từ khi nào, người đàn ông đột nhiên quay mặt lại, tầm mắt nhẹ nhàng lướt qua, chậm rãi cười: "Bạn cùng bàn nhỏ, sao lại chắc là?"

"Cậu không biết tôi có thích người nào không sao?" Lông mi người đàn ông khẽ động, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác mềm mại vô hạn.

Cô gái mặt tròn bị bắt tại trận, đỏ mặt, vội vàng kiếm cớ rời đi.

TV vừa lúc đang chiếu phân cảnh của Chị Khủng Long, vẫn đội chiếc mũ khủng long quen thuộc, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng.

MC giao lưu với mọi người: "Mọi người ở tuổi dậy thì, khi thích người kia, đã có những thay đổi gì?"

Khách mời sôi nổi đứng dậy trả lời: "Chắc là phải can đảm hơn một chút."

"Tôi thì hoàn toàn ngược lại, trong quá trình thích người kia tôi không được đáp lại, nên hiện tại tôi càng không có can đảm để theo đuổi tình yêu."

Chị Khủng Long đứng lên, giọng nói trong trẻo vang vọng toàn bộ sân khấu.

"Nếu phải nói điều gì đó, đại khái là- trong quá trình đuổi theo ánh trăng, có lẽ có vô số lần chúng ta muốn thở thành ánh trăng đó, nhưng dù không thể thành ánh trăng, chúng ta sẽ trưởng thành hơn."

"Tình yêu khiến chúng ta thành người tốt hơn, tôi không hối hận khi thích cậu ấy."

Sau khi nghe Chị Khủng Long nói, những người ngồi cạnh Diệp Thư Từ bắt đầu thảo luận.

"Không hổ là Chị Khủng Long, vừa mở miệng đã không tầm thường."

"Thực sự muốn cởi chiếc mũ khủng long của cô ấy xuống, nhất định là một cô gái có tâm hồn văn thơ."

Khóe miệng Diệp Thục giật giật, tâm trạng cực kỳ khẩn trương, còn gì kích thích hơn việc sắp ngã ngựa còn điên cuồng thăm dò?

Chắc không ai nghĩ cô lại là Chị Khủng Long.

So với người khác, Diệp Thư Từ càng tò mò về phản ứng của Thẩm Tứ, cô hơi nghiêng đầu, lén nhìn Thẩm Tứ một cái.

Một cơn gió thổi qua, thổi bay tóc mái của người đàn ông, nụ cười trên mặt anh nhạt đi vài phần, rất nghiêm túc xem chương trình, quai hàm căng chặt càng thêm cảm giác lạnh lùng cấm dục.

"Cô Diệp, cô cũng nghĩ chị Khủng Long khiến người ta rất đau lòng đúng không?"

Giọng nói nhàn nhạt của Diệp Thư Từ vang lên: "Ừ"

*



Vế đến nhà, đối mặt với câu hỏi của Đường Tiếu, Diệp Thư Từ dứt khoát ăn ngay nói thật, vốn dĩ vô tình gặp Thẩm Tứ, đã từng là bạn tốt, đương nhiên sẽ cùng ăn bữa cơm.

"Thẩm Tứ rất tốt." Đường Tiếu xoa cằm, suy nghĩ nói: "Nhưng Lâm Nam cũng không tệ, ngoại hình Thẩm Tứ như ngôi sao vậy, mẹ cảm giác không dễ chinh phục lắm, vừa nhìn Lâm Nam đã biết kinh nghiệm yêu đương rất ít."

Diệp Thư Từ nhẹ nói: "Lâm Nam đã từng yêu đương."

Đường Tiếu vỗ bàn cười nói: "Mẹ nói này, cậu nhóc đó không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, điểm này rất tốt."

Mi Diệp Thư Từ giật giật, cười nói: "Thẩm Tứ chưa từng yêu đương."

"Hả?" Đường Tiếu kinh ngạc: "Không thể nào."

Ba mẹ không bao giờ nhận thua, dù cho bạn có đưa ra đầy đủ bằng chứng, quả nhiên Đường Tiếu lại tự nói thêm: "Tiểu Từ, dù sao con cũng chưa từng yêu, vẫn còn đơn thuần, đàn ông nói mình chưa từng yêu đương, có mấy người tin? Chẳng phải để nhắm vào những cô gái ngây thơ sao."

Diệp Thư Từ không tranh luận với bà nữa.

Với nhan sắc của Thẩm Tứ, dù có yêu đương vài chục lần thì sao? Mấy cô gái nguyện ý ở bên anh chỉ nhiều hơn chứ không ít.

Đêm nay Diệp Thư Từ không về nhà, chú Trương tăng ca nên cô ngủ lại.

Đường Tiếu cũng để lại cho cô một căn phòng nhỏ trong nhà, nhưng cô không thường xuyên ở đó.

Mười giờ tối, Trương Tiểu Xuyên tăng ca về, Diệp Thư Từ đang ngồi trên sô pha ăn hoa quả, xem TV.

"Chị ơi, chị xem loại TV nào vậy?"

"Tùy tiện tìm một cái, không đẹp lắm, dùng để giết thời gian." Diệp Thư Từ ngước mắt nhìn cậu ta: "Em tăng ca khuya như vậy, sao không thấy em một mỏi chút nào thế? Vẫn tràn đầy năng lượng."

Trương Tiểu Xuyên vỗ ghế sô pha ngồi xuống: "Tăng ca mệt, nhưng buôn chuyện rất thú vị!"

Diệp Thư Từ chăm chú lắng nghe: "Buôn chuyện gì?"

"Chị này, để em nói cho chị biết, hôm nay công ty luật chúng em như Tết vậy, mọi người đều đang bàn tán về người luật sư Thẩm thích."

Diệp Thư Từ: "..."

Trương Tiểu Xuyên rất kích động: "Hình như hôm nay đã đến công ty luật, mọi người đều nói cô gái đó rất xinh đẹp, em nghe bọn họ kể..." Cậu ta vừa nói vừa suy nghĩ: "Áo sơ mi, quần jean, tóc buộc cao, vừa trắng vừa xinh."

"Nhưng sao em lại thấy rất giống chị nhỉ?" Trương Tiểu Xuyên kéo dài giọng, Diệp Thư Từ nhăn mặt lại, sao lại cho rằng cậu ta bận rộn với án kiện.

Không ngờ tên này lại có vẻ như đã tỉnh ngộ "Chị, hôm nay chị đưa thức ăn cho em, có thấy cô gái kia không?"

Diệp Thư Từ khẽ cười.

IQ của Tiểu Xuyên vẫn khiến người khác lo lắng.

"Chị có thấy chắc cũng không quen biết, luật sư Thẩm của chúng em rất đẹp trai, em là con trai cũng thấy anh ấy rất đẹp trai, không yểu điệu, đầy nam tính, tuy hơi nghiêm khắc nhưng em biết anh ấy cũng vì muốn tốt cho chúng em, pháp luật là không thể cẩu thả được."

Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Thư Từ ngáp một cái, nói chúc ngủ ngon với Trương Tiểu Xuyên, tắm rửa một lát rồi về phòng.

Trước khi ngủ cô có thói quen nghich điện thoại một lúc.

Diệp Thư Từ lướt Weibo, sau đó lại quay về giao diện WeChat, vừa lúc là khi Thẩm Tứ thêm bạn tốt với cô, cô nhấn mở, sửng sốt một lát, mọi chuyện xảy ra hôm nay tựa như một giấc mơ.

Không nghĩ chỉ vài giây, tin nhắn của Thẩm Tứ đã đến.

Thẩm Từ: [ Sao trước đây không thêm tôi? ]

Diệp Thư Từ mím môi, nên nói thế nào đây?

Thẩm Từ: [ Cậu cho rằng tôi đã có vị hôn thê nên không tiện sao? ]

Diệp Thư Từ: [ Ừ. ]

Ban ngày cô tìm lý do nói WeChat bị hỏng, thực ra hai người đều biết rõ cô đang bịa chuyện, chỉ để che đậy sự xấu hổ khi không thêm bạn tốt.

Vốn tưởng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ Thẩm Tứ lại gửi tin nhắn thoại.

Giọng của người đàn ông rất nghiêm túc, như một con mèo nhẹ nhàng dùng chân cào vào miếng thịt mềm nhất trong lòng, mang đến từng đợt cảm giác tê dại.

"Bạn cùng bàn nhỏ, tôi muốn giải thích với cậu một chút -"

"Từ cấp ba đến giờ tôi chưa từng thích Lâm Úy, có lẽ vào năm nhất đại học đã lan truyền tin đồn tôi hẹn hò, nhưng chỉ là tin đồn, tôi chưa từng thích cậu ta."

08/09/2023 - 2458 từ